← Ch.532 | Ch.534 → |
- Thôi, làm sao cũng không thể bỏ mặc nàng không quản, hôm nay bần tăng sẽ tận lực cứu nàng, nếu như cứu được nàng chính là tạo hóa của nàng, nếu không cứu được nàng, chính là mệnh nàng không may.
Sau khi quyết định, Hoắc Nguyên Chấn lần nữa bế thân thể mềm mại của Lý Thanh Hoa lên, sau đó lại đi tới bên giường của nàng, chậm rãi đặt Lý Thanh Hoa xuống.
Trong mơ hồ, Lý Thanh Hoa dường như ý thức được cái gì sắp tới, giờ phút này ngoan ngoãn nằm yên, toàn thân trên dưới đều trắng hồng say lòng người, tản ra mị lực vô tận cùng cám dỗ.
- Nàng thật sự là tín nhiệm mình.
Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến trong khoảnh khắc thanh tỉnh vừa rồi của Lý Thanh Hoa, khi đó thực ra trong lòng của Hoắc Nguyên Chân có một ý tưởng. Lý Thanh Hoa có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, dù sao ở trong Hoàng cung cũng đã nhìn ra, nàng cũng là loại nữ nhân có thể chết nhưng không chịu nhục.
Đây cũng là tôn nghiêm của cao thủ Tiên Thiên viên mãn.
Thế nhưng khi đối mặt với mình, nàng không có lựa chọn làm như vậy, mà giao vận mệnh của nàng vào trong tay mình.
Cúi đầu nhìn xuống, trong khi Lý Thanh Hoa mơ hồ, hai tay vẫn đang nắm chặt khăn trải giường, khóe mắt lần nữa có nước mắt lăn xuống, dường như đang đợi vận mệnh tuyên phán, cũng dường như đã oán trách Thiên Đạo bất công.
Đây là nước mắt khi hôn mê, nhìn thấy giọt nước mắt này, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên cảm thấy dường như trong lòng mình có cái gì đó bị xúc động.
Nước mắt của Lý Thanh Hoa làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút không biết làm sao chợt bừng tỉnh ngộ.
Nữ nhân sử dụng phi đao gần như là thiên hạ vô địch này, trong tiềm thức cũng đang đau buồn cho vận mệnh của mình, hết thảy những việc này căn bản cũng không phải là mong muốn của nàng.
Thế nhưng mình lại không thể không giúp nàng giải quyết chuyện này, bởi vì nàng đã lựa chọn đối mặt với tất cả những chuyện này, nàng tín nhiệm mình.
Chuyện Hoắc Nguyên Chân có thể làm được, chính là dưới tình huống không phá hư thân thể của nàng, giải quyết chuyện này cho nàng.
Cuối cùng đã quyết định, một tay của Hoắc Nguyên Chân vung lên, thi triển Hấp Tinh đại pháp, đóng lại tất cả cửa sổ của gian phòng này.
Sau đó tay vung lên, tấm rèm của chiếc giường lớn này cũng buông xuống, ở trên giường tạo thành một không gian nhỏ độc lập, bao bọc Hoắc Nguyên Chân và Lý Thanh Hoa toàn thân không mảnh vải ở trong đó.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân thản nhiên đối mặt giai nhân tuyệt mỹ trước mắt, nói:
- Loại xuân dược này, chỉ sợ nhận thức của các ngươi cũng không đủ sâu sắc, chẳng lẽ nhất định phải làm chuyện đó mới có thể giải quyết sao? Ta thấy chưa chắc.
Thật ra Hoắc Nguyên Chân cũng không có nghiên cứu gì đối với loại chuyện như vậy, thế nhưng dù sao hắn cũng biết nhiều chuyện, cũng là vì làm cho mình thêm can đảm, liền dứt khoát tiếp tục lẩm bẩm nói:
- Xuân dược hắn chính là dược vật kích tình, người trúng nhất định phải phát tiết dục vọng của mình ra mới được, thế nhưng phương pháp phát tiết dục vọng có rất nhiều...
Thấy Lý Thanh Hoa trên giường sắp sửa không kiên trì nổi, Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:
- Lý giáo chủ, thực không dám giấu, ta cũng là người khổng lồ trên lý thuyết, người lùn trong hành động, hôm nay vì cứu nàng, bần tăng cũng chỉ có thể dùng lý luận liên hệ thực tế, thử kết hợp lẫn nhau tìm kiếm một con đường có thể cứu nàng. Nàng yên tâm, tuyệt đối sẽ không chân chính phá hư thân thể của nàng.
Đã đến nước này, Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt cũng phải tạo ra một con đường cứu Lý Thanh Hoa, hơn nữa thời gian này còn không thể quá dài.
Quá lâu không phát tiết dục vọng ra, quả thật là rất nguy hiểm.
Sau khi quyết định chủ ý, tất cả đèn bên trong phòng đều tắt, chỉ có một vầng trăng trên bầu trời chiếu sáng nhàn nhạt, đã là giữa tháng Năm rồi.
Bên trong phòng mơ hồ xuất hiện một vòng sáng lúc sáng lúc tối, cũng không biết có phải là học sinh chăm chỉ học đang đốt đèn đọc sách, khắc khổ nghiên cứu hay không.
Chỉ có thỉnh thoảng truyền đến thanh âm phấn khởi của nữ tử, mới có thể làm cho người ta cảm thấy dường như tình huống bên trong phòng cũng không đơn giản.
Một nơi nào đó trong Đại Mạc mờ mịt, khắp nơi đều là cát vàng vô tận, ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống gò cát, phát ra màu trắng bệch làm cho người ta không thoải mái.
Gió lạnh ban đêm thổi qua, hạt cát cuồn cuộn cuốn lên, một con rắn nhỏ xuất hiện ở trong cát, dọc theo gò cát nhanh chóng bò lên.
Vừa mới bò đi không được xa lắm, con rắn nhỏ đột nhiên cảm thấy gió giống như lớn hơn, một cỗ lực lượng lăng không bắt lấy nó ném ra phía xa.
Cũng không biết lần này bị nắm đi bao xa, con rắn nhỏ lúc lắc đầu lại lần nữa bò dậy, nhưng làm sao cũng không tìm được phương hướng nhà của mình.
- Vì sao nóng tính như vậy chứ?
Lúc này một giọng nam vang lên, vang vọng ở trên gò cát kia.
- Không có gì, chúng ta sắp sửa có một thí nghiệm rồi, không nên để bị bất cứ vật gì phá hư.
Lần này người nói chuyện là một nữ tử có thanh âm tuyệt vời.
- Xem thử đã tới giờ chưa?
- Sắp đến, còn chưa tới nửa khắc nữa.
Đối thoại của hai người rất ngắn gọn, một hồi lại không có thanh âm nào nữa.
Thế nhưng nếu có người ở trên gò cát lúc này, đoán chừng cũng sẽ bị dọa cho ngất xỉu. Bởi vì khắp nơi này toàn là cát, đừng nói là người ngay cả bóng quỷ còn không có một cái, thế nhưng lại có người đang nói chuyện.
Cũng không thể nói hoàn toàn không có, trên gò cát có hai điểm đen nhỏ tròn trịa.
Thế nhưng điểm đen này cũng không kéo dài thời gian bao lâu, một lúc sau, vầng trăng tròn trịa giống như đột nhiên thiếu đi một bên.
Trăng tròn trên bầu trời từ từ xuất hiện một lỗ hổng, hơn nữa còn càng lúc càng lớn.
Điểm đen trên đất càng ngày càng mơ hồ không rõ, mà trắng sáng cũng theo sự bành trướng của điểm đen bên dưới dần dần càng ngày càng mờ, thời gian không đến một nén nhang, vầng trăng vốn tròn trịa đã trở thành một lưỡi liềm.
Theo sắc trời mờ tối, không khí trong sa mạc dường như cũng càng thêm lạnh, từng trận âm phong gào thét, hạt cát không an phận nhảy múa trên mặt đất.
- Mau xem, thành công rồi, chúng ta thành công rồi. Cuối cùng trăng đã bị che phủ hoàn toàn, chỉ có một vòng sáng rìa ngoài, nguyệt thực đã hình thành, chúng ta có thể bắt đầu rồi.
Thanh âm của nam tử kia lần nữa nói chuyện, thế nhưng lại không nghe thấy nữ tử trả lời.
Một lát sau, mặt đất của sa mạc xảy ra chấn động nhè nhẹ.
Đây không phải là động đất, căn bản cũng không có tiếng nổ của động đất, ngược lại có một loạt tiếng nổ kéo dài không ngừng, giống như là mặt đất đang lắc lư.
- Phải nhanh, phải nhanh. Không nghĩ đến chúng ta thật sự có thể làm ra nguyệt thực, quá tốt rồi, có thành công của nguyệt thực lần này làm cơ sở, thí nghiệm nhật thực và Thất Tinh Liên Châu của chúng ta lần sau đều có khả năng thành công rất lớn, thật là không thể tưởng tượng, không ngờ tinh đầu trên bầu trời cũng có thể bị chúng ta di động.
Nam tử còn đang cảm khái, nữ tử kia đột nhiên nói:
- Không cần nói, không có thời gian nữa, hãy dùng bước cuối cùng.
Cũng không biết nam tử nói những gì, mặt đất của sa mạc lay động càng thêm lợi hại.
Tiếng nổ càng lúc càng lớn, may nhờ phạm vi ngàn dặm này cũng không có bóng người, nếu không dù là ai cũng khó có thể ở lại trong trạng thái bùng nổ kéo dài này.
Một lát sau, nam tử đột nhiên hưng phấn nói:
- Mau nhìn mặt đất.
Một cảnh không thể tưởng tượng đã phát sinh, mặt đất lay động kịch liệt cuối cùng đã có động tĩnh, sa mạc vốn giống như một thể đột nhiên phân ra làm hai, ở giữa gò cát xuất hiện một cái khe cực lớn.
Khe này sau không thấy đáy, hơn nữa khoảng cách cũng rất dài, chiều dài đoán chừng cũng vượt quá ba dặm.
Duy nhất chính là chiều rộng hơi hẹp một chút, chiều rộng không vượt quá hai thước, dường như khoảng cách ngắn ngủi này cũng không thể ngăn cản được người bình thường.
Chẳng qua dù sao đi nữa, đây cũng là một hợp cốc, một hạp cốc nhân tạo cứ như vậy thình lình xuất hiện trong sa mạc.
Có lẽ có một ngày hạp cốc này sẽ bị cát chảy vô tận lấp đầy, những nơi này đã định sẽ trở thành một cái miệng ác ma cắn nuốt sinh mạng, vô luận là người hay là lạc đà chỉ cần đi ngang qua nơi này chính là vào địa ngục.
Lúc này, cuối cùng vầng trăng trên trời đã lộ ra một bên, nguyệt thực suy giảm, bắt đầu dần dần mất đi uy lực.
Theo ánh trăng trong sa mạc càng ngày càng sáng, một tiếng cười cuồng ngạo cuối cùng từ trong miệng của nam tử phát ra:
- Ha ha ha ha ha ha. Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời. Ta quả thật không dám tin tưởng, chúng ta thành công rồi sao? Chúng ta thật sự thành công rồi sao? Ngươi nói cho ta biết, ta không phải là đang nằm mơ.
- Không sai, ngươi không phải đang nằm mơ, nguyệt thực vừa rồi là chúng ta làm ra, đầu tiên là Thiên Động Nghi Quỹ làm cho tinh đẩu chuyển hướng hình thành nguyệt thực, sau đó mượn lực lượng của nguyệt thực. Cuối cùng chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên của chúng ta, dẫn động lực lượng của tự nhiên thay đổi một số thứ trên thế giới này.
Nữ tử thản nhiên giải thích cho nam tử, thế nhưng trên gò cát trống trơn ngoại trừ đã có thêm một hạp cốc kinh khủng, cũng không có bất cứ bóng dáng của người nào khác xuất hiện qua.
Dường như nam tử đã tiến vào trạng thái cực độ phấn khích:
- Quá tốt rồi, có nguyệt thực này làm cơ sở, bước kế tiếp chúng ta đã có thể khu động nhật thực rồi. Chỉ cần vận chuyển nhật nguyệt của chúng ta có năng lực ảnh hưởng, như vậy cũng đã gần tiến tới bước cuối cùng.
Nữ tử trầm mặc một chút, dáng vẻ dường như có tâm sự gì.
Nam tử tiếp tục nói:
- Nàng làm sao vậy, không cao hứng sao? Chúng ta khổ tâm nhiều năm như vậy, không phải là vì khoảnh khắc này sao, cuối cùng hôm nay có một chút tiến triển thực chất, đại sự có thể thành rồi, tại sao nàng lại không vui chứ?
- Không biết chúng ta làm như vậy có đúng hay không?
Thanh âm của nữ tử có chút nghi hoặc, dường như có chút nghi ngờ tất cả những gì mà hai người làm.
- Hừ, việc này có gì không đúng? Chúng ta đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi một bước mà chúng ta không muốn đi nhất này. Chỉ cần đi xong một bước này, mấy lão bất tử kia sẽ không có cách nào bắt chúng ta nữa.
- Thế nhưng, nơi này là quê hương của chúng ta, có rất nhiều người vô tội, lần này thí nghiệm lực lượng của nguyệt thực, hơn nữa còn là ở trong sa mạc cũng đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, như vậy nhật thực sẽ có lực lượng lớn thế nào nữa? Thất Tinh Liên Châu sau này sẽ kinh khủng tới mức nào? Sự tình đến lúc đó, hai người chúng ta còn có thể khống chế sao?
- Nàng nghĩ gì vậy? Chỉ có hoàn thành Thất Tinh Liên Châu cuối cùng, chúng ta mới có vốn liếng đối kháng mấy lão quỷ kia, về phần những người bình thường kia, vì sao nàng lại quan tâm tới sự sống chết của bọn họ?
Thanh âm của nữ tử có chút do dự:
- Rốt cục ta cũng cảm thấy không đành lòng.
- Được rồi, được rồi. Ta không muốn nghe đến những lời này nữa, chúng ta vẫn chuyên tâm làm chuyện của chúng ta, nói cho nàng biết, kiến của Đại Hạ không phải là đơn giản như vậy, người kia khẳng định biết một ít bí mật của chúng ta. Ta hoài nghi chuyện này chính là nhằm vào hai người chúng ta, rất có khả năng nàng ấy muốn đối nghịch với chúng ta.
- Không thể nào, nói thế nào cũng là...
Nam tử lại lần nữa cắt ngang thanh âm của nữ tử:
- Không có chuyện gì là không thể, hết thảy trong thiên hạ vốn đã không có thứ gì bất biến, giống như hai người ta và nàng, khi xưa không hề nghĩ đến cuối cùng lại bận rộn nửa đời vì chuyện này. Nếu như là ý tưởng của nhiều năm trước, chỉ sợ chúng ta cũng hi vọng làm cho hắn vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Cuối cùng nữ tử cười nói:
- Công trình kiến thiết của Đại Hạ thời gian còn không dài, tạm thời căn bản không có ảnh hưởng quá lớn. Hơn nữa ta nghe nói, dường như nàng ấy hợp tác không thoải mái với Hoàng đế Đại Hạ, có lẽ hợp tác của bọn họ không biết chừng một ngày kia đột nhiên chết yểu.
- Có lẽ vậy, dù sao thứ kiến thiết lâu như vậy, muốn từ bỏ cũng không phải dễ dàng.
Nam tử sau khi nói xong, hai người hồi lâu không nói gì, trên sa mạc một mảnh tĩnh mịch, chỉ có vực sâu không đáy vừa mới xuất hiện kia đã mở ra miệng lớn kinh khủng cắn nuốt cát chảy xung quanh.
- Động tĩnh lần này chỉ sợ là không gạt được Thiên Cơ lão nhân bên kia, một khi lại bị lão phát hiện đầu mối, chỉ sợ chúng ta cũng có chút phiền toái.
Đợi khi nữ tử lần nữa mở miệng đã thay đổi một đề tài.
Lần này nam tử cười khẽ một tiếng:
- Không ngờ Thiên Cơ lão nhân nói muốn tìm người ứng kiếp, chính là cố làm ra vẻ huyền bí. Chuyện này đại cục đã định, căn bản là không ai có thể ngăn cản, mấy lão quỷ kia cũng không được. Ta cũng muốn nhìn xem, đợi đến khi Thất Tinh Liên Châu hoàn thành, mấy lão quỷ kia sẽ có biểu hiện gì. Ha ha, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất đặc sắc.
Một trận gió nhẹ thổi vào viện, hoa trong viện toát ra từng trận hương thơm ngát. Có mềm mại xanh biếc từ trong đất quật cường chui ra, tận tình triển khai vòng eo không đẹp của chúng.
Mặt trời phía Đông vẫn chưa sáng hơn, cửa phòng đóng đêm qua lúc này nhẹ nhàng mở ra.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đi ra khỏi phòng, lúc này đã tháo mái tóc giả của mình xuống, thay ra y sam màu nguyệt bạch, mặc tăng bào trở lại như trước.
- A Di Đà Phật! Lý giáo chủ, không cần đưa tiễn nữa, nàng đã nói cho bần tăng địa điểm sứ giả Ba Tư sẽ đi qua, cũng nói cho ta biết tung tích Đông Phương Minh chủ, ước định giữa hai ta cũng kết thúc.
Lúc này Lý Thanh Hoa thân mặc trường quần hai màu xanh lam xen kẽ, mái tóc đen xõa xuống như thác nước, không hề trải qua cắt tỉa, mặt cũng không trang điểm, cứ để như vậy đi ra ngoài cửa, nhìn hòa thượng trước mặt đang cáo từ mình.
Ánh mắt của nàng có vẻ phức tạp, mấy ngày nay chuyện đã xảy ra hoàn toàn ra ngoài ý liệu ban đầu của nàng, cảm giác mất đi khống chế này làm cho nàng có chút không quen.
- Hoắc Nguyên Chân, ta nợ ngươi, chuyện lần này căn bản cũng không nằm trong hiệp nghị của chúng ta.
← Ch. 532 | Ch. 534 → |