← Ch.509 | Ch.511 → |
- Phó giáo chủ không tin là bình thường, thế nhưng ngài còn không biết, vào mấy ngày trước bọn ta đã giao thủ ở Hà Nam, lão nạp cùng hai sư đệ của ta liên thủ, nhưng không được mấy chiêu đã thua dưới tay người này, duy chỉ có lão nạp chạy trở về, hai sư đệ của ta chỉ sợ đã bị độc thủ của người này. Hơn nữa Thiên Ma Cầm của lão nạp phụ trách mang đi trao đổi vật phẩm cùng Mật giáo cũng đã bị người này đoạt đi.
- Không ngờ rằng lợi hại như thế, vậy xem ra quả thực còn kém một bước cuối cùng.
Trung niên trầm ngâm một chút, nhìn Khô Mộc nói:
- Thế nhưng người nói Nhất Giới kia hôm nay đi tới Lương Châu?
- Không sai, lão nạp chân vừa mới chạy về tới, chân sau hắn đã tới rồi, chỉ sợ là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Đối với Khô Mộc nói lời xúi giục như vậy, tựa hồ trung niên cũng không có nghe lọt, chỉ là nói:
- Nếu đã đạt tới trình độ này, như vậy ta thật sự muốn đi xem một chút, hắn hiện ở nơi nào?
- Nhất Giới đang chuẩn bị túi nước lạc đà, xem ra là muốn đi về hướng Tây.
- Nếu như ta giao thủ cùng hắn, chỉ sợ uy thế sẽ không nhỏ, tạm thời chờ hắn rời khỏi địa giới Lương Châu, đến một địa phương hoang vu ta sẽ tìm hắn.
Nói xong những lời này, trung niên cầm một cái mâm lên, nhìn Khô Mộc nói:
- Đại sư tới nếm thử một chút. Táo đỏ bánh chưng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Khô Mộc rốt cục đã thuyết phục người này đi đối phó Nhất Giới, tâm trạng rất tốt, thuận tay cầm lấy bánh chưng, nhìn trung niên nói:
- Dường như còn chưa tới Đoan Ngọ.
- Đúng vậy, còn hai ngày nữa mới tới Đoan Ngọ, song trong lúc ta rảnh rỗi, bảo nhà bếp gói trước mấy cái nếm thử trước. Thật sự đến ngày Đoan Ngọ cũng chưa chắc có tâm trạng ăn...
Còn chưa tới giữa trưa, mặt trời đã sáng ngời chói mắt.
Xung quanh mặt trời, một vầng sáng màu vàng như ẩn như hiện. Ánh mặt trời trong sa mạc này đúng là mạnh hơn nhiều so với ở vùng núi.
Hoắc Nguyên Chân hai đời gặp lại cũng mới là lần đầu tiên cỡi lạc đà, cảm giác chậm rãi đi về phía trước trong biển cát vô tận cũng không tệ lắm. Đây cũng là cảm giác chung của những người lần đầu tiên tiến vào sa mạc.
Đợi đến sau khi lãnh hội được tàn khốc của sa mạc, bọn họ cũng sẽ không suy nghĩ như thế.
Kế Vô Song nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Phương trượng, chúng ta cũng không thể quay đầu lại, nói cho người biết cũng không sao, sư phụ lão nhân gia ở tại chân núi phía Tây Thiên Sơn, nhưng mà chân núi phía Tây Thiên Sơn này cách tổng đàn Ma giáo đúng là thiên sơn vạn thủy, còn rất xa. Chúng ta muốn đi tới đó căn bản phải xuyên qua quá nửa sa mạc, thế nhưng vẫn có thể đi được.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Kế Vô Song nói:
- Kế thí chủ, vì sao lệnh sư lại lần nữa yêu cầu bần tăng đi tới nơi đó chứ?
- Chuyện của lần trước ở Thiên Nhai Hải Các, ta đã từng nói với sư phụ, sư phụ nói ngươi có khả năng là người ứng kiếp kia, cho nên mới bảo ta đi tìm người, nếu không người nghĩ rằng ta bằng lòng bôn ba trong sa mạc ăn cát sao? Còn có những người của Lạc Hoa thần giáo kia làm như Tây Bắc này là nhà bọn họ, mỗi khi đến một chỗ đều phải chịu sự giám thị của bọn họ.
Kế Vô Song oán trách một câu, thân dựa vào bướu của lạc đà, lắc lư đi tới.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn một chút:
- Dường như người của Lạc Hoa thần giáo kia không có tiếp tục theo dõi chúng ta.
- Không theo dõi càng tốt, chúng ta đúng lúc... a, có phải phía sau có người tới hay không?
Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn lại. Quả nhiên trên sa mạc phía sau, một đội lạc đà đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Gió từ phía sau thổi tới, một tràng tiếng lục lạc mơ hồ lọt vào tai.
Kế Vô Song nhìn xa xa một chút, mở miệng nói:
- Hình như là một thương đội, cũng là người đi đường.
Tốc độ của hai người không nhanh, đi được một hồi, đội ngũ kia đã tới gần bên cạnh.
Tổng cộng có mười mấy con lạc đà, trong đó có mười nam tử cưỡi trên mười con lạc đà, ai nấy huyệt Thái Dương nổi lên, lộ vẻ hung hãn vô cùng hắn là luyện tập võ nghệ có thành tựu.
Hoắc Nguyên Chân nhìn sơ lược thoáng qua, công phu của mười người này cũng không tệ, đều là cao thủ đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Hành tựu trong sa mạc có thể sẽ gặp phải sa đạo, người đi lại cũng cần bảo vệ, nhưng có rất ít người thuê cao thủ Tiên Thiên. Thứ nhất giá cả của cao thủ Tiên Thiên tương đối đắt, thứ hai số lượng cao thủ Tiên Thiên cũng không phải nhiều lắm, có lúc có tiền cũng không thuê được.
Thế nhưng trong đội ngũ này lại có mười tên Tiên Thiên, nếu như không phải là thế lực giang hồ, như vậy chủ nhân cũng nhất định là cực kỳ có tiền.
Mười người này đều là mặc đồ trắng vải thô, trong sa mạc mặc đồ đen mới phải, vẻ mặt phong trần, nhìn qua có thể thấy thường xuyên đi lại trong sa mạc, hẳn là người thường xuyên được thuê mướn.
Ở phía sau bọn họ có hai con lạc đà cao dị thường, hai nữ tử ngồi trên đó.
Y phục của một người trong đó toàn thân là màu xanh biếc, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đi tới gần trước bọn Hoắc Nguyên Chân, nhìn đầu của Hoắc Nguyên Chân một cái, bĩu môi nói:
- Thì ra thật đúng là một cái đầu hòa thượng, xa xa nhìn tới đây loang loáng, ta còn tưởng rằng là ảo ảnh chứ, còn đánh cuộc cùng tiểu thư, lần này lại là ta thua.
Hoắc Nguyên Chân vừa nghe mồ hôi đầy người, chẳng lẽ đầu của mình giống như ảnh ngược của hải thị thận lâu như vậy sao?
Thiếu nữ này vừa nói xong, nữ từ phía sau nói:
- Tiểu Miêu không nên nói chuyện lung tung, không nên để Đại sư người ta chế cười chúng ta.
Thì ra tiểu nha đầu này gọi là Tiểu Miêu, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút buồn cười, sau đó nhìn về phía nữ tử trên lạc đà phía sau.
Trong biển cát mênh mông, dưới một mảnh vàng óng ánh đập vào mắt, nữ tử này cho người ta cảm giác giống như một cây thủy tiên tinh khiết, y phục toàn thân đỏ trắng đan xen, ngũ quan thanh tú không giống con người, trên khuôn mặt tìm không ra một chút tỳ vết nào. Mặc dù nhìn qua tựa hồ tuổi không lớn hơn bao nhiêu so với Tiểu Miêu này, nhưng trong hai mắt đẹp lại toát ra cảm giác từng trải, tràn đầy trí tuệ, ánh mắt nhìn qua thản nhiên kia khiến người ta có cảm giác tự ti mặc cảm.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng thấm khen một tiếng, hay cho một giai nhân trần thế. Đối mặt nữ tử này lại có hiệu quả ngưng thần, làm cho người ta trong lúc không hay không biết ước thúc hành động của mình.
Nữ tử ngồi trên lạc đà, nhìn Hoắc Nguyên Chân khẽ thi lễ nói:
- Vị Đại sư này, lời nói của Tiểu Miêu có điều mạo phạm, mong rằng Đại sư độ lượng bao dung.
- A Di Đà Phật! Nữ thí chủ nói quá lời rồi, ngôn ngữ ngây thơ hồn nhiên của vị Tiểu Miêu cô nương này chính là phát ra từ nội tâm, một mảnh nhiệt thành chân chất, tự nhiên bần tăng sẽ không trách tội.
Kế Vô Song ở bên cạnh cười thầm. Hòa thượng này nói lời khách sáo, nhưng ý tứ trong lời nói cũng đã rất rõ ràng, chính là ta không chấp nhặt với tiểu nha đầu ngươi.
Hắn nghe ra, nữ tử kia cũng nghe ra. Nàng khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng muốt, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Không biết Đại sư là dự tính đi về nơi đâu?
Hoắc Nguyên Chân vừa mới muốn hồi đáp, Kế Vô Song ở bên cạnh nói:
- Hai người chúng ta là dự tính đi tới Sa Châu, đường xá xa lắm.
- A! Đây thật là đúng dịp, chủ tớ hai người bọn ta cũng dự định đi tới Sa Châu, chúng ta lại là cùng đường. Lúc này đi Sa Châu xa ngàn dặm, trên đường có nhiều kẻ xấu xuất hiện, nếu như hai vị không ngại, có thể đồng hành cùng các hộ vệ của bọn ta thuê, có thể chiếu cố lẫn nhau cũng tốt.
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua nữ tử này cùng nha hoàn gọi là Tiểu Miêu kia. Tiểu Miêu tựa hồ có chút công phu, những cũng là vừa mới có khí cảm không bao lâu, còn chưa tới Hậu Thiên trung kỳ.
Nữ tử này nhìn qua là hoàn toàn không thông võ học, toàn thân trên dưới không nhìn ra một chút dáng vẻ đã từng luyện võ.
Một đội chủ tớ như vậy một mình đi lại sa mạc quả thật không an toàn, thuê hộ vệ cũng là chuyện đương nhiên.
Song hiện tại trên quãng đường sắp tới trong sa mạc, Kế Vô Song là quen thuộc vô cùng. Hoắc Nguyên Chân lại là lần đầu tiến tới Đại Mạc, hết thảy không tiện làm chủ, dứt khoát giao cho Kế Vô Song toàn quyền xử lý.
Lúc này Kế Vô Song nói:
- Như vậy cũng tốt, hy vọng các vị hộ vệ lão huynh này không chê bọn ta vướng chân vướng tay là tốt rồi.
Hắn nói như vậy, một người dáng dấp thủ lĩnh trong những hộ vệ kia cảnh giác nhìn hai người bọn hắn, nhìn nữ từ phía sau nói:
- Vị cô nương này, chúng ta lên đường không gần, nhiệm vụ của huynh đệ bọn ta chính là bảo vệ sự an toàn của các ngươi. Hai người này một hòa thượng, một thư sinh, đều là nhân vật trên giang hồ nên đề phòng nhất, chỉ riêng hai người đã dám hành tẩu trong Đại Mạc này, nhất định võ công không kém. Không dối gạt cô nương, ta không nhìn ra nông sâu của bọn họ, cho nên cô nương hãy cẩn thận là hơn.
Nữ tử nhìn bọn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó nhìn đầu lĩnh hộ vệ kia nói:
- Tiên sinh đa nghi rồi, chúng ta ngẫu nhiên gặp ở giữa đường, chẳng lẽ tấu xảo như vậy bọn họ chính là người xấu? Nếu như võ công của bọn họ thật sâu không lường được, muốn làm ác các ngươi cũng không ngăn được, còn không bằng lựa chọn tin tưởng bọn họ. Nếu như thật sự gặp phải kẻ xấu, nói không chừng bọn họ sẽ còn giúp một tay bảo vệ hai nữ tử yếu đuối bọn ta.
Nghe xong lời của nữ tử, hộ vệ đầu lĩnh có chút do dự, nhưng dù sao người ta cũng là kim chủ, là người bỏ tiền ra, hắn cũng không tiện phản đối, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu một cái, sau đó nhìn Hoắc Nguyên Chân và Kế Vô Song nói:
- Hai người các ngươi không nên tới quá gần nữ tử người ta, cũng không cần cố gắng giở trò bịp bợm gì. Thử hỏi thăm nghe ngóng toàn bộ Tây Bắc, bảng hiệu chữ vàng của Thập Kiệt Đại Mạc chúng ta cũng không phải là chỉ có hư danh, vẫn chưa có người nào có thể tác quái ở trước mắt chúng ta.
Kế Vô Song lúc này nói:
- Không dám không dám, chúng ta đi sang bên cạnh, tuyệt đối không làm trở ngại chuyện của các ngươi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không tranh cướp mối làm ăn của các ngươi.
Đối với cách làm của Kế Vô Song, Hoắc Nguyên Chân ít nhiều có chút không hiểu, đi về phía trước một hồi, lặng lẽ đi tới bên cạnh Kế Vô Song, nhìn hắn nói:
- Kế thí chủ, hai chúng ta lên đường không phải là càng thêm thuận lợi sao? Vì sao phải kết bạn đồng hành cùng bọn họ?
Lúc này sắc mặt Kế Vô Song ngưng trọng nói:
- Phương trượng, đêm qua Kế mỗ xem tinh tượng, phát hiện đoạn đường này lại không cách nào xem bói cát hung, tình huống như thế là vô cùng hiếm thấy, đến lúc này đã chứng minh có hung hiểm lớn lao đang chờ đợi chúng ta.
- A! Lại có chuyện như vậy?
Hoắc Nguyên Chân dứt lời, nghĩ thầm phải chăng là Thiên Cơ Thuật nửa mùa của ngươi không còn linh nghiệm, tình huống này cũng bình thường kia mà...
Kế Vô Song không có chú ý thần sắc của Hoắc Nguyên Chấn, tiếp tục nói:
- Phàm là gặp phải tình huống như thế, vậy chỉ có thể nhất thiết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tin tưởng trời không tuyệt đường người. Nếu đã gặp phải, như vậy cứ thuận theo ý trời, nói không chừng hết thảy đều có thể xoay chuyển.
Cũng không biết Kế Vô Song nghĩ như thế nào, kể từ sau khi kết bạn cùng những người này mà đi cũng không còn gấp gáp như trước, mặc cho lạc đà chậm rãi đi về phía trước, một mạch đi về phía Tây.
Vì chiếu cố hai nữ từ phía sau không thông võ nghệ, tốc độ của những người kia cũng không nhanh.
Trên đường đi nói nhiều nhất chính là tiểu nha đầu gọi là Tiểu Miêu kia, ríu rít dọc đường, thỉnh thoảng hỏi cái này hỏi cái kia.
Một hồi hỏi Kế Vô Song râu ria dài như vậy, có cháu hay không, một hồi hỏi Hoắc Nguyên Chân đầu trọc sáng như vậy, đột nhiên đi vào bóng tối có phải mượn ánh sáng của mặt trời còn có thể sáng thêm một lúc hay không.
Kế Vô Song thường xuyên có thể nói một trận cùng nha đầu này, Đông chuyện phiếm Tây tán dóc, trái lại Hoắc Nguyên Chân không có tâm trạng tốt như vậy.
Bất kể là đi gặp Thiên Cơ lão nhân hay là đi tìm Đông Phương Tình, cũng không phải là chuyện có thể khiến người ta khoái trá.
Câu hỏi của Tiểu Miêu còn có thể trả lời qua loa, những lời của nữ tử xinh đẹp đó, Hoắc Nguyên Chân cũng không trả lời được:
- Không biết Đại sư từ chỗ nào tới?
- Từ phía Đông Thịnh Đường tới.
Hiện tại Hà Tây đã là Đại Hạ, Hoắc Nguyên Chân nói như vậy cũng không quá đáng, nhưng hiển nhiên nữ tử này cũng không hài lòng câu trả lời của Hoắc Nguyên Chân, tiếp tục nói:
- Mặc dù tiểu nữ sống lâu ở Tây Bắc, nhưng phía Tây Bắc Thịnh Đường vốn là nhà, trước kia cũng thường đi lại địa khu Trung Nguyên. Xem Đại sư tướng mạo nói năng cũng là không tầm thường, hẳn không phải là xuất thân từ chùa miếu nhỏ không có tiếng tăm, không biết là xuất thân chùa nhà ai, có lẽ tiểu nữ cũng từng đi qua đó?
- Nữ thí chủ khen quá lời rồi, bần tăng thật là một hòa thượng của tiểu tự miếu, hai năm gần đây mới hơi có một chút danh tiếng nho nhỏ, mới chỉ hai năm, hắn là nữ thí chủ cũng chưa nghe nói qua. Mà bần tăng ở trong tiểu miếu kia làm phương trượng, ít tuổi như vậy làm phương trượng, cũng có thể tưởng tượng được tình hình của chùa miếu đó.
Hoắc Nguyên Chân nói mấy câu diễn tả mơ hồ, vẫn không có nói ra tên của chùa miếu. Khu vực Tây Bắc này do Lạc Hoa thần giáo làm chủ, mà Khô Mộc hòa thượng cũng chạy thoát trở về, chắc chắn sẽ không nói tốt gì Thiếu Lâm. Bêu xấu không bằng giấu dốt, có lẽ không nói là tốt hơn.
Hắn không có nói, nữ tử cũng không có truy vấn tỉ mỉ, trái lại lần nữa khom người thi lễ:
- Thì ra là phương trượng Đại sư, tiểu nữ thật là thất kính.
Bất kể đại miếu, tiểu miếu, thân phận phương trượng này vẫn rất hù dọa người, phản ứng của nữ tử cũng là bình thường.
Nữ tử tiếp tục nói:
- Đã là phương trượng Đại sư, như vậy tiểu nữ thật là có một chuyện nhìn không thấu, xin Đại sư vui lòng chỉ giáo.
- Nữ thí chủ chỉ cứ nói không sao, chỉ giáo thật không dám nhận.
← Ch. 509 | Ch. 511 → |