← Ch.485 | Ch.487 → |
Đội viên phía sau y vội vàng nói:
- Như vậy sao được chứ? Người ta dầu gì cũng là chưởng môn môn phái nhất đẳng, chúng ta ngăn trở ở chỗ này vạn nhất chọc giận Nhất Giới, giết chết chúng ta cũng không có ai ra mặt cho chúng ta.
- Người biết cái gì? Yên tâm đi, hắn là người xuất gia, sẽ không tùy tiện xuất thủ đã thương người. Hơn nữa chúng ta cũng không phải hoàn toàn cản bọn họ lại, chẳng qua là cần ngăn trở một hồi, sau đó hồi báo chuyện này vào trong cốc, khi đó nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành.
Đội trưởng vừa dứt lời, dẫn những người đó hoàn toàn ngăn chặn đường đi của hòa thượng Thiếu Lâm.
Trong lúc nói chuyện, hơn hai mươi con ngựa Thiếu Lâm đã chạy đến gần bọn họ, chỉ nghe có một hòa thượng hô lớn:
- Bọn bần tăng là hòa thượng của Thiếu Lâm tự, phương trượng chúng ta chính là chưởng môn môn phái nhất đẳng bên trong minh, các ngươi hãy tránh ra.
Mặc dù Võ Lâm Minh không có quy định rõ ràng bằng giấy mực, nhưng chưởng môn môn phái nhất đẳng thân phận cao quý bực nào, đã tiếp cận với Chính Phó Minh chủ, đám sĩ tốt bọn họ không thể cãi lại.
Nhưng hiện tại đội trưởng kia đã bị mộng đẹp thăng quan làm cho đầu óc mê muội, nhìn về phía hòa thượng Thiếu Lâm nói:
- Bất kể các ngươi là ai, chúng ta không được mệnh lệnh, các ngươi đừng mơ tưởng thông qua nơi này.
Lời còn chưa dứt, một hòa thượng đối diện chợt khoát tay, bảo kiếm đội trưởng cầm trong tay đột nhiên không bị khống chế rời tay bay ra ngoài, bị hòa thượng kia một trào cách không xa xa chộp lấy.
Sau đó hai tay hòa thượng kia bóp một cái, thứ y cho là hảo bảo kiếm liền bị vo tròn thành một cục sắt.
Cục sắt trong tay hòa thượng thình lình bắn ngược trở lại thật nhanh, đội trưởng tránh né không kịp, bị đập cho miệng phun máu tươi ngã lăn ra đất.
Sau khi đánh ngã đội trưởng, hòa thượng kia giục ngựa chậm rãi đi tới bên cạnh tên đội viên kia, nói với y:
- Tình huống hiện tại trong cốc thế nào, ngươi nói cho cặn kẽ, sau đó người sẽ là đội trưởng.
Ngày mai sẽ là mồng Năm tháng Giêng, chính là ngày tốt để Linh Hư Tử đảm nhiệm vị trí Minh chủ. Tối hôm nay, lão không ngủ được.
Bên ngoài mọi người đều đang bận rộn, bố trí nghi thức cho ngày mai.
Một ít đèn lồng màu đỏ chập chờn trong gió, treo trên cửa sổ lúc sáng lúc tối, giống như tâm trạng hiện tại của Linh Hư Tử, phập phồng không yên.
Linh Hư Tử cũng mới vừa đến nơi này chưa đầy hai ngày.
Khoảng thời gian này lão vô cùng bận rộn, sắp đảm nhiệm võ lâm Minh chủ, hào kiệt giang hồ lục tục kéo tới. Lão từ núi Võ Đang đi tới Hồ Điệp cốc cũng có đại đội nhân mã đi theo.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn hàng trăm hàng ngàn người, Linh Hư Tử có thể nói là phong quang nhất thời.
Nhưng người cũng có khổ tự biết, Linh Hư Tử biết chức Minh chủ của mình cũng không phải là dựa vào bản lĩnh của mình tranh thủ mà được, động lực của lão xuất phát từ kiếm khách từ Thiên Sơn tới, Lý Dật Phong.
Là Lý Dật Phong mang tới tin Đông Phương Tình chết, hơn nữa cũng là Lý Dật Phong trợ giúp lão diệt trừ những thành phần phản đối còn lại, nhờ vậy Linh Hư Tử mới có đủ can đảm lên làm Minh chủ.
Lão cũng không phải hoàn toàn là con rối, Lý Dật Phong đã cam kết với lão, ngày thường Ma giáo sẽ không can thiệp vào sự vụ Võ Lâm Minh, Linh Hư Tử có thể hành sử quyền lực của mình. Nhưng nhất định Linh Hư Tử phải nhớ kỹ một điểm, chính là chủ nhân của lão là Mạc Thiên Tà.
Nếu như Đông Phương Tình vẫn còn, Lý Dật Phong không dám tìm tới cửa, nhưng hôm nay Đông Phương Tình đã chết, như vậy trên thực tế, Võ Lâm Minh đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Ma giáo.
Không cần những người khác xuất thủ, hai huynh đệ Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân cũng đủ để quét ngang thiên hạ, bên trong Võ Lâm Minh không người nào có thể ngăn cản, bao gồm Động Huyền Tử ở Không Động xa xôi cũng là như vậy.
Linh Hư Tử không có lựa chọn, hơn nữa lão cũng không muốn có những lựa chọn khác.
Chuyện mà lão lo lắng nhất có ba chuyện.
Thứ nhất là có thể một ngày kia Mạc Thiên Tà cảm thấy lão không thích hợp làm Minh chủ nữa, muốn đích thân tới thử một chút mùi vị làm võ lâm Minh chủ, đến khi đó, Linh Hư Tử chỉ có thể ngoan ngoãn nhường ngôi.
Bất kể thế nào, Linh Hư Tử cảm thấy đã từng lên đỉnh trên chốn giang hồ, quả thật là rất tốt.
Điểm thứ hai làm cho lão lo lắng, chính là không biết Đông Phương Tình có chết thật hay không.
Lý Dật Phong kể lại nguyên nhân Đông Phương Tình chết đi, nghe nói là lúc tranh đấu cùng người ở Tây Vực bị giết, Linh Hư Tử cũng ít nhiều biết một chút người giết Đông Phương Tình
Không nghĩ tới người kia lại đột phá, hơn nữa có năng lực đánh chết Tiên Thiên viên mãn.
Bất quá cũng không có thi thể Đông Phương Tình, ngược lại chỉ có một cái huyết y cùng một ít ngân châm của Đông Phương Tình. Linh Hư Tử giao thiệp với Đông Phương Tình cũng không phải một năm hai năm, căn cứ lão quan sát, những vật này là thật.
Cho nên lão bằng lòng đánh cuộc, lần này đánh cuộc Đông Phương Tình đã chết thật rồi.
Còn có điểm thứ ba làm cho lão lo lắng, cũng có khả năng trở thành thực tế nhất, chính là chỉ sợ phương trượng Nhất Giới Thiếu Lâm tự sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lần trước Đông Phương Tình đã rơi vào tuyệt cảnh, Nhất Giới đã bất chấp hết thảy cứu nàng. Lần này mình mưu đoạt vị trí Đông Phương Tình, suy đoán Nhất Giới cũng sẽ không ngồi yên không lý đến.
Đối với thực lực Nhất Giới, Linh Hư Tử có hơi không rõ ràng lắm.
Nếu nói hắn tiến vào Tiên Thiên viên mãn chắc chắn là không phải, nhưng sức chiến đấu hòa thượng này thật là kinh người, thường thường có thể sử dụng ra một ít chiêu số ngoài dự đoán của mọi người khắc địch chế thắng, trong lòng Linh Hư Tử tương đối kiêng kỵ Nhất Giới.
Lão cảm thấy nếu như hòa thượng của Thiếu Lâm tự muốn tới phá hoại, như vậy không phải hôm nay đến chính là ngày mai đến.
Chỉ cần đến trưa ngày mai hòa thượng Thiếu Lâm còn chưa đến, như vậy hết thảy đã trở thành định cục.
Mặc dù hôm nay có Lý Dật Phong trấn giữ ở bên trong Hồ Điệp cốc, Linh Hư Tử vẫn không yên lòng.
Cho nên hôm nay lão chậm chạp không chịu ngủ, mong đợi thời gian trôi nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa. Lão cũng mong đợi tuyết bên ngoài rơi lớn hơn một chút, để cho không ai qua được càng tốt.
Trong lúc còn đang nơm nớp lo âu, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền tới.
Tiếng gõ cửa này dọa Linh Hư Tử giật mình, chẳng lẽ chuyện mà lão sợ rốt cuộc đã tới sao?
- Là ai?
- Linh Hư đạo trưởng, Lý đại hiệp bảo ta tới mời ngài, đi tham gia bữa tiệc do đồng đạo giang hồ tổ chức.
Người của lão bên ngoài cẩn thận nói.
Linh Hư Tử không cho bọn họ gọi mình là Minh chủ, dù sao còn chưa chính thức tiếp nhận, lão cũng tự biết điểm này.
- Là ở chỗ Lý đại hiệp sao?
- Đúng vậy.
- Được rồi, bần đạo đã biết, sẽ lập tức qua đó.
Hiện tại Lý Dật Phong ở tại lầu các của Triệu Vô Cực trước kia, rất nhiều người giang hồ có tầm nhìn xa đã chạy tới chỗ Lý Dật Phong.
Mặc dù Ma giáo vẫn là địch nhân của phe Chính đạo, nhưng cũng không phải là mỗi người đều có tinh thần trừ ma vệ đạo Huống chi những năm gần đây Ma giáo cũng không có làm ra chuyện gì khiến cho người thân nổi giận, rất nhiều người giang hồ đã trở nên mơ hồ đối với khái niệm phe Chính đạo hay phe Tà đạo.
Lý Dật Phong đã mời thỉnh, Linh Hư Tử cũng không dám không đi. Lão sửa sang lại đạo bào trên người một chút, đeo bảo kiếm lên, tay cầm phất trần, rời đi chỗ ở tạm thời chạy về phía lầu các trước kia của Triệu Vô Cực.
Bên ngoài khí trời quá giá rét, bên trong Hồ Điệp cốc cũng bị ảnh hưởng một ít, không còn ấm áp như Xuân nữa, nhưng cũng không đạt tới trình độ kết băng, chẳng qua là lá cây đều ngả vàng.
Dọc theo đường đi mọi người đều tỏ ra vô cùng cung kính với Linh Hư Tử, Linh Hư Tử cũng căng thẳng gật đầu, đi một mạch tới chỗ bữa tiệc.
Vừa vào cửa, toàn bộ người bên trong phòng đều đứng lên, cùng lên tiếng nói:
- Cung nghênh Linh Hư Minh chủ.
Linh Hư Tử vội vàng thi lễ bốn phía:
- Chư vị đồng đạo, chớ nên như vậy, chớ nên như vậy, bần đạo còn chưa phải là võ lâm Minh chủ, các ngươi nói như thế rõ ràng là muốn giết chết bần đạo.
Lý Dật Phong từ bên trong đám người đi ra, bật cười ha hả:
- Linh Hư Minh chủ, lão cũng không cần khiêm nhường, ngày mai sẽ là đại lễ tiếp nhận, chuyện này là tuyệt đối không có biến hóa. Lão cứ yên tâm làm Minh chủ, mọi sự còn có những huynh đệ này gánh vác.
- Đã xảy ra chuyện rồi sao?
Linh Hư Tử nghe thấy Lý Dật Phong nói như vậy, cũng có chút nhạy cảm, vội vàng hỏi thăm.
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà thôi, tới đây, ngồi xuống trước đã, chỉ còn chờ lão tới là mở tiệc.
Nhường cho Linh Hư Tử ngồi vào chủ vị, Lý Dật Phong ngồi vào bên cạnh lão rót đây một chén rượu, sau đó lại đứng lên, nói với mọi người tại bàn:
- Chư vị võ lâm đồng đạo, mặc dù Lý mỗ ở Thánh giáo, không phải là bên trong môn phái Võ Lâm Minh, nhưng nhiều năm qua, Thánh giáo ta tiếp xúc thường xuyên cùng Võ Lâm Minh, hai bên cũng không có thù oán gì lớn, cho nên Lý mỗ hy vọng chư vị có thể xem ta như bằng hữu.
Tất cả mọi người rối rít mim cười gật đầu, không khí tại trường hết sức hòa nhã.
- Lần này hẳn là mọi người cũng biết rõ ràng mục đích Lý mỗ đến đây, không sai, Lý mỗ là đại biểu Mạc giáo chủ tới đây, hơn nữa thông báo mọi người một chuyện, đó chính là tiền nhiệm Minh chủ Đông Phương Tình Võ Lâm Minh đã bị giết chết trong chiến đấu ở Tây Vực cùng giáo chủ Lạc Hoa thần giáo.
Trong đám người nổi lên tiếng bàn tán nhỏ giọng, mặc dù mọi người đều biết chuyện này, nhưng hôm nay nghe thấy vẫn cảm thấy chấn động.
- Mọi người không cần hoài nghi chuyện này, hôm nay ở Tây Vực rất nhiều người biết chuyện này, đây là chính miệng giáo chủ Lạc Hoa thần giáo nói ra, tuyệt đối sẽ không giả. Mà Mạc giáo chủ cũng tự mình đi Lạc Hoa thần giáo, lấy được một ít di vật của Đông Phương Tình, hơn nữa Lý mỗ tự mình mang nhiều người cũng chính mắt thấy được.
- Có lẽ có người sẽ nói chúng ta không nhìn thấy thi thể Đông Phương Tình, có hơi không yên lòng. Như vậy Lý mỗ sẽ nói cho kẻ đó biết, nếu muốn nhìn cũng được, cứ việc đi Lạc Hoa thần giáo. Nếu người có thể thuyết phục Lạc Hoa giáo chủ đem thi thể Đông Phương Tình cho người xem, như vậy xin thông báo Lý mỗ, ta sẽ cùng đi.
Mọi người thi nhau nở nụ cười, dường như câu chuyện đùa nho nhỏ của Lý Dật Phong có vẻ hài hước.
- Không nói lời thừa, Đông Phương Tình đã trở thành lịch sử, bất quá nàng đã chết, Võ Lâm Minh vẫn phải duy trì tiếp tục, không thể để rơi vào tình trạng rắn không đầu. Vì để tránh cho giang hồ phân loạn, cũng tránh cho Võ Lâm Minh tranh đấu nội bộ, Mạc giáo chủ đã từng đặc biệt nghiên cứu chuyện này. Cuối cùng quyết định để cho Lý mỗ đi chuyến này, chính là vì để cho Võ Đang Linh Hư đạo trưởng nhận đảm nhiệm vị trí Minh chủ, giữ vững giang hồ ổn định.
Nói tới chỗ này, ánh mắt Lý Dật Phong quét nhìn toàn trường, bên trong đôi mắt hàn quang bắn ra bốn phía, không ai dám nhìn thẳng vào mắt lão.
- Lý mỗ hy vọng, ngày mai đại lễ tiếp nhận nhất định phải cử hành thuận lợi, không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Bất kể là ai dám tới phá hoại, chúng ta đều phải hợp lực tấn công, bởi vì ai tới phá hoại, người đó chính là địch nhân của toàn bộ giang hồ.
Người xung quanh rối rít phụ họa, tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ Linh Hư Tử đảm nhiệm Minh chủ.
Lúc này Linh Hư Tử càng nghe càng không đúng, đợi đến sau khi Lý Dật Phong cạn một chén rượu cùng những người tỏ thái độ, mới lặng lẽ nói với Lý Dật Phong:
- Lý đại hiệp, thật sự có người muốn phá hoại sao?
Tất cả mọi người tỏ thái độ xong, Lý Dật Phong mới nói với Linh Hư Tử:
- Nói cho lão biết, đám hòa thượng của Thiếu Lâm tự đã đi tới bên ngoài Hồ Điệp cốc, Lý mỗ đã cho người đi ngăn trở, lão không cần phải lo lắng. Lão cứ an tâm chờ đợi, đến khi trời sáng lập tức cử hành đại lễ tiếp nhận, chỉ cần đến khi đó đám hòa thượng của Thiếu Lâm tự còn chưa tới, coi như chúng ta thành công.
- Thật sự tới rồi sao?
Linh Hư Tử khẩn trương đứng lên:
- Lý đại hiệp, như vậy không được, không giải quyết hết hòa thượng của Thiếu Lâm tự, bần đạo không cách nào yên tâm đảm nhiệm Minh chủ, không bằng chúng ta tự mình ra đó, hoàn toàn giải quyết bọn họ.
Lý Dật Phong khoát tay áo một cái:
- Yên tâm đi, muốn ra vào Hồ Điệp cốc chỉ có một con đường nơi cửa cốc kia. hiện tại nơi đó đã bố trí năm trăm cung nỏ thủ, hơn nữa có mười cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ tự mình trấn giữ. Những người này am hiểu phương pháp liên thủ, lực lượng đơn độc một người sẽ không cách nào công phá bọn họ liên thủ.
- Vậy nếu như Thiếu Lâm tới quá nhiều hòa thượng thì sao?
- Quá nhiều, ha ha, lão cho là quá nhiều hòa thượng có thể đột phá lưới tên do năm trăm cung nỏ thủ bày ra sao? Không phải là mỗi một hòa thượng đều là đao thương bất nhập, lão cứ yên tâm là được.
Thấy Linh Hư Tử còn có vẻ đứng ngồi không yên, Lý Dật Phong trịnh trọng nói:
- Trấn định một chút, lúc này chúng ta không thể đi ra ngoài, một khi chúng ta đi ra ngoài khó tránh khỏi bị người đàm tiếu. Dù sao lão tiếp nhận chức Minh chủ không phải là danh chính ngôn thuận, cứ ngăn hòa thượng Thiếu Lâm bên ngoài cửa cốc, không để cho bọn họ đi vào là được rồi.
Trải qua Lý Dật Phong thuyên giải, Linh Hư Tử định thần lại một chút, yên lặng bưng chén rượu lên uống vào, thậm chí cũng không biết mình uống thực tế là trà.
Lúc này Lý Dật Phong đột nhiên bất động, vểnh tai đi ra ngoài lắng nghe, sau đó mỉm cười gật đầu nói:
- Tới rồi, đánh nhau rồi, cẩn thận nghe có thể nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết... A... vì sao nhiều tiếng người kêu thảm thiết như vậy?
Lý Dật Phong phát giác ra được chuyện khác thường, thậm chí cũng không kịp ở phái người đi ra ngoài tra xét, bên ngoài đã truyền tới một tiếng rổng thật to, sau đó chính là một tràng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
← Ch. 485 | Ch. 487 → |