← Ch.534 | Ch.536 → |
Chẳng lẽ so ra Phúc Vũ kiếm pháp của mình còn kém các nàng sao? Mạc Thiên Tà không tin, lão nhất định phải nghiên cứu nữa, tu luyện nữa, để đột phá, vì lý tưởng trong lòng mình.
Bên cạnh Phúc Vũ kiếm tản ra hàn quang sâu kín, hai tay Mạc Thiên Tà đánh ra thủ thế, chậm rãi di động.
Lão muốn làm cho Phúc Vũ kiếm trước người mình động, lão đã tìm được con đường của mình, hơn nữa còn là đường rất rõ ràng.
Nhưng trải qua nhiều lần cố gắng, cuối cùng Phúc Vũ kiếm kia vẫn cứng đầu nằm yên ở đó, không động chút nào.
Rốt cục Mạc Thiên Tà chậm rãi thở ra một hơi thật dài, cảm giác cả người có chút mỏi mệt.
Lại thất bại, lại bế quan một lần nữa, xung kích cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, cuối cùng vẫn kết thúc thất bại.
- Còn chưa được nữa sao... vẫn còn kém một chút...
Mạc Thiên Tà thở dài một tiếng, lại đến thời khắc mấu chốt thất bại lần nữa.
Đây cũng không phải là vấn đề công lực, Mạc Thiên Tà đã thành tựu chuẩn viên mãn, trình độ này xung kích Tiên Thiên viên mãn không đơn thuần là vấn đề nội lực, cũng cần cơ duyên.
Nội lực của lão đã đủ dùng, chẳng lẽ là cơ duyên của lão còn chưa tới?
Chẳng lẽ thật sự phải đi theo con đường mà mình không muốn sao?
Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình xung kích cảnh giới viên mãn, tựa hồ cũng không có bỏ đi thứ gì quá mức quan trọng. Vì sao mình xung kích cảnh giới này nhất định phải bỏ đi thứ gì đó?
Trong lòng Mạc Thiên Tà cảm thấy bất bình, nhưng lão biết nếu mình muốn tiến vào cảnh giới viên mãn, vậy cũng chỉ có một con đường đi, không hoàn thành chuyện này, viên mãn sẽ vĩnh viên vô duyên với mình, đây cũng không phải là tu luyện có thể bù đắp được.
Không đạt tới viên mãn, chẳng những không cách nào chống lại cùng hai vị sự tỷ mình, thậm chí ngay cả Thiếu Lâm tự cũng không thể giải quyết.
Vừa nghĩ tới tình huống lần trước ở Thiếu Lâm, nghĩ đến một lần thất bại trong gang tấc, suy nghĩ đến chuyện ngay cả Nhất Giới cũng tỏ ra không hề sợ hãi mình chút nào, trong lòng Mạc Thiên Tà vô cùng căm tức.
Nhìn lại Đông Phương Thiếu Bạch trước của một chút, suy nghĩ một chút chuyện mình lập chí vượt qua Đinh Bất Nhị, thậm chí hiện tại ngay cả hộ vệ của mình cũng không bằng, còn nói gì đến chuyện xưng bá võ lâm...
Hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó thở ra một hơi thật dài, Mạc Thiên Tà bình phục lại cơn tức giận trong lòng.
- Người đâu?
Mạc Thiên Tà vừa lên tiếng, Đông Phương Thiếu Bạch xoay người lại, Mạc Thiên Tà lại khoát tay áo một cái.
Đông Phương Thiếu Bạch lại xoay qua chỗ khác, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Lúc này, bên ngoài một thị vệ đi vào:
- Giáo chủ có gì căn dặn?
- Tìm tiểu thư tới đây.
Mạc Thiên Tà lạnh lùng hạ lệnh, rốt cục cũng đã hạ quyết tâm cuối cùng của lão.
Đối với chuyện đi tìm Đông Phương Tình trước hay tới chỗ Thiên Cơ lão nhân trước, Hoắc Nguyên Chân do dự rất lâu.
Cuối hắn vẫn đưa ra lựa chọn, đi bái phỏng Thiên Cơ lão nhân trước.
Nguyên nhân không vì gì khác, Đông Phương Tình chưa chắc có thể tìm được lập tức, nếu như nàng đang trong trạng thái chữa thương, như vậy hắn tìm ra nàng quá nhanh cũng chưa chắc là một chuyện tốt, có lẽ cho nàng nhiều thời gian chữa thương một chút sẽ tốt hơn.
Mà Thiên Cơ lão nhân bên kia tựa hồ là rất nóng lòng, không thể chờ đợi thời gian quá lâu.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có rất nhiều nghi vấn, muốn đi tới chỗ Thiên Cơ lão nhân chứng thực một phen.
Lý Thanh Hoa biết rất nhiều chuyện, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không thể lấy được quá nhiều tin tức từ miệng nàng.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Đông Phương Tình, trước khi chưa giải quyết chuyện của Đông Phương Tình, trên thực tế hắn và Lý Thanh Hoa coi như là địch nhân.
- Một khi cứu Đông Phương Tình ra, suy đoán nàng vẫn muốn đi tìm Lý Thanh Hoa báo thù, khi đó chính là thời điểm Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa lấy đao binh gặp nhau.
Bản thân Hoắc Nguyên Chân cũng không ý thức được, hắn cũng không muốn thấy ngày đó đến nhanh như vậy.
Cảnh tượng xua xuân dược cho Lý Thanh Hoa đêm qua thỉnh thoảng còn hiện lên trong đầu Hoắc Nguyên Chân, ảnh hưởng tâm trạng của hắn, xua mãi không đi.
Lần này Hoắc Nguyên Chân không có thuê lạc đà, mà là dọc theo sa mạc đi về phía Nam, thẳng tới sườn Bắc Thiên Sơn.
Nơi này là chân núi, là chỗ giao tiếp của dãy núi cùng sa mạc, cũng là địa điểm đi đường tốt nhất, cũng không cần vượt núi băng đèo, hơn nữa cũng không cần lặn lội trong sa mạc. Chỉ bất quá theo nơi này đi về phía trước cũng giống như đi đo đạc Thiên Sơn, cũng không đi thông các nước Tây Vực, cho nên con đường tơ lụa mới không đi qua đường này.
Bất quá đây cũng là vừa đúng đối với kế hoạch đi phía Tây Thiên Sơn của Hoắc Nguyên Chân, bởi vì Kế Vô Song nói với hắn, địa điểm Thiên Cơ lão nhân ở chính là ở phía Tây Thiên Sơn.
Xác định phương hướng đi tới, nội lực Hoắc Nguyên Chân cũng đã hoàn toàn phục hồi như cũ, thi triển Trường Hồng Quán Nhật bắt đầu tiến tới dọc theo dãy núi, chạy như bay về phía Tây Thiên Sơn.
Không có Kim Nhãn Ưng hoặc là bạch mã đỡ chân, tốc độ Hoắc Nguyên Chân đi tới cũng không phải là đặc biệt mau, đói ăn khát uống, ngày đi đêm nghỉ, đi suốt ba ngày mới coi là đi tới chỗ Kế Vô Song nói cho hắn biết.
Đây là một lối vào Thiên Sơn, Hoắc Nguyên Chân quan sát một hồi xác định hắn đây là lối vào mà Kế Vô Song đã nói. Từ nơi này tiến vào Thiên Sơn, không tới một ngày là có thể tìm được ngọn núi tuyết mà Thiên Cơ lão nhân cư trú.
Xác định được địa điểm, Hoắc Nguyên Chân cũng rất hưng phấn. Rốt cục sắp tới rồi, sau khi gặp Thiên Cơ lão nhân, nhất định hắn phải tìm hiểu minh bạch xem rốt cục trên thế giới này đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao rất nhiều thứ huyền diệu xuất hiện ở nơi này, Hoắc Nguyên Chân không tin trên thế giới này có Tiên Nhân, có người tu tiên, hết thảy phải có một giải thích hợp lý mới phải.
- Phụ thân, người cho gọi con?
Ninh Uyển Quân mặc một bộ trường quần màu hồng, chậm rãi đi tới đại điện giáo chủ, khẽ xá Mạc Thiên Tà ngồi trên.
Mạc Thiên Tà ngồi xếp bằng thình lình mở mắt ra, nhìn đứa con gái mình bên dưới xinh đẹp như tiên nữ.
Ninh Uyển Quân thủ lễ với Mạc Thiên Tà xong, chuẩn bị ngồi xuống một bên, nhưng không chờ nàng ngồi xuống, đột nhiên Mạc Thiên Tà ở phía trên nói một câu:
- Trước khoan hãy ngồi.
Ninh Uyển Quân ngẩn người một chút, không hiểu ý Mạc Thiên Tà, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, chờ đợi phụ thân căn dặn.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con mình, trong lòng Mạc Thiên Tà mơ hồ đau nhói.
Chuyện tới trước mắt, lão lại cảm thấy do dự, có vẻ không nỡ.
Ninh Uyển Quân thấy nét mặt của phụ thân có vẻ kỳ quái, không rõ cho nên hỏi:
- Cha, rốt cục xảy ra chuyện gì? Người gọi nữ nhi tới làm gì?
Mạc Thiên Tà hít sâu một hơi, nghĩ tới giấc mộng của mình, nghĩ tới mình thời niên thiếu đã lập nên chí hướng, quyết trở thành kẻ vượt lên trên hết thảy, thành đệ nhất thiên hạ, vượt qua Đinh Bất Nhị đệ nhất thiên hạ.
Chí hướng này là động lực giúp Mạc Thiên Tà đi tới, là chuyện mà lão nhớ rõ bất cứ lúc nào. Cả đời này của lão cũng lấy chuyện này làm mục tiêu phấn đấu.
Đúng là vẫn còn phải làm ra một lựa chọn, lấp đầy điểm thiếu sót duy nhất trong tâm cảnh mình, đây chính là con đường của Mạc Thiên Tà.
Nếu không Tiên Thiên viên mãn sẽ vĩnh viễn chỉ là một mơ ước trong đời lão, một mơ ước tuy nhìn thấy nhưng không thể chạm tới.
Nghĩ đến đây, lòng Mạc Thiên Tà dần dần lạnh lại, rốt cục lão đã quyết định.
Nhìn Ninh Uyển Quân, Mạc Thiên Tà chậm rãi mở miệng nói:
- Uyển Quân, con có biết quãng thời gian trước phụ thân rời khỏi Thiên Sơn là để làm gì không?
Ninh Uyển Quân khẽ lắc đầu một cái, đang muốn mở miệng nói không biết, nhưng đột nhiên một ý niệm không tốt nhảy vào đầu nàng, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Nàng vốn là một nữ nhi băng tuyết thông minh, kể từ khi phụ thân phái Ngọc La Sát đón nàng cùng La Thái Y từ Thiếu Lâm tự, lòng Ninh Uyển Quân vẫn đang lo lắng một chuyện.
Nàng lo lắng phụ thân đột nhiên có một ngày đứng vào phe đối lập cùng Thiếu Lâm tự, bởi vì đến khi đó, Ninh Uyển Quân sẽ không biết mình nên đứng về bên nào.
Mà dường như chuyện này có chiều hướng phát triển đúng như nàng dự liệu. Hoắc Nguyên Chân rất cố gắng, Thiếu Lâm hắn vẫn đang nhanh chóng trưởng thành, hiện tại đã là đại phái số một Trung Nguyên, những môn phái xung quanh đều xem Thiếu Lâm là đầu não.
Nhưng thủ đoạn của phụ thân lại càng lợi hại, chẳng những lần nữa nắm giữ đại quyền Thanh Hỏa giáo, hơn nữa còn được hai lão ma Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân quy thuận.
Còn có một thanh niên đứng ở trước cửa đại điện giáo chủ, Ninh Uyển Quân không biết thanh niên này là ai, nhưng dầu gì nàng cũng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể cảm nhận được trên người thanh niên kia tản mát ra khí tức cùng lực lượng kinh khủng.
Đó là lực lượng đủ để tiêu diệt mình dễ dàng, thậm chí tiêu diệt bất luận kẻ nào, tựa hồ còn hùng mạnh hơn phụ thân cùng Lý Dật Phong rất nhiều.
Hôm nay bên trong Thánh giáo không cần phải nói những người khác, chỉ bằng vào bốn người này, Ninh Uyển Quân cho rằng không có môn phái nào trong thiên hạ có thể ngăn trở bọn họ làm bất cứ chuyện gì.
Hơn nữa giang hồ chính là giang hồ, có người địa phương sẽ có giang hồ, có giang hồ sẽ có phân tranh, nàng biết ước mơ của phụ thân, biết phụ thân đã định là người thuộc chốn giang hồ này.
Mấu chốt của vấn đề xuất hiện, chính là Thiếu Lâm trưởng thành tựa hồ ngăn trở bước chân phụ thân đi tới, có khuynh hướng phát triển thành địch nhân Thánh giáo.
Kể từ sau khi phụ thân đón mình trở về, Ninh Uyển Quân vẫn đang lo lắng vấn đề này.
Hôm nay phụ thân gọi mình đến, hơn nữa mở miệng nói một câu không đầu không đuôi như vậy, làm cho trong lòng Ninh Uyển Quân có linh cảm không lành.
Nếu là chuyện thông thường, nhất định là Mạc Thiên Tà sẽ không nói với Ninh Uyển Quân, hôm nay phụ thân tìm nàng tới, nhất định chuyện này có liên quan tới nàng
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Ninh Uyển Quân, Mạc Thiên Tà cất tiếng cười ha hả:
- Ha ha! Khá lắm, không hổ là nữ nhi Mạc Thiên Tà ta, băng tuyết thông minh, phụ thân còn chưa nói là chuyện gì, con đã đoán được bảy tám phần!
Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, Ninh Uyển Quân nhất thời có chút kinh hoảng, vội vàng nói với Mạc Thiên Tà:
- Cha, cha đi ra ngoài làm cái gì? Chẳng lẽ chính là đi Thiếu Lâm tự sao?
- Không sai, Uyển Quân đã đoán đúng, chẳng những phụ thân đi, hơn nữa còn mang theo người ngoài cửa cùng đi.
Nói tới chỗ này, Mạc Thiên Tà cười hắc hắc một tiếng:
- Uyển Quân còn không biết người này là ai phải không? Hiện tại phụ thân nói cho con biết, người này chính là Đông Phương Thiếu Bạch, tên khốn trước kia đã từng vọng tưởng cưới con. Hôm nay y hóa thành bộ dáng này, một là vì phụ thân muốn hoàn thành một số chuyện, hai cũng là bởi vì Uyển Quân con. Tên này khi hiếp con khi trước, hiện tại phụ thân đã trút giận thay con.
Nghe thấy thanh niên giống như đầu gỗ này lại là Đông Phương Thiếu Bạch, mặc dù trong lòng Ninh Uyển Quân hơi kinh ngạc nhưng lại không muốn hỏi tới chuyện này. Chuyện của Đông Phương Thiếu Bạch cũng đã qua, trong lòng Ninh Uyển Quân cũng không có ấn tượng gì tốt đối với người này, y sống hay chết cũng không có quan hệ gì tới nàng.
Nàng quan tâm chính là tình huống trước mắt của Thiếu Lâm, hoảng lên nói với Mạc Thiên Tà:
- Cha, cha đi Thiếu Lâm tự làm gì?
- Chuyện này chẳng lẽ Uyển Quân còn cần hỏi phụ thân sao? Trước không nói Thiếu Lâm phát triển, chỉ riêng chuyện Hồ Điệp cốc, Thiếu Lâm Nhất Giới làm cho phụ thân mất đi cơ hội nắm trong tay Võ Lâm Minh, chuyện này là tuyệt đối không thể tha thứ. Cho nên phụ thân rất không ưa những con lừa trọc này, muốn làm cho bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!
- Không! Cha không thể làm như vậy! Phương trượng Thiếu Lâm tự là ân nhân cứu mạng của chúng ta, Nhất Giới không chỉ cứu con mấy lần, hơn nữa còn đã cứu phụ thân, vì sao phụ thân có thể làm như vậy với hắn?
Ninh Uyển Quân nghe vậy sơ hết hồn hết vía, vội vàng la lên một tiếng, nói xong mới ý thức chuyện này đã phát sinh rồi, rất có thể có kết quả rồi, dù sao phụ thân cũng đã trở về đây.
- Nhưng Thiếu Lâm thì sao?
Ánh mắt Mạc Thiên Tà chợt trở nên lạnh lẽo:
- Đủ rồi, nữ sinh ngoại tộc, bất quá chỉ mới nghe ta nói một câu, con đã không chịu nổi nữa sao? Người đưa ta ra khỏi hầm băng chân chính là Chư Viện, không phải là Nhất Giới kia, con bênh vực cho ý trung nhân của mình, cũng không nên quên phụ thân mới phải!
- Không! Nữ nhi không phải có ý này, nhưng Thiếu Lâm Nhất Giới đã cứu con rất nhiều lần, chuyện này là sự thật. Huống chi hiện tại Chư Viễn sư thúc cũng đã là đệ tử Thiếu Lâm, làm sao phụ thân có thể đối phó Thiếu Lâm? Bọn họ là Phật môn, tựa hồ không có xung đột gì với lý tưởng của phụ thân, hoài bão của phụ thân!
Lúc mới bắt đầu Ninh Uyển Quân cũng vì nóng lòng không biết nói thế nào mới phải, nhưng sau khi nói mấy câu, ý nghĩ của nàng đã trở nên rõ ràng.
Nàng cũng là cao thủ Tiên Thiên, sẽ không bị vài ba lời của phụ thân lừa gạt.
Thấy con gái của mình biện hộ thay Thiếu Lâm Nhất Giới, thấy bộ dáng nàng hốt hoảng, trong lòng Mạc Thiên Tà vừa vui vừa buồn.
Buồn là dường như Ninh Uyển Quân lo lắng cho tên Nhất Giới kia còn hơn cả mình, vui là dường như mình đã cảm nhận được khí tức Tiên Thiên viên mãn.
Sắc mặt ngưng trọng nhìn Ninh Uyển Quân một cái, rốt cục Mạc Thiên Tà mở miệng hỏi tới vấn đề mấu chốt:
- Uyển Quân, phụ thân muốn nói cho con biết, ước mơ của phụ thân xung đột với Thiếu Lâm tự, cuối cùng phải gặp nhau phân cao thấp thắng bại, đây là chuyện không thể dung hòa. Hôm nay phụ thân chỉ muốn biết, nếu bảo con chọn một trong hai người phụ thân và Nhất Giới, con sẽ đứng về phe nào?
Mạc Thiên Tà hỏi câu mấu chốt, sau đó tâm trạng mâu thuẫn nhìn con gái mình, hy vọng nàng không nên đưa ra câu trả lời làm cho mình thất vọng.
Nghe thấy lời của Mạc Thiên Tà, đôi mắt đẹp Ninh Uyển Quân nhìn chằm chằm phụ thân, tựa hồ muốn nhìn thấu trong lòng của lão đang suy nghĩ gì.
Có vẻ như không dám đối mặt với ánh mắt thuần khiết của nữ nhi, ánh mắt của Mạc Thiên Tà có hơi né tránh, nhưng lão vẫn muốn nghe câu trả lời.
← Ch. 534 | Ch. 536 → |