Vay nóng Tima

Truyện:Phương Trượng - Chương 567

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 567: Phi Đao
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


Lý Thanh Hoa gật đầu:

- Đây là tự nhiên, Mạc Thiên Tà muốn hạ thủ đối với ta cũng không phải dễ dàng như vậy, hôm nay có người bên cạnh, tin tưởng chúng ta không phải là không có sức đánh một trận. Chỉ bất quá An gia tỷ muội muốn động thủ với ta, ta nên làm gì bây giờ?

Rốt cục Lý Thanh Hoa cũng là giáo chủ một giáo, suy tính chuyện tương đối chu toàn. Hôm nay lòng nàng đã gởi cho Hoắc Nguyên Chân, mọi việc đều suy tính từ góc độ của hắn.

Nghe Lý Thanh Hoa nói như thế, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đau nhói một trận. Quả thật Lý Thanh Hoa có tiềm lực của hảo thê tử, chẳng những rộng rãi hào phóng, hơn nữa còn biết cân nhắc vì nam nhân. Nếu mình không phải là hòa thượng, nữ tử như vậy bất kể thế nào cũng phải lấy được vào tay.

Nắm tay của Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Thanh Hoa không cần phải lo lắng, chỉ cần Như Huyễn thấy ta ở chỗ này, tuyệt đối nàng sẽ không động võ với chúng ta, nàng là một người rất hiểu đại thể, ta tin tưởng nàng sẽ làm ra lựa chọn chính xác.

Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa do dự một chút, nhưng vẫn tin lời hắn:

- Nếu người có lòng tin như vậy, như vậy có lẽ chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ bất quá rất khó tưởng tượng tỷ muội các nàng sẽ tha thứ cho ta.

- Yên tâm đi, nữ nhân ta nhìn trúng không có một ai kém cỏi, sản phẩm của phương trượng ắt là tinh phẩm.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân ba hoa như vậy, Lý Thanh Hoa rốt cục không nhịn được bật cười, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô hẳn.

Nhìn Lý Thanh Hoa phá lên cười, Hoắc Nguyên Chân cũng vui sướng trong lòng, nhìn xa xa bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: "Mạc Thiên Tà ôi Mạc Thiên Tà, sớm muộn gì cũng phải va chạm với lão. Hôm nay để bần tăng cho lão một bài học trước, để cho lão biết không nên lạc quan mù quáng quá sớm."


Thành Tiêu Châu đã giới nghiêm, chẳng những cấm chỉ dân chúng bình thường ra vào, hơn nữa bên trong thành cũng thực hành thủ đoạn cấm đi lại ban đêm.

Tất cả mọi người không được rời chỗ ở của mình, triều đình phải làm đại sự.

Mọi người đều biết đó là Lạc Hoa thần giáo phản bội Đại Hạ, Đại Hạ Hoàng đế Mã Đạo Viễn sẽ động thủ với Lạc Hoa thần giáo.

Chỉ bất quá triều đình này, thần giáo này đều xuất hiện không có bao lâu, mọi người cũng không có tình cảm gì. Chuyện của đại nhân vật, dân chúng nhỏ bé không nên can thiệp là hơn.

Nhiều đội quân binh lui tới tuần tra trên đường phố, bảo đảm không có người Lạc Hoa thần giáo nào chạy trốn.

Hết thảy các cao điểm, yếu điểm, nơi hiểm trở đều có cao thủ đại nội áp trận, nhiệm vụ của bọn họ chính là phối hợp những quan binh kia đánh chết những người chạy ra khỏi giáo.

Mã Đạo Viễn đã xuống từ mệnh lệnh, người bên trong Lạc Hoa thần giáo chạy ra, không cần lưu người sống, chỉ cần giết chết là được.

Hơn nữa quả thật Lạc Hoa thần giáo cũng có người chạy trốn.

Ở trong mắt rất nhiều người, một môn phái mạnh như thế nào đi nữa cũng không thể nào mạnh hơn một quốc gia. Lần này Mã Đạo Viễn chẳng hề kiêng nể xuất thủ với Lạc Hoa thần giáo, chính là ngày cuối cùng của Lạc Hoa thần giáo.

Một ít người hầu, người không liên quan trong giáo thi nhau chạy trốn.

Nhưng những người trông chừng kia cũng không phải ngồi không, cao thủ đại nội chặn lại, còn có vô số cung tiên thủ, chỉ cần không phải là người đặc biệt rời đi, đi ra là khó thoát khỏi cái chết.

Trước mắt nhân số Lạc Hoa thần giáo bỏ trốn đã đạt tới một trăm năm mươi người, lại không có người nào có thể rời khỏi vòng vây. Chỉ có không tới mười người nhìn thấy tình thế không ổn, lại rút về bên trong Lạc Hoa thần giáo.

- Mau mau đuổi theo sau!

Rốt cục xe rồng của Mã Đạo Viễn chạy tới dưới sự bảo vệ của đại đội Ngự Lâm quân.

Ngự Lâm quân tản ra tả hữu, thị vệ vén màn xe, thân ảnh của Mã Đạo Viễn chậm rãi xuất hiện ở cửa xe.

Một thân côn long bào, hai tay chắp sau lưng, Mã Đạo Viễn xuống xe, những quân binh thị vệ kia rối rít quỳ xuống thi lễ, tung hô vạn tuế.

Khoát tay áo một cái ra hiệu mọi người đứng lên, Mã Đạo Viễn liếc mắt nhìn về phía cửa chính Lạc Hoa thần giáo, sau đó nhìn ra sau lưng.

Phía sau y còn có hai chiếc xe ngựa, Mạc Thiên Tà cùng Đông Phương Thiếu Bạch ngồi một chiếc, An gia tỷ muội ngồi một chiếc, lúc này bọn họ cũng xuống xe ngựa, đi tới bên người Mã Đạo Viễn.

Nhân vật chủ yếu đã đến đông đủ, đầu tiên là Mã Đạo Viễn khách sáo một hồi cùng bọn Mạc Thiên Tà, sau đó mới bắt đầu hỏi thăm thủ hạ.

- Tình huống bây giờ thế nào?

- Muôn tâu bệ hạ, bên trong Lạc Hoa thần giáo lòng người bàng hoàng, căn cứ điều tra của chúng ta, bên trong giáo tổng cộng có bốn trăm giáo chúng, có một trăm năm mươi người tìm cách chạy trốn, bị phe ta đánh chết một trăm bốn mươi người, bây giờ bên trong giáo còn có ước chừng hai trăm sáu mươi người.

- Ừm! Rất tốt, ngàn vạn lần không thể khinh thường. Bên trong Lạc Hoa thần giáo toàn là người giang hồ, những người này cũng có công phu trong người, không thể bởi vì bọn họ ít người mà khinh thường. Nhất là những người võ công cao cường, những người này mới là nền tảng Lạc Hoa thần giáo, một tên cũng không thể bỏ qua.

Ra vài mệnh lệnh, Mã Đạo Viễn lại hỏi:

- Lý Thanh Hoa có từng đi ra chưa?

- Vẫn chưa.

Lúc này ánh mắt Mã Đạo Viễn dừng lại trên người của Mạc Thiên Tà:

- Mạc giáo chủ, bây giờ phải làm thế nào?

Mạc Thiên Tà bây giờ chính là tâm phúc của Mã Đạo Viễn, nếu như không có Mạc Thiên Tà ở phía sau làm chỗ dựa, cho Mã Đạo Viễn mấy lá gan y cũng không dám hạ thủ đối với Lạc Hoa thần giáo, đối phó Lý Thanh Hoa còn phải trông cậy vào Mạc Thiên Tà. Cho nên bây giờ làm gì, tự nhiên cũng phải nghe theo Mạc Thiên Tà an bài.

Mạc Thiên Tà nhìn đại môn Lạc Hoa thần giáo, cười lạnh một tiếng

- Hiện tại còn gì để nói, cứ điều tập nhân mã bắt đầu công kích Lạc Hoa thần giáo là được. Dĩ nhiên mấy người chúng ta sẽ ở bên cạnh áp trận, nếu như có cao thủ quân binh bình thường không thể đối phó xuất hiện, tự nhiên là có chúng ta xuất thủ.

Nhìn An Như Huyễn cùng An Như Sương một cái, Mạc Thiên Tà nói:

- Bây giờ bên trong thần giáo ngoại trừ Lý Thanh Hoa ra, còn có phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới, Nhất Giới không cần phí tâm, hắn xuất hiện sẽ do bản giáo chủ tự mình xuất thủ bắt lại. Trước khi Lý Thanh Hoa chưa xuất hiện, nhiệm vụ các ngươi chính là đối phó Diệp Du Ly hoặc là Khô Mộc Niệm Từ, chuyện này không có vấn đề gì chứ?

An gia tỷ muội gật đầu, mặc dù Khô Mộc Niệm Từ cũng lợi hại, nhưng các nàng cũng không xem bọn họ ra gì. Có lẽ Diệp Du Ly còn có thể mang đến một chút phiền phức, nhưng cũng không quan trọng.

Sau Mạc Thiên Tà lại phân phối nhiệm vụ một chút, mấy cao thủ đại nội chủ yếu bên cạnh sẽ đối phó những người khác bên trong Lạc Hoa thần giáo.

Sau khi an bài xong xuôi hết thảy, Mạc Thiên Tà mới xoay người nói với Mã Đạo Viễn:

- Bệ hạ, bây giờ ở lại phía sau áp trận cho chúng ta, chờ đợi tin tức thắng lợi của chúng ta đi.

- Trẫm chúc Mạc giáo chủ cùng chư vị khải hoàn trở về!

Mã Đạo Viễn lớn tiếng nói một câu, lại thấp giọng nói:

- Mạc giáo chủ, xem thử chuyện mà ta nói có được hay không...

Mạc Thiên Tà khẽ cau mày, sắc mặt âm hàn:

- Bệ hạ, mặc dù là vua của một nước, nhưng có một số việc vẫn không nên si tâm vọng tưởng là hơn. Lý Thanh Hoa là nhân vật bậc nào, cho dù là lần này nàng thất bại, cũng sẽ không chịu để rơi vào tay chúng ta chịu nhục. Bệ hạ nên thu hồi sắc tâm kia, tránh để cho bản giáo chủ coi thường, ngày sau có chuyện không tốt.

Mồ hôi trên trán Mã Đạo Viễn nhỏ xuống, y có hơi sợ hãi Mạc Thiên Tà, tính khí giáo chủ Ma giáo này cũng không hiền lành, cũng không coi vị Hoàng đế như mình ra gì, vạn nhất chọc giận lão, e rằng mình sẽ không có kết quả tốt.

Lau mồ hôi trán, Mã Đạo Viễn hạ lệnh với thủ hạ quân binh:

- Bây giờ bắt đầu tấn công Lạc Hoa thần giáo, hết thảy nghe theo Mạc giáo chủ ra lệnh, kẻ nào lâm trận lùi bước, chém!

Sự vụ tấn công cụ thể cũng không cần Mạc Thiên Tà đích thân trông coi, tự nhiên có quan quân lãnh quân dân đội xử lý, nhiệm vụ chủ yếu của lão chính là tiêu diệt cao thủ Lạc Hoa thần giáo.

Mã Đạo Viên vừa hạ lệnh, quân binh lập đoàn kết đội reo hò phóng tới Lạc Hoa thần giáo.

Nơi đại môn Lạc Hoa thần giáo đã bố trí một ít thủ đoạn phòng ngự, nhưng phòng ngự không phải là rất chắc chắn, cũng không phải quá nghiêm mật, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lại có một ngày sẽ có người tới tấn công bên trong thành Tiêu Châu.

Khi quân binh xung kích đến đại môn thần giáo, người Lạc Hoa thần giáo cũng bắt đầu chống cự.

Bởi vì Lý Thanh Hoa là nữ tử, cho nên người bên trong Lạc Hoa thần giáo cũng là nữ tử chiếm đa số. Những quân binh kia vọt tới, từng đám nữ tử vận trường quần màu trắng rối rít cầm trường kiếm trong tay tiến lên nghênh đón, hai bên nhanh chóng quấn lấy nhau chém giết.

Hai bên vừa mới tiếp xúc, quân binh liền ngã rap xuống từng mảng. Những nữ tử kia kiếm pháp sắc bén, kiếm quang lượn quanh, quả thật không phải là quân binh phổ thông có thể ngăn cản.

Quan quân vừa thấy tình huống như thế, lập tức hạ lệnh cung tiễn thủ phía sau bắn tên.

Một trận mưa tên đi qua, đợt quân binh xung phong thứ nhất ngã xuống, nhưng cũng có hơn mười tên nữ tử phòng ngự ngã xuống trong vũng máu.

Sau đó lại là lần xung phong thứ hai, bên trong Lạc Hoa thần giáo còn lại sáu mươi bảy mươi tên nam tử vọt lên, tạo thành đạo phòng tuyến thứ hai ở trước đại môn.

Chống cự là phí công, sau khi những quân binh cùng cao thủ đại nội trả một giá khá cao, lại xông phá đạo phòng tuyến thứ hai, được kỵ binh dẫn đầu xung kích, rốt cục xông vào bên trong đại viện Lạc Hoa thần giáo.

Tiến vào đại viện, người Lạc Hoa thần giáo mai phục ở các nơi bắt đầu triển khai đánh xáp lá cà kịch liệt cùng quan binh, khắp nơi đều là chiến trường.

Mạc Thiên Tà hai tay chắp sau lưng, Đông Phương Thiếu Bạch đi theo bên người, An gia tỷ muội đi theo phía sau, từng bước một xâm nhập vào bên trong viện.

Chiến đấu xung quanh không liên quan tới bọn họ, đây toàn là chiến đấu không đáng để bọn họ chú ý, không đáng cho bọn họ xuất thủ, bọn họ đang đợi mục tiêu đáng để xuất thủ.

Một nam một nữ phía trước hấp dẫn sự chú ý của bọn Mạc Thiên Tà.

Đó là một hòa thượng cùng một ni cô, xung quanh hai người có chừng hơn mười cao thủ đại nội cùng trên trăm quân binh xúm lại, dưới chân còn ngã xuống mấy chục cổ thi thể.

Bọn họ trả giá cao như vậy vẫn không thể đánh bại được hai người kia, có thể thấy được sức chiến đấu hai người này cường hãn.

Hai người kia chính là Khô Mộc cùng Niệm Từ.

Mạc Thiên Tà nhìn bọn họ một cái, sau đó nhìn về phía An gia tỷ muội:

- Hai vị, đây chính là Khô Mộc hòa thượng cùng Niệm Từ ni cô, chủ nhân Tịnh Niệm Thiền Tông cùng Từ Hàng Tĩnh Trai, cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ đình phong, tin tưởng đủ để làm đối thủ.

An gia tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, biết Mạc Thiên Tà vẫn không yên lòng đối với các nàng, đây vừa là một cuộc chiến đấu, cũng là một cuộc khảo nghiệm.

Hai nàng gật đầu một cái, An Như Sương nói:

- Khô Mộc Niệm Từ cũng là nhân vật thành danh trăm năm trên giang hồ, chỉ bất quá thiên tư chưa đủ, vẫn luôn là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, bây giờ không phải là đối thủ tỷ muội chúng ta.

Nói xong nàng nhìn sang muội muội:

- Như Huyễn, chúng ta lên đi.

An Như Huyễn cũng gật đầu một cái, đưa tay lấy bảo kiếm sau lưng ra, cùng An Như Sương tung mình nhảy một cái, gia nhập vào vòng chiến.

Thấy An gia tỷ muội xuất thủ, những cao thủ đại nội cùng quân binh kia rối rít lui ra, chừa lại không gian cho mấy người chiến đấu.

Khô Mộc Niệm Từ cũng biết An gia tỷ muội, chỉ bất quá trong ấn tượng bọn họ, cộng lực An gia tỷ muội tựa hồ còn kém bọn họ một chút, cho nên cũng không quá để ý, bốn người giao thủ với nhau.

Giao thủ một cái mới biết hai nha đầu xinh đẹp này đã không phải như ngày xưa, không ngờ rằng đều có thực lực chuẩn viên mãn, hơn nữa công phu quái dị, đánh Khô Mộc Niệm Từ rất nhanh rơi xuống hạ phong.

U Minh Quỷ Trảo, Sinh Tử Phù, đây là võ công chiêu bài của An gia tỷ muội, hôm nay sau khi Cửu Âm Chân Kinh đại thành, bất kể nội lực hay là ngoại công đều đã đạt đến một trình độ cực cao, bất cứ nàng nào cũng tuyệt đối không thua kém Diệp Du Ly.

Thấy tình huống như thế, Mạc Thiên Tà hơi gật đầu, Khô Mộc Niệm Từ cũng coi là nhân vật cao tầng Lạc Hoa thần giáo, hôm nay chính là lúc bọn họ mất mạng.

Vốn cho là kế tiếp Lạc Hoa thần giáo Lý Thanh Hoa hoặc là Diệp Du Ly sẽ phải ra sân, không nghĩ tới trong đống thi thể trước mặt, đột nhiên có một người nhảy lên, trường kiếm trong tay hóa thành một mảnh ánh sáng đâm thẳng tới Mạc Thiên Tà.

- Đăng Kiến Thức!

Mạc Thiên Tà dễ dàng nhận ra đối phương xuất chiêu, đây không phải là Độc Cô Cửu Kiếm sao?

Thì ra là đệ tử Hoa Sơn trước kia Khâu Hồ Trung mai phục ở trong đống thi thể, chờ Mạc Thiên Tà đi vào lập tức đứng dậy đánh lén.

Mạc Thiên Tà hừ lạnh một tiếng:

- Kiếm pháp coi như tạm được, nhưng đáng tiếc ngươi sử dụng quá kém, không chịu nổi một đòn!

Sau khi nói xong, Mạc Thiên Tà đưa ra một ngón tay, chuẩn bị búng kiếm Khâu Hồ Trung văng ra.

Vừa lúc đó, phương xa đột nhiên xuất hiện một cỗ lẫm liệt sát khí ập vào mặt.

Đó là một đạo ánh sáng giống như cầu vồng vắt ngang trời, mang theo toàn bộ lực tinh khí thần một người, bay thẳng tới cổ họng Mạc Thiên Tà.

Người biết dùng phi đao trong Lạc Hoa thần giáo cũng không quá ba người.

Trừ truyền nhân phi đao Lý Thanh Hoa ra, hai tên đồ đệ của nàng cũng biết sử dụng phi đao.

Hai người kia Hoắc Nguyên Chân cũng biết, bọn họ đã từng xuất hiện ở sự kiện Trường An, một người tên là Lục Mặc, một người tên là Lạc Cửu Khuynh, đều là đệ tử thần truyền của Lý Thanh Hoa.

Trong đó Lục Mặc luyện phi đao không tệ, cũng đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng ở Trường An đã từng bị Hoắc Nguyên Chân đánh bại một lâu, có ảnh hưởng rất lớn đối với công lực tiến bộ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-738)