← Ch.553 | Ch.555 → |
- Hơn nữa lúc chúng ta tới đây, Mạc Thiên Tà tựa hồ đang chuẩn bị nghênh đón giáo chủ Ba Tư Thánh giáo, phải biết đó là Ba Tư đệ nhất cao thủ, cũng là cảnh giới Tiên Thiên viên mãn. Nếu là như vậy, hôm nay bên trong Thánh giáo có ba vị Tiên Thiên viên mãn, phương trượng nghĩ thử xem khi đó sẽ xuất hiện tình huống thế nào?
Hoắc Nguyên Chân nhất thời sửng sốt, không ngờ rằng lại có chuyện như vậy.
Ba vị Tiên Thiên viên mãn, lực lượng này đủ để quét ngang thiên hạ, đến lúc đó Thiếu Lâm rất có thể đứng mũi chịu sào. Nghĩ đến khả năng này, Hoắc Nguyên Chân không nhịn được rùng mình một cái, tuyệt đối không thể để cho loại chuyện như vậy phát sinh.
Lý Dật Phong thấy thần sắc Hoắc Nguyên Chân sững sờ, biết lời mình nói đã sinh ra tác dụng, vội vàng nói tiếp:
- Hôm nay người có thể đối phó ba vị Tiên Thiên viên mãn, trên giang hồ chỉ có một mình Huyết Ma Đại nhân mà thôi. Mặc dù bọn ta không biết hiện tại Đại nhân ở nơi nào, nhưng nếu ngài đã lưu lại Huyết Ma tàn đồ này, nhất định là có dụng ý, hắn là ngài cần người đi trợ giúp.
- Muốn cho bần tăng đi tìm ra Đinh Bất Nhị, sau đó đối phó bọn Mạc Thiên Tà sao?
- Không sai, phương trượng chỉ cần góp nhặt toàn bộ Huyết Ma tàn đồ, như vậy là có thể tìm được chỗ ở Đại nhân. Đến lúc đó Đại nhân xuất thủ, bọn Mạc Thiên Tà căn bản không đáng kể gì, Thiếu Lâm ngươi cũng có thể cao gối không lo.
Hoắc Nguyên Chân cười một tiếng:
- Lý thí chủ nói như vậy thật là buồn cười, chỉ có lấy được mảnh tàn đồ trong tay Mạc Thiên Tà, bần tăng mới có thể tìm được Đinh Bất Nhị, mà mục đích tìm được Đinh Bất Nhị chính là đối phó Mạc Thiên Tà, chẳng lẽ Mạc Thiên Tà sẽ cố ý đưa tàn đồ cho bần tăng hay sao? Chuyện này quá mức mâu thuẫn.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Lý Dật Phong vội vàng nói:
- Mạc Thiên Tà cũng không phải mang theo tàn đồ bên mình, chỉ cần phương trượng tìm được cơ hội cũng có thể lén trộm được, chuyện này cũng không phải là không có cơ hội.
Vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán lấy Huyết Ma tàn đồ của bọn họ, lúc này nghe thấy tin tức mảnh tàn đồ của Mạc Thiên Tà lập tức giật mình, nói như thế, chín mảnh tàn đồ này thật sự là có thể tụ tập đủ.
Chỉ bất quá mình phải cân nhắc đi tìm Đinh Bất Nhị sao? Vấn đề này cho tới bây giờ Hoắc Nguyên Chân không hề nghĩ tới.
Hai người Lý Dật Phong hai tay run run hai giơ mảnh Huyết Ma tàn đồ lên, thân thể đã sắp sửa không kiên trì nổi, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Xin phương trượng nhận lấy tàn đồ này đi, mặc dù huynh đệ ta biết chuyện này chưa chắc có thể thành, nhưng nếu như không giao phó chuyện này lại, huynh đệ chúng ta xuống hoàng tuyền cũng không cam lòng
Trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân yên lặng gật đầu, giơ tay lên chuẩn bị lấy hai mảnh Huyết Ma tàn đồ kia, vốn hắn cũng đã nhắm vào vật này từ trước.
Không ngờ rằng vào lúc này, đột nhiên trong không khí bắt đầu hiện lên một màu đỏ mờ mờ ảo ảo.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, ý niệm đầu tiên của Hoắc Nguyên Chân chính là Đông Phương Thiếu Bạch tới. Bởi vì màu đỏ nhàn nhạt này tựa hồ chính là huyết khí Hóa Huyết Ma công, chỉ bất quá tựa hồ mỏng manh hơn một ít.
Không riêng gì hắn cảm thấy, ngay cả hai người Lý Dật Phong cũng cảm thấy, mặc dù Lý Dật Phong đã đến thời khắc đèn cạn khô dầu, nhưng còn kích động nói:
- Lưu Vân, ngươi có cảm giác được không? Đây là... đây là...
- Khụ... khụ!
Lý Lưu Vân cũng là kích động không nhịn được ho khan:
- Đây là Huyết... là khí tức Huyết Ảnh thần công của Đại nhân! Là Đại nhân tới sao?
Hai người Lý Dật Phong lập tức rơi lệ ròng ròng, liều mạng dùng khí lực cuối cùng nhìn khắp xung quanh:
- Đại nhân! Đại nhân, là ngài trở về đó sao? Tả Hữu Kiếm Thị của ngài ở chỗ này, ở chỗ này đây!
Trong lúc nói những lời này, trong tay hai người còn vung vẩy hai mảnh tàn đồ, đã quên giao vào tay Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cũng kinh hãi trong lòng, khí màu đỏ này lại là khí tức Huyết Ảnh thần công, chẳng lẽ chính là Đinh Bất Nhị tái xuất giang hồ thật sao?
Bất quá bản năng Hoắc Nguyên Chân có cảm giác không đúng khí tức màu đỏ này chính là khí tức làm cho hắn cảm thấy không yên, người ẩn núp trong bóng tối kia hắn là người phát ra khí tức màu đỏ này.
Như vậy bất kể đối phương là ai, khả năng là địch nhân cũng rất lớn.
Ở Vừa nghĩ tới đối phương rất có thể là một vị Tiên Thiên viên mãn, Hoắc Nguyên Chân cũng có chút đau đầu nhức óc. Tiên Thiên viên mãn không phải là mình bây giờ có thể ứng phó, bây giờ Thiên Cơ lão nhân xem bói đã đến thời khắc tối hậu, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn xảy ra sai lầm trong thời khắc tối hậu quan đầu này.
Nhưng Thiên Cơ lão nhân quan trọng, Huyết Ma tàn đồ trong tay hai người Lý Dật Phong cũng quan trọng như vậy, Hoắc Nguyên Chân rất muốn lập tức lấy vào tay.
Nhưng hiện tại cường địch ở bên cạnh, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám lập tức có cử động gì mạo hiểm. Bởi vì hắn cảm giác trong khí tức màu đỏ tựa hồ có người đang nhìn mình chăm chú, cũng đang nhìn chăm chú Huyết Ma tàn đồ trong tay hai người Lý Dật Phong.
Như vậy ngược lại Hoắc Nguyên Chân không dám lấy Huyết Ma tàn đồ, hắn lo lắng đối phương lại đột nhiên xuất thủ.
Nhưng không lấy không được, vạn nhất rơi vào trong tay người khác nữa, Hoắc Nguyên Chân sợ rằng cũng không có cơ hội gom đủ chín mảnh tàn đồ.
Cho nên hắn phải ra tay đoạt lấy tàn đồ, hơn nữa còn phải xuất thủ cướp ở trước mặt người kia.
Tâm niệm chuyển động, Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng:
- Hai người các ngươi nói nhăng nói còn gì vậy, Đinh Bất Nhị làm sao có thể ở chỗ này, rõ ràng chính là các ngươi hồ đồ. Muốn chết, nói cho các ngươi biết, Huyết Ma tàn đồ trong tay các ngươi đều là giả!
Hai người Lý Dật Phong tìm Đinh Bất Nhị một vòng không có kết quả, lại nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như thế, tức giận phun ra mấy bóng máu, mắt thấy sắp sửa xuôi tay về Tây nhưng vẫn kiên trì nói:
- Cái gì giả, đây là thật.
- Nói các ngươi còn chưa tin, xem thử phía trên đi, rõ ràng chính là một bộ Tam Thập Lục Tán Thủ của Động Huyền Tử, không tin các ngươi nhìn kỹ một chút.
Đây vốn chỉ là lời nói bừa của Hoắc Nguyên Chân, nhưng mới vừa nói xong, cỗ khí tức màu đỏ nhàn nhạt kia tựa hồ có chút ngưng trệ, dường như trong lòng người kia có hơi dao động.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời cũng không quản được rất nhiều, nếu đối phương không lập tức xuất thủ, đó chính là cơ hội không thể mất, Hoắc Nguyên Chân thình lình xuất thủ, một trảo chộp về phía Huyết Ma tàn đồ trong tay hai người Lý Dật Phong.
Đầu ngón tay chạm đến Huyết Ma tàn đồ, hai người Lý Dật Phong đã là trạng thái sắp chết, tự nhiên không cách nào giữ Huyết Ma tàn đồ, ngón tay buông ra, hai mảnh Huyết Ma tàn đồ kia vì vậy bay ra ngoài.
Hoắc Nguyên Chân chưa kịp cầm chắc, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, tốc độ nhanh như điện chớp, xuất hiện với tốc độ cao hơn Hoắc Nguyên Chân, dễ dàng chộp lấy hai mảnh Huyết Ma tàn đồ kia.
Người này vừa xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân lập tức giật mình kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện người xuất hiện không là ai khác, lại là Động Huyền Tử lâm trận trốn chạy.
Chẳng những Động Huyền Tử trở lại, hơn nữa khí tức thay đổi cao thâm khó lường, một thân trường bào đại hồng, cả người toát ra mùi vị yêu dị, làm cho Hoắc Nguyên Chân không thể nhìn thấu.
Nhưng có thể làm cho Hoắc Nguyên Chân không thể nhìn thấu cũng chỉ có thể là cao thủ viên mãn, Hoắc Nguyên Chân lập tức nhận định, Động Huyền Tử đã đạt đến Tiên Thiên viên mãn.
Mặc dù không biết trên người của Động Huyền Tử xảy ra chuyện thần kỳ gì, nhưng Hoắc Nguyên Chân hiểu, nhất định phải đoạt cho bằng được Huyết Ma tàn đồ.
Giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân cũng bất kể đối phương có phải Tiên Thiên viên mãn hay không, bất cứ kẻ nào cũng không ngăn cản được hắn. Nhắm vào Động Huyện Tử, hắn quyết định xuất thủ.
Không cần biết lão có phải là Tiên Thiên viên mãn hay không, đánh xong hãy nói.
Hoắc Nguyên Chân cũng không dùng thủ đoạn thông thường nữa, trực tiếp xuất thủ một chữ Vạn đập xuống định đầu Động Huyền Tử.
Cho dù là Tiên Thiên viên mãn cũng không dám nghênh đón công kích chữ Vạn của Hoắc Nguyên Chân. Động Huyền Tử vô cùng kinh hãi, bất chấp hai mảnh Huyết Ma tàn đồ mới vừa bắt được vào tay, vội vàng giắt vào hông, sau đó song chưởng cùng xuất đánh về phía chữ Vạn.
Mà sau khi Hoắc Nguyên Chấn phát ra chữ Vạn, ánh mắt liền nhìn vào Huyết Ma tàn đồ Động Huyền Tử đang giắt bên hông. Thấy đối phương đã xuất thủ đối phó chữ Vạn kia, Hoắc Nguyên Chân lập tức tranh thủ cơ hội này, bất chấp tất cả những chuyện khác, thi triển Hấp Tinh đại pháp đến mức tối cao, mục tiêu chính là hai mảnh Huyết Ma tàn đồ kia.
Động Huyền Tử vì chống cự chữ Vạn, hơn nữa cũng quên bản lãnh Hoắc Nguyên Chân có thể cách không nhiếp vật, nhất thời sơ ý. Mặc dù xuất ra một chưởng đánh tan tác chữ Vạn kia, nhưng cũng đã bị Hoắc Nguyên Chân hút lấy hai mảnh Huyết Ma tàn đồ.
Cũng không thèm nhìn tới, Hoắc Nguyên Chân vừa sờ cũng biết đây mới thật là Huyết Ma tàn đồ, sau khi thu cất tàn đồ quay sang nói với Động Huyền Tử:
- Đa tạ đạo trưởng đa tạ, bần tăng nhận.
Sắc mặt Động Huyền Tử âm trầm tới mức sắp sửa chảy ra nước.
Vốn cho là lần này trở lại với tư thái Tiên Thiên viên mãn đã đủ để tung hoành giang hồ, con lừa trọc Hoắc Nguyên Chân này còn không ngoan ngoãn quỳ xuống liếm chân mình.
Không nghĩ tới mình đã là viên mãn, đối phương vẫn không xem mình ra gì, lại dùng lời nói dối gạt mình, hơn nữa còn nói cái gì Động Huyền Tử Tam Thập Lục Tán Thủ.
Danh hiệu của lão khác xa danh hiệu rác rưởi này.
Trong lúc lão còn đang sững sờ, con lừa trọc đã lập tức ra tay cướp đoạt.
Càng đáng hận hơn là rõ ràng lão đã cướp được trước, kết quả lại bị con lừa trọc đoạt trở về.
Lại dám cướp đồ trong tay Tiên Thiên viên mãn, đây thật là chán sống rồi.
Động Huyền Tử đã sắp sửa bộc phát, lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Xú hòa thượng! Không nghĩ tới bần đạo sẽ trở lại nhanh như vậy phải không?
Cướp được Huyết Ma tàn đồ, Hoắc Nguyên Chân mới quan sát Động Huyền Tử cẩn thận.
Một lớp hồng quang mờ mờ ảo ảo thoáng hiện bên ngoài thân thể Động Huyền Tử. Nghe mới vừa rồi bọn Lý Dật Phong nói là chủ nhân trở lại, Hoắc Nguyên Chân liền đoán được, loại võ công này phải là Huyết Ảnh thần công.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao Động Huyền Tử đột nhiên tiến vào Tiên Thiên viên mãn.
Chậm đã...
Hoắc Nguyên Chân đột nhiên kinh hãi vô cùng, tại sao Động Huyền Tử có thể lấy được truyền thừa Huyết Ảnh thần công trong vòng hai ngày, thần công kia không phải là của Đinh Bất Nhị sao? Chẳng lẽ Đinh Bất Nhị đang ở gần đây, hơn nữa truyền thụ Huyết Ảnh thần công cho Động Huyền Tử?
Nếu là như vậy, giang hồ sẽ vô cùng náo nhiệt, nguy hiểm cũng trùng trùng.
Bất kể chuyện này là thật hay giả, Hoắc Nguyên Chân đều không dám khinh thường. Dù sao Động Huyền Tử là Tiên Thiên viên mãn, thế nào mình cũng không phải là đối thủ, có lẽ lúc này nên suy tính một chút xem có nên chạy trốn hay không.
Mặc dù Thiên Cơ lão nhân xem bói còn chưa hoàn thành, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không phải là liều chết ở lại chỗ này, người chết đi rồi cũng không cần xem bói nữa.
Dù sao Huyết Ma tàn đồ cũng đã tới tay, Hoắc Nguyên Chân chuẩn bị chạy đi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Thiên Cơ lão nhân trên nóc nhà nói:
- Phương trượng Nhất Giới, sắp sửa hoàn thành rồi, thời gian nửa nén hương, ngàn vạn lần ngươi phải cố gắng trụ lại!
Hoắc Nguyên Chân đang chuẩn bị chạy, lập tức dừng bước chân một chút.
Trong lòng hắn âm thầm xấu hổ, vì sao có thể muốn chạy vào lúc này, như vậy bao nhiêu cố gắng trước đó không phải trôi theo dòng nước hay sao?
Quét nhìn thời gian Hệ Thống Hoắc Nguyên Chân mới ý thức còn cách thời gian cuối cùng chỉ có mười phút, bất kể thế nào mình cũng phải kiên trì.
Quyết định chủ ý, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhìn hai người Lý Dật Phong, lớn tiếng tuyên một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật! Hai vị thí chủ, lên đường mạnh giỏi!
Hắn hô to một tiếng, làm cho bước chân của Động Huyền Tử cũng dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn bọn Lý Dật Phong một cái.
Quả nhiên hai người này đã xuôi tay về Tây, hai lão ma tung hoành giang hồ nhiều năm đã táng thân trên tuyết phong Thiên Sơn, kết thúc cuộc đời sóng gió của bọn họ.
Cho tới bây giờ Hoắc Nguyên Chân không cho là mình có thể là đối thủ Tiên Thiên viên mãn, giữa chuẩn viên mãn cùng Tiên Thiên viên mãn có một con hào rộng to lớn. Dù là Động Huyền Tử trước mắt nhìn qua tựa hồ mới vừa tiến vào Tiên Thiên viên mãn, cũng tuyệt đối không phải là mình có thể chống cự.
Chuyện hắn phải làm hiện tại chính là cố gắng trì hoãn thời gian, chỉ cần trì hoãn năm phút nữa, Thiên Cơ lão nhân xem bói có thể có kết quả rồi.
Hai người Lý Dật Phong chết đi chính là một cơ hội trì hoãn, Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn về phía hai người chết đi, miệng niệm Phật hiệu, tựa hồ cũng đang tỏ ra thương tiếc bọn họ.
Động Huyền Tử nhìn huynh đệ Lý Dật Phong chết đi, trong lòng cũng có cảm giác bi ai.
Dù sao vào mấy năm trước, năm người lão và huynh đệ Lý Dật Phong, Đông Phương Tình, Mạc Thiên Tà được xưng là năm người mạnh nhất trên giang hồ.
Nhưng hôm nay thì sao, Đông Phương Tình đã chết, huynh đệ Lý Dật Phong cũng đã chết, mặc dù lão tiến vào viên mãn, nhưng lão biết viên mãn của mình là thế nào. Đó cũng không phải là bằng vào thực lực chân thật của mình có được, mà là được truyền thừa Huyết Ảnh thần công.
Huống chi lão cũng biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người vừa truyền cho mình Huyết Ảnh thần công cũng làm cho lão có cảm giác vô lực, viên mãn không có nghĩa là hết thảy, nếu không Đông Phương Tình cũng sẽ không chết.
Nhìn hòa thượng trước mắt, Động Huyền Tử cho rằng Hoắc Nguyên Chân là kỳ tài, nếu như để mặc cho hắn phát triển, có lẽ người này cũng sẽ tiến vào viên mãn, đáng tiếc hắn gặp phải mình.
- Nhất Giới! Bần đạo không nghĩ tới ngươi có thể đánh chết hai người Lý Dật Phong, bọn họ chết trong tay ngươi có lẽ không phục lắm, bần đạo sẽ đưa các ngươi đến hoàng tuyền tái chiến một lần!
← Ch. 553 | Ch. 555 → |