← Ch.547 | Ch.549 → |
Lập tức Động Huyền Tử cũng không kịp lo tới chuyện gì khác, thân thể lăng không nhảy lui về phía sau một cái. Những nhân sĩ võ lâm kia xông về phía trước, lão lại nhảy ngược qua đỉnh đầu những nhân sĩ võ lâm này trở về. Sau đó lão đáp xuống trên sơn đạo, đã không còn nằm trên cùng mặt phẳng với Hoắc Nguyên Chân nữa.
Không còn thấy chuông đồng làm cho lão sợ hãi kia, Động Huyền Tử mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bên kia liền nổi lên dị biến.
Sư Tử Hống mà Hoắc Nguyên Chân súc tích trong Đan Điền đã lâu, rốt cục giờ phút này bạo phát.
Hoắc Nguyên Chân thề rằng, đời này cho tới bây giờ hắn chưa từng rống lớn tiếng như vậy.
Đó là tiếng rống của cọp, của sư tử.
Bình thời Hoắc Nguyên Chân không rống quá to được, nhưng hiện tại hắn đã có nội lực chuẩn viên mãn, nhất định có thể phát ra tiếng rống cực lớn. Nhân sĩ võ lâm phổ thông không có cách nào ngăn cản tiếng rống của hắn.
Mà lần này là trải qua phóng đại.
Chuông đồng này nặng đến mấy trăm cân, là một cái loa siêu cấp khổng lồ, một lần rống như vậy được khuếch đại lên khoảng mười lần.
Chuẩn viên mãn toàn lực phóng xuất Sư Tử Hống được phóng đại gấp mười lần là khái niệm gì, Hoắc Nguyên Chân không rõ lắm, bởi vì hắn cũng chưa thử nghiệm qua. Đây là lần đầu tiên thử, mà trước đó, dường như tiếng rống to như vậy còn chưa xuất hiện trên thế giới này.
Lần này Hoắc Nguyên Chân biết, tiếng rống của mình đã không thể dùng sét đánh giữa trời quang để hình dung, mà tương đương như động đất.
Nếu chỉ là một thanh âm lớn như động đất cũng không nói, mấu chốt là nội lực, sóng âm hùng mạnh xung kích.
Một cỗ sóng khí mắt thường có thể thấy được từ miệng chuông đồng xông ra ngoài, hai tay Hoắc Nguyên Chân đang cầm chuông gần như không chịu nổi chấn động bậc này.
Sóng khí đi tới đâu, không gian nơi đó tựa hồ có dấu hiệu sụp đổ. Tuyết đọng, cành khô, thậm chí đất trên mặt đều bị sóng khí này đẩy tới.
Đao kiếm trong tay những nhân sĩ võ lâm kia vào giờ phút này đều bị bẻ cong, da, tóc bọn họ bị thổi lui về phía sau, những người chạy trước tiên hiện tại thân không mảnh vải.
Y phục bọn họ mặc trên người vô cùng yếu ớt, không thể ngăn cản lực lượng Sư Tử Hống phóng đại này, dễ dàng bị xé rách thành những sợi dây vải, bay mất trong sóng khí.
Thiên Cực đạo nhân chạy ở phía trước, đạo quan trên đầu giờ phút này rách toát, có không ít tóc bị nhổ tận góc, miệng há thật to. Bởi vì sóng xung kích mãnh liệt không có cách nào khép lại, nhìn qua hết sức khó coi.
Thiên Huyền đạo nhân và hai trưởng lão Ma giáo bên cạnh cũng là như thế, đồng thời trở nên tơi tả, tay giơ lên không muốn hạ xuống che chỗ yếu hại cũng không làm được.
Sau lưng bọn họ, những Hậu Thiên hậu kỳ cùng Hậu Thiên viên mãn cơ hồ vào lúc tiếng rống vừa phát ra đã bị thổi bay ra sau.
Không phải là bị hất văng đi, mà là bay ra ngoài, giống như chiếc lá trong cơn cuồng phong, không có chút năng lực chống cự nào cả.
Thất khiếu của bọn họ đều đang chảy máu, trước khi bị thổi bay, sóng khí to lớn đã phá hủy xương cốt bọn họ, đánh gãy kinh mạch bọn họ. Lúc thân thể bọn họ biến mất khỏi tầm mắt Hoắc Nguyên Chân, thật ra cũng đã là người chết.
Người cảnh giới Tiên Thiên dừng bước chân lại một chút, sau khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, phản ứng chân khí bọn họ sinh ra rất nhanh, nhưng cũng chỉ có thể giúp cho bước chân dừng lại một chút, hơi chống cự lại sóng khí Hoắc Nguyên Chân phát ra. Sau đó chân đứng không vững, rất nhanh cũng giống như những Hậu Thiên kia, thất khiêu chảy máu, không cách nào không chế thân thể, bay thẳng ra ngoài trăm thuớc.
Lần này bọn họ không cách nào rơi xuống sơn đạo tuyết sơn như trước nữa, mà là bay luôn xuống núi.
Bất kể bọn họ có chết bởi sóng xung kích hay không, nhưng sau khi rơi xuống tuyết sơn cao ngàn trượng này, vận mạng của bọn họ cũng có thể tưởng tượng được.
Những cao thủ Tiên Thiên trung kỳ vẫn tương đối cường hãn, trong đó có bảy tám Tiên Thiên trung kỳ có phản ứng rất nhanh, trước tiên cắm binh khí xuống mặt đất, giống như thuyền nhỏ trong gió lốc, cố gắng chịu lại nơi đó.
Nhưng cho dù bọn họ là Tiên Thiên trung kỳ, giãy dụa cũng chỉ phí công vô ích, chỉ có thể gia tăng đau đớn mà thôi, làm cho bọn họ phải chịu đựng nỗi đau sóng xung kích to lớn kia giày vò xương cốt.
Sắc mặt càng ngày càng trắng, ngón tay bắt đầu run rẩy, khóe miệng bắt đầu ứa máu, tay bọn họ đã không giữ được binh khí nữa.
Sau khi phí công kiên trì mấy giây, những Tiên Thiên trung kỳ này cũng không cách nào chống cự, kêu thảm một tiếng, thân thể cũng bay lên, bị sóng khí Sư Tử Hống này thổi bay theo đồng bạn trước đó.
Lần này có chừng ba bốn trăm người xông tới, trong lúc nhất thời trên bầu trời khắp nơi toàn là người, khắp nơi toàn là máu. Phàm là kẻ nằm trong phạm vi của sóng xung kích Sư Tử Hống đều không thể ngăn cản sóng khí to lớn, giống như một cơn cuồng phong điên cuồng thổi vào một đống lá khô, lập tức thổi cho tan tác ba bốn trăm người này bay xuống chân núi.
Cuối cùng chỉ còn lại bốn người Thiên Cực đạo nhân.
Bốn người bọn họ là Tiên Thiên hậu kỳ, người mạnh nhất trong lần xung phong đầu tiên này, bởi vì trước đó Động Huyền Tử phát hiện không ổn cho nên đã chạy trốn.
Bốn người này là thực lực mạnh nhất, cũng là kiên trì lâu nhất, nhưng đồng thời bọn họ cũng là bêu xấu nhiều nhất.
Bốn cao thủ Tiên Thiên, mỗi một người đều râu tóc bạc trắng, lúc này trần trụi giằng co trong sóng khí, cố gắng thi triển nội lực ổn định thân thể, không để bị sóng khí Hoắc Nguyên Chân cuốn đi.
Tóc bị thổi đứt, râu bị thổi đứt, vốn là đạo sĩ nhưng hiện tại nhìn qua giống như là hòa thượng.
Càng bị đát hơn, bọn họ cảm thấy vật ở thân dưới của mình dường như có khuynh hướng bị sóng khí thổi bay bất cứ lúc nào, nỗi đau kịch liệt như nhắc nhở bọn họ sắp không kiên trì được nữa, sắp bị thổi bay.
Áp lực trên thân thể, còn có áp lực trong lòng làm cho bốn Tiên Thiên hậu kỳ này rốt cục sụp đổ.
Một hớp nội lực sắp tiết ra, mất đi nội lực hộ thân, thân thể của bọn họ cũng không chịu được tiếng sóng xung kích, vấn đề xuất hiện từ nội tạng trước.
Ngũ tạng lục phủ bất cứ lúc nào cũng có thể tan tác, khóe miệng bọn họ bắt đầu ứa máu.
Chẳng qua là nội lực Tiên Thiên hậu kỳ hùng mạnh vẫn còn đang chống đỡ, bọn họ vẫn còn đang chống đỡ bằng vào quán tính.
Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn bốn Tiên Thiên hậu kỳ cuối cùng trước mắt vẫn còn đang giãy giụa, hắn biết chỉ cần rống thêm tiếng nữa, bốn người này cũng sẽ nối gót ba trăm người trước, trở thành bùn đất dưới chân tuyết sơn.
Nội lực Hoắc Nguyên Chân còn đủ cho hắn phát ra sóng âm mạnh mẽ kéo dài hơn, sau khi trải qua chuông đồng phóng đại, thật ra hắn cũng không tiêu hao bao nhiêu nội lực.
Nhưng mắt thấy bốn Tiên Thiên đối diện hậu kỳ sắp xong đời, Hoắc Nguyên Chân biến chuyển chú ý.
Đúng vậy, mình thổi một hơi nữa là có thể đưa bọn họ về Tây, nhưng hiện tại giết chết bọn họ tựa hồ có vẻ lãng phí.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi để chuông đồng xuống, ngưng lần Sư Tử Hống khí nuốt núi sông này.
← Ch. 547 | Ch. 549 → |