← Ch.522 | Ch.524 → |
Ở Tửu Tuyền này, bọn họ người đông thế mạnh, một khi thấy có nữ tử che mặt làm cho lòng người ngưỡng mộ, bọn họ thường thường sẽ đùa bỡn, hy vọng có thể thấy được dung mạo thật của nữ tử.
Thấy thân hình Lý Thanh Hoa tự nhiên là cực phẩm, những người này ngứa ngay trong lòng muốn nhìn xem dung mạo thật của nàng dưới khăn che mặt.
Ở bên trái bọn Hoắc Nguyên Chân là một đám văn nhân. Những người này vốn là đang ở chỗ này ngâm thơ làm đối, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân và Lý Thanh Hoa ngồi vào bên cạnh bọn họ không xa, cũng không ngâm thơ nữa, ai nấy nhìn sang.
Trong đó một hậu sinh áo gấm nhìn Lý Thanh Hoa nói:
- Cô nương, nơi Tửu Tuyền này không khí rất tốt, hơn nữa mùi rượu xông vào mũi, mang theo mạng che mặt ngửi cũng không chân thật, nhìn cũng không rõ ràng lắm, không khỏi có chút sát phong cảnh, bỏ xuống đi thôi!
- Đúng rồi, bỏ xuống đi!
Có người dẫn đầu liền có người ồn ào phụ họa theo, ở bên cạnh lớn tiếng hét.
Thấy tình hình như vậy, thậm chí Hoắc Nguyên Chân còn cảm thấy rất hứng thú. Vùng Trung Nguyên mọi người đều có tư tưởng bảo thủ, thế nhưng khi không nhìn được như vậy, hắn cũng rất muốn xem thử Lý Thanh Hoa ứng đối thế nào.
Không ngờ Lý Thanh Hoa lại trực tiếp chuyển sang Hoắc Nguyên Chân, nhìn hắn nói:
- Bọn họ muốn nhìn mặt người ta, người đồng ý không?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được, Lý Thanh Hoa trước mắt là nữ nhân của mình, mình phải bảo vệ nàng.
Cho dù là sau này mình và nàng sẽ là địch nhân, những ước định trước mắt vẫn còn phải tuân thủ.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Chuyện này tự nhiên là không được, dung mạo của nàng chỉ có thể cho ta nhìn.
Lý Thanh Hoa gật đầu hài lòng, sau đó liếc mắt nhìn đám văn nhân bên kia, không có đếm xỉa bọn họ.
Mặc dù Lý Thanh Hoa mang mạng che mặt, nhưng thanh âm yểu điệu kia vẫn rơi vào trong tai mọi người. Vừa nghe thanh âm này, cũng biết dưới mạng che mặt tuyệt đối là một giai nhân, thấy hộ hoa sứ giả bên cạnh nàng không cho phép, những văn nhân này liền mất hứng.
Nhưng bọn họ còn tự trọng thân phận, cũng sẽ không trực tiếp tới gây phiền toái.
Song văn nhân tự có biện pháp của văn nhân, hậu sinh áo gấm xoay chuyển con ngươi, nhìn một thanh niên khác bên cạnh nói:
- Phùng tiên sinh, người xuất thân tú tài, hôm nay cảnh sắc không tệ, không bằng người chọn cảnh, ra đề tài cho chúng ta đi.
Trong tay Phùng tiên sinh cũng cầm một cái quạt giấy, trên mặt vẽ sơn thủy, song so sánh cùng quạt xếp mạ vàng trong tay Hoắc Nguyên Chân lộ ra vẻ kém hơn một ít.
Nghe đề nghị của thanh niên áo gấm, Phùng tiên sinh đứng lên, hắn hiểu ý của hậu sinh áo gấm, đầu tiên là làm bộ nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Hoắc Nguyên Chân và Lý Thanh Hoa.
- A, có rồi, Biện huynh người nhìn một nam một nữ bên kia, Phùng mỗ phỏng chừng, bọn họ hẳn là một đôi chị em, bây giờ Phùng mỗ sẽ lấy bọn họ ra đề, ra một vế trên đi, sau đó mới Vương huynh cùng chư vị huynh đài đối lại.
- Vế trên của Phùng huynh tất nhiên là vô cùng tinh diệu, bọn Vương mỗ rửa tai lắng nghe.
Lúc này Phùng tiên sinh suy tư một hồi, trước mắt sáng ngời, gật gù đắc ý nói:
- Một đôi nhi nữ dung mạo xinh đẹp, một tiên sinh nữ, một hậu sinh nhi.
Nghe câu đối của Phùng tiên sinh, người xung quanh hơi suy nghĩ một chút, ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.
Hậu sinh áo gấm kia liếc mắt nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân, nghĩ thầm xem ngươi làm sao bây giờ? Câu đối này nhìn qua dường như không có gì khó, nhưng cẩn thận suy nghĩ thật đúng là không đơn giản, hơn nữa hai câu sau trọng yếu nhất cuốn Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa vào trong đó.
Một tiên sinh nữ, ý tứ Lý Thanh Hoa là nữ nhân của Phùng tiên sinh này, hắn chiếm tiện nghi.
Một hậu sinh nhi càng là mắng Hoắc Nguyên Chân, thanh niên áo gấm tuổi còn nhỏ kia gọi là hậu sinh, ý chỉ Hoắc Nguyên Chân là con trai của thanh niên áo gấm.
Tên Phùng tiên sinh này chẳng những tài văn chương không tệ, hơn nữa lòng dạ xấu xa, miệng cũng cay độc, lợi dụng phương thức ra câu đối xảo diệu này làm cho Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa vô cùng khó chịu.
Lý Thanh Hoa cố nhiên nghe được hàm nghĩa trong lời nói của Phùng tiên sinh này, nhưng nàng cũng không có cách nào phản kích. Võ học đạt tới Tiên Thiên viên mãn không có nghĩa là nàng có thể đối câu đối, chỉ có thể đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ dừng lại trên người Hoắc Nguyên Chân.
Trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân cũng có chút nhức đầu, muốn phản kích câu đối này không dễ dàng. Hắn suy tư một chút mới nhẹ nhàng nói với Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa, một hồi bất kể ta nói gì, nàng cũng phải phối hợp với ta.
Lý Thanh Hoa gật đầu đáp ứng, vì lợi ích chung của hai người, nàng chỉ có thể làm như vậy.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng kéo tay của Lý Thanh Hoa, nhìn nàng nói:
- Chờ hết chuyện bận bịu trong tay, chúng ta tìm một địa phương non xanh nước biếc ở ẩn, nam canh tác nữ sinh con, sống một cuộc sống an nhàn vui vẻ.
Lý Thanh Hoa khẽ gật đầu:
- Ngươi nói như thế nào thì cứ làm theo như vậy.
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Đến lúc đó nàng sinh con trai cho ta đi, ta thích con trai, thế nào?
Mặc dù Lý Thanh Hoa mang mạng che mặt, nhưng vẫn ửng đỏ sắc mặt, vướng vào ước định cùng Hoắc Nguyên Chân, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:
- Chỉ cần người thích là tốt rồi.
Nghe được những lời này của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa cũng như có hiểu ra, chủ động hỏi Hoắc Nguyên Chân một câu:
- Người thích một đứa bé hay là nhiều đứa bé?
- Dĩ nhiên là nhiều đứa bé một chút, con cháu cả sảnh đường mới náo nhiệt, tốt nhất là nàng có thể sinh đôi cho ta.
Lý Thanh Hoa đã nghe hiểu ý tứ của Hoắc Nguyên Chân, cúi đầu nói:
- Sinh đôi cũng không phải là dễ sinh được như vậy, hơn nữa sinh đôi dáng dấp cũng rất giống, ngươi có thể phân biệt ra đứa nào là đứa nào sao?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cất tiếng cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Phùng tiên sinh cùng hậu sinh áo gấm đối diện, cố ý lớn tiếng nói:
- Không cần phân biệt, không cần phân biệt, dù sao cũng là con của mình mà. Nói đến đây dừng lại một chút, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Hai đứa con trai đều là bảo, hậu sinh là con ta, tiên sinh là con ta!
Nói thế vừa giống như đối thoại cùng Lý Thanh Hoa, đồng thời cũng trả lời vế trên của Phùng tiên sinh ra.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân trả lời cay độc hơn, trực tiếp mắng trở lại Phùng tiên sinh và hậu sinh áo gấm. Hậu sinh (sinh sau) là con ta, tiên sinh (sinh trước) là con ta, nghe ra hình như đang nói chuyện của thai nhi song sinh, ý tứ bất kể sinh trước hay sinh sau cũng là con của mình, nhưng thực tế chính là đang chửi hai người bọn họ.
Người xung quanh suy nghĩ một chút, đều cười phá lên.
Phùng tiên sinh nhất thời xấu hổ mặt đỏ tía tại, có ý ra một câu đối nữa, nhưng bị người xung quanh cười thật sự là không còn thể diện, đầu óc cũng đã có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cao chiêu, chán nản thua trận.
Trong tiếng cười lớn của mọi người, Lý Thanh Hoa hơi có chút ngượng ngùng.
← Ch. 522 | Ch. 524 → |