← Ch.528 | Ch.530 → |
Mã Đạo Viễn vỗ tay cười to:
- Ha ha ha! Hay! Ca múa hay, cảnh đẹp ý vui, trẫm thích, mau mau diễn!
Giang Lưu vỗ tay một cái, phía sau lập tức đi ra một đám ca cơ (cách tôn xưng ca nữ có danh dự cực cao).
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua những ca cơ này, lập tức hơi khẽ cau mày.
Nguyên nhân không vì gì khác, cách ăn mặc của những ca cơ này thật sự là quyến rũ, trên người chỉ khoác một tầng lụa mỏng ít ỏi, hai vị trí quan trọng kia được che phủ bằng hai mảnh vải nhỏ, hơn nữa che cũng không kín.
Đừng nói là thời đại này, cho dù là ở kiếp trước, loại trang phục này cũng cơ hồ là rất hạn chế.
Những sứ giả của các nước kia đều hứng thú hừng hực xem những ca cơ này. Từng ánh mắt hiện ra tinh quang, hơi có vẻ chộn rộn ham muốn.
Tiếng tấu nhạc vang lên, những ca cơ lập tức bắt đầu điệu múa.
Vũ điệu này cũng là tràn đầy vẻ mị hoặc, đám ca cơ biểu diễn thả sức dáng người của bản thân họ. Nhất thời mông nẩy ngực buông, lúc giơ tay nhấc chân, chỗ bí mật của nữ nhân cũng như ẩn như hiện, đám sứ giả xung quanh xem tới nội cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Lúc mới bắt đầu, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút mất tự nhiên. Đi tới nơi này mấy năm nay, đã học tập Phật pháp không ít, trình độ lý luận đã đến một mức độ tương đối cao, nhưng trên bản chất Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là một cao tăng.
Hắn chỉ là một thanh niên 8X đến từ hiện đại, huyết khí phương cương, lại thường đối mặt những tuyệt sắc nhân gian kia, nếu như nói trong lòng không có một chút ham muốn là lừa mình dối người. Chẳng qua là ở dưới ước thúc gông cùm của Đồng Tử Công, định lực của hắn không thể không mạnh.
Một khi phá sắc giới, đó chính là chuyện chết người, Hoắc Nguyên Chân không dám vượt qua giới hạn.
Nhưng những nữ nhân trước mắt này quả thật là vô cùng quyến rũ, bất kể nam nhân, nữ nhân nhìn qua sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Theo Hoắc Nguyên Chân thấy, nếu như trường hợp này không có Lý Thanh Hoa, làm như vậy cũng không gì đáng trách.
Thế nhưng dù sao Lý Thanh Hoa là nữ nhân, chuyện này cũng không tiện trắng trợn như vậy được, nhưng tựa hồ Mã Đạo Viễn cũng không có gì kiêng dè, căn bản không xem sự tồn tại của Lý Thanh Hoa ra gì.
Nếu việc đã đến nước này, Hoắc Nguyên Chân chỉ muốn yến hội kết thúc, mình coi như hoàn thành ước định cùng Lý Thanh Hoa, sau đó mình sẽ rời khỏi Tiêu Châu, đi giết sạch Tứ Đại Thánh Hỏa Sứ của Ba Tư kia.
Sau khi đã giết sạch Tứ Đại Thánh Hóa Sứ là có thể tiến một bước lấy được tin tức cụ thể của Đông Phương Tình, mục đích tới Tây Vực coi như hoàn thành hơn nửa.
Cho nên chuyện trước mắt cứ xuôi theo tình thế đi, Hoắc Nguyên Chân mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, làm như không thấy đối với mỹ cảnh dụ nhân trước mắt.
Một lát sau, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảm giác được Lý Thanh Hoa bên cạnh tựa hồ hô hấp có chút nặng nề.
Trong lòng kỳ quái, Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn Lý Thanh Hoa bên cạnh.
Chỉ thấy trên gò má như bạch ngọc của Lý Thanh Hoa toát ra vẻ ửng hồng, nắm tay để trán, mi mắt rủ xuống, tựa hồ có vẻ không muốn nhìn vũ điệu trước mắt.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng kỳ quái, trạng thái của Lý Thanh Hoa có vẻ không bình thường. Phải biết rằng nàng chính là một Tiên Thiên viên mãn, không thể nào sinh bệnh hay thân thể không thoải mái, trừ phi bị thương hoặc là trúng độc.
Hắn mở miệng hỏi một câu:
- Thanh Hoa, nàng làm sao vậy?
Lý Thanh Hoa khoát tay áo một cái, không trả lời câu hỏi của Hoắc Nguyên Chân.
Thấy như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không hỏi nữa, tiếp tục ở nơi đó suy nghĩ viển vông.
Lúc này, tiếng cổ nhạc vẫn đàn tấu đột nhiên biến đổi, Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy một trận gió thơm kéo tới.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những nữ tử vũ đạo kia người người trong tay có thêm một cái giỏ hoa, vung lên mưa cánh hoa đầy trời rơi xuống. Bên trong phòng nhất thời tràn ngập hương thơm, vượt qua mùi thơm của rượu và thức ăn.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cảm giác được những hương khí này tựa hồ có chút không bình thường.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy những nữ tử kia lại làm ra một động tác khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, chính là ném đi lụa mỏng trên người, lộ ra thân thể mê người, chỉ có mấy miếng vải che đậy chỗ bí ẩn, tựa hồ còn có vẻ muốn rớt xuống bất cứ lúc nào.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm cau mày, một là bởi vì chừng mực của những vũ điệu này càng lúc càng lớn, hai là bởi vì những mùi hoa này, thật sự khiến người ta cảm thấy không phải là thoải mái.
Vừa lúc đó, hô hấp của Lý Thanh Hoa tựa hồ lại dồn dập hơn một ít, thấp giọng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, mùi hoa này có vấn đề!
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn Lý Thanh Hoa một cái, lại sợ hết hồn, chỉ thấy đôi mắt đẹp của Lý Thanh Hoa hiện tại long lanh giống như một ao nước mùa thu, trên gương mặt đã đó thành một vùng, lúc nói chuyện cùng mình, trong miệng phun ra hương khí như hoa lan, tựa như mùi của cầy hương.
- Có vấn đề gì?
- Ngươi thử vận công một chút, mùi hoa này có hiệu quả áp chế công lực, ta cảm thấy có vẻ không vận công được.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng cả kinh, vội vàng vận chuyển nội lực.
Vận công một cái mới biết, quả nhiên đã xảy ra vấn đề.
Nội lực đã trở nên không cách nào ngưng tụ, mặc cho Hoắc Nguyên Chân thúc giục thế nào đều là càng ngày càng yếu, cơ hồ là trong nháy mắt ngắn ngủi đã biến thành một ao tù nước đọng.
- Đây là Hóa Công Tán!
- Không! Không đơn giản chỉ là Hóa Công Tán như vậy, không biết bọn họ dùng cách gì, loại dược tính này đặc biệt bá đạo, nếu như không phải là thời khắc giữ vững trạng thái vận công, sẽ không biết được.
Hô hấp của Lý Thanh Hoa càng thêm dồn dập, nhìn Hoắc Nguyên Chân nói:
- Ta cảm giác có vẻ không thoải mái, vừa mới vận công liền phát hiện vấn đề, Nguyên Chân, sợ rằng hôm nay sắp xảy ra chuyện.
- Vì sao nàng lại cảm thấy không dễ chịu vậy?
- Ta cũng không biết nói thế nào, thật là kỳ quái, Nguyên Chân, ta... ta cảm thấy có hơi nóng.
Đột nhiên mất đi nội lực, ai cũng có vẻ không tiếp thu nổi, Hoắc Nguyên Chân cố trấn định, đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Vừa nhìn qua, Hoắc Nguyên Chân nhất thời ý thức được đã nguy rồi, cửa chính của cung điện ngầm này không biết đã hoàn toàn đóng chặt lại từ lúc nào, khắp bên trong phòng đều tràn ngập mùi hoa đó, đâu đâu cũng có.
Hoắc Nguyên Chân cúi đầu nhìn cánh tay mình một cái, chợt có cảm giác ẩm ướt.
Thì ra mùi hoa này có thể thông qua da người thẩm thấu vào bên trong cơ thể.
Quả thật là do mình quá sơ suất! Khó trách những nữ nhân này lại một mực nhảy loại vũ điệu mê người đó, thì ra chính là vì phân tán lực chú ý của mọi người. Mà mùi hoa này đã tràn ngập ở trong phòng được một hồi, tin tưởng trong thời gian này, trong phòng đã không có người nào còn nội lực trong người.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không tin tưởng Lý Thanh Hoa lại dễ dàng trúng độc như vậy. Nàng chính là giáo chủ Lạc Hoa thần giáo, trải qua giang hồ đã bao lâu, làm sao có thể trúng chiêu dễ dàng như vậy.
← Ch. 528 | Ch. 530 → |