← Ch.578 | Ch.580 → |
Hai người Tu La Sát cũng rối rít gật đầu, quả thật bọn họ không thích hợp ở chỗ này lâu, lập tức đứng dậy cáo từ cùng Hoắc Nguyên Chân.
Nhìn phu thê Tu La Sát đứng dậy rời đi, trong lòng Hoắc Nguyên Chân yên lặng suy nghĩ, đi vây giết một tên Tiên Thiên viên mãn sao? Loại chuyện như vậy từ trước tới nay không có ai làm, mình có thể thành công không?!
Sau khi nhận được tin tức phu thê Tu La Sát đưa tới, thật ra Hoắc Nguyên Chân cũng đã có quyết định, hơn nữa lập tức phái ra Kim Nhãn Điêu đi thăm dò tung tích Hán Tư.
Hiện tại tốc độ Kim Nhãn Điêu bay đi Lạc Dương cũng chỉ mất chừng tám, mười phút, rất nhanh đã quay trở về, hơn nữa cũng nhìn thấy tung tích Hán Tư.
Quả nhiên giống như lời phu thê Tu La Sát, hiện tại Hán Tư đang trên đường đi Lạc Dương, nhưng y cũng không phải là đơn độc một mình, đi cùng Hán Tư còn có bốn tên Thánh Hỏa sứ giả cũng đến từ Ba Tư Thánh Hỏa giáo.
Bốn người này cũng không đơn giản, toàn bộ đều là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, không kém gì bọn Lý Dật Phong khi trước.
Sau khi nhận được tin tức chính xác, Hoắc Nguyên Chân lập tức bắt tay hành động.
Hắn rời đi Phương Trượng viện, đi tới chỗ Vô Danh ở Tàng Kinh các.
Mặc dù hôm nay Hoắc Nguyên Chân đã có thể sử dụng Phạm âm câu thông cùng Vô Danh, nhưng rất nhiều chuyện vẫn nên nói ngay mặt sẽ dễ dàng hơn một chút.
Đi tới Tàng Kinh các, Vô Danh ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Mặc dù lão có Thiên Nhãn thần thông, nhưng cũng không phải là thời thời khắc khắc đều theo dõi. Thông thường mà nói, chỉ có sau khi cảm ứng được có cao thủ Tiên Thiên viên mãn đến Thiếu Lâm, Vô Danh mới chủ động quan sát, nếu không chắc chắn lão sẽ không nhìn loạn. Mắt không nhìn thấy quá nhiều, biết ít chuyện một chút cũng là phương pháp tu tâm dưỡng tính.
Lão không biết, Hoắc Nguyên Chân nói cho lão biết, kể lại một lượt tin tức phu thê Tu La Sát mang tới Thiếu Lâm.
Ban đầu nghe thấy Ma giáo hôm nay lại có bốn tên Tiên Thiên viên mãn, Vô Danh cũng vô cùng lo lắng.
Mặc dù công lực Vô Danh vừa tinh tiến, mạnh hơn trước rất nhiều, có thể nói là chỉ kém cảnh giới Ngự, nhưng Vô Danh cũng biết rõ ràng đây chính là thành công cao nhất của mình. Tư chất của lão không có tư cách tiến vào cảnh giới Ngự.
Phải nói bằng vào thực lực của lão bây giờ muốn đối phó bốn người bọn Mạc Thiên Tà, không thể nghi ngờ chính là si tâm vọng tưởng.
Ba người cũng không phải Vô Danh có thể đối phó, ít nhất Vô Danh đã giao thủ cùng Đông Phương Thiếu Bạch, Vô Danh có thể cảm giác được, thực lực mình hôm nay cũng chỉ có thể sánh ngang cùng Đông Phương Thiếu Bạch, dù sao Đông Phương Thiếu Bạch không phải là Tiên Thiên viên mãn phổ thông.
Nếu như truyền thừa Hóa Huyết Ma công hoàn chỉnh, tám người bọn Lý Dật Phong phối hợp, thậm chí Đông Phương Thiếu Bạch có hy vọng tiến vào cảnh giới Ngự.
Chỉ bất quá công lực bọn Lý Dật Phong quá mạnh mẽ, truyền thừa Hóa Huyết Ma công cũng quá mức lợi hại, chẳng những không thể giúp cho thực lực Đông Phương Thiếu Bạch đạt đến đỉnh phong, ngược lại bởi vì không lãnh ngộ mà cơ hồ biến thành ngu ngốc, rốt cục tiện nghi cho Mạc Thiên Tà.
Cho nên thực lực Vô Danh hôm nay chỉ có thể địch với Đông Phương Thiếu Bạch, nếu thêm một Tiên Thiên viên mãn nữa e rằng không được.
Nhưng nếu đối phó hai người Mạc Thiên Tà và Động Huyền Tử liên thủ, Vô Danh tin tưởng trong thời gian ngắn mình cũng không thể nào thua, dù sao công lực bọn họ không bằng Vô Danh.
Nhưng bốn Tiên Thiên viên mãn, Vô Danh không dám tưởng tượng, cho nên mới bị Hoắc Nguyên Chân dọa sợ hết hồn.
Sau Hoắc Nguyên Chân nói ra chuyện liên quan tới Hán Tư, rốt cục Vô Danh cũng động lòng.
Đây là một cơ hội hiếm có biết chừng nào, hạ thủ ngấm ngầm một tên Tiên Thiên viên mãn, suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta cảm thấy kích động.
Một khi kế hoạch này thành công, như vậy ít nhất Thiếu Lâm có thể nghênh đón hòa bình trong một thời gian ngắn. Nếu là có thể mượn cơ hội này tu luyện thuần thục Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận, như vậy về sau đối kháng Ma giáo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nhưng Vô Danh vẫn rất tôn trọng phương trượng Hoắc Nguyên Chân này, chủ động dò hỏi:
- Vậy theo ý phương trượng, chúng ta nên xử lý như thế nào?
Hoắc Nguyên Chân cất tiếng cười ha hả:
- Suy đoán Vô Danh trưởng lão cũng đã có đáp án, còn hỏi khó bần tăng sao, bất quá nếu trưởng lão đã hỏi bần tăng cũng sẽ nói. Ý của ta là lần này chúng ta phải chủ động xuất kích, tranh thủ tới Lạc Dương trước trời sáng ngày mai, sau đó phục kích Hán Tư ở giáp giới thành Lạc Dương!
Khóe miệng Vô Danh lộ ra một nụ cười thú vị, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng có từng cân nhắc qua, Hán Tư là Tiên Thiên viên mãn, có Thiên Nhãn thần thông, phương trượng mai phục không sợ bị người phát hiện sao?
- Trưởng lão nói giỡn, không phải là còn lão nữa sao, nếu lão không muốn bị Hán Tư phát hiện, hẳn là y cũng không phát hiện được.
Vô Danh không che mắt được Hoắc Nguyên Chân, hắn cũng không phải là không biết gì về Tiên Thiên viên mãn.
- Vậy không phải phương trượng đã nói bên cạnh y còn có bốn tên Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong sao? Bốn người này cũng không phải giơ tay lên là trừ, phương trượng tính toán ứng đổi như thế nào?
- Chuyện này cũng không khó khăn, lần này trưởng lão cùng ta, còn có sáu tên đồ đệ ta toàn bộ xuất động, lưu lại Nhất Đăng sư đệ ở Thiếu Lâm trấn giữ, tin tưởng bốn người kia cũng không sinh ra tác dụng gì.
- Ý tưởng của phương trượng rất tốt, nhưng lão nạp vẫn muốn khuyên phương trượng một câu, nếu để cho sáu đồ đệ ngươi đi cũng không sai, nhưng lão nạp đề nghị để cho mười tám người bọn Tuệ Nhất cũng cùng đi.
- Bọn họ...
Hoắc Nguyên Chân có chút do dự, một là công lực của mười tám người bọn họ còn cạn một chút, hơn nữa hẻm mộc nhân cũng cần người bảo vệ.
- Phương trượng, bọn họ phải đi, nếu không kế hoạch lần này nhất định không thành được.
Vô Danh trịnh trọng báo cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó nói tiếp:
- Bốn người kia để đối phó một chút, nhưng Hán Tư là Tiên Thiên viên mãn, nếu là một cao thủ viên mãn muốn chạy trốn giữ mạng, cơ hồ không ai có thể ngăn được, lúc này cần mười tám người bọn họ liên thủ ngăn trở.
- Bọn họ có năng lực ngăn trở Tiên Thiên viên mãn chạy trối chết sao?
- Chuyện này phương trượng cần phải hỏi bọn họ thử xem. nếu bọn họ đã luyện tập thuần thục phương pháp chín người hợp kích, như vậy lần này chúng ta sẽ có một nửa cơ hội, nếu vẫn chưa luyện tập thuần thục, chỉ sợ cơ hội của chúng ta cũng không tới ba thành.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhớ ra, lúc mình truyền thụ cho bọn họ Thập Bát La Hán Trận có một loại phương pháp hợp kích, bao gồm ba người hợp kích, sáu người hợp kích, chín người hợp kích cùng mười tám người hợp kích.
Chỉ bất quá trong ấn tượng của hắn, bọn Tuệ Nhất ba người hợp kích hoàn toàn không thành vấn đề, sáu người hợp kích vẫn chưa phải là rất tốt, chẳng lẽ bây giờ có thể làm được chín người hợp kích sao?
- Không nên xem thường người bên cạnh người, những người này đều là kỳ tài tập võ, hãy tin tưởng bọn họ một lần, có lẽ bọn họ sẽ mang cho phương trượng một bất ngờ to lớn.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng đồng ý lời của Vô Danh, đối phó loại người một lòng chạy trối chết, quả thật tác dụng của Thập Bát La Hán tốt hơn sáu tên đồ đệ của mình nhiều.
Đến lúc này Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút mong đợi, nếu là đệ tử Bát Bộ Chúng tề tụ, như vậy mình quay trúng Kim Cương Phục Ma Quyển không phải là có thể truyền thụ cho bọn họ rồi sao.
Bát Bộ Chúng tu luyện Kim Cương Phục Ma Quyển, chỉ sợ uy lực còn phải trên Thập Bát La Hán Trận.
Trong lòng xoay chuyển ý niệm, Hoắc Nguyên Chân muốn đi hẻm mộc nhân một chuyến. Nếu là bọn Tuệ Nhất thật sự tranh thủ như vậy, luyện tập thành chín người hợp kích, như vậy nhiệm vụ lần này thật sự là hết sức cần bọn họ đi theo.
Về phần hẻm mộc nhân tạm thời không ai coi chừng, cũng không phải là vấn đề quá lớn, Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể phái những người khác đi tới đó tạm thời đối phó một chút.
Kết quả kiểm tra không làm cho Hoắc Nguyên Chân thất vọng, quả nhiên bọn mười tám người Tuệ Nhất không có cô phụ mình mong đợi, không có lãng phí vô ích bảo địa tu luyện tốt nhất hẻm mộc nhân này giao cho bọn họ, quả nhiên tiến bộ thần tốc, bọn họ đã luyện tập thuần thục phương pháp chín người hợp kích hơn mười ngày trước.
Không có tin tức nào tốt hơn tin này, Hoắc Nguyên Chân lập tức quyết định, lệnh cho Thập Bát La Hán lập tức cỡi ngựa xuống núi, đi tới Tây thành Lạc Dương.
Bởi vì bọn Hán Tư tới từ phía Tây, Hoắc Nguyên Chân yêu cầu bọn Tuệ Nhất sau khi tới Lạc Dương, ở phía Tây thành chờ đợi mình bố trí cho bọn họ, đến lúc đó nên làm thế nào sẽ căn cứ tình huống cụ thể xác định.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân ra lệnh, Thập Bát La Hán giống như chim nhỏ sút chuồng, hoan hô nhảy cẫng rời đi hẻm mộc nhân, thậm chí ngay cả y phục cũng không thay đổi, trực tiếp lấy ngựa chạy một mạch như điên xuống núi, đi tới Lạc Dương trước.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân có Kim Nhãn Điều có thể để chân, cũng không có đồng hành cùng bọn họ.
Sau khi thấy bọn Tuệ Nhất đã rời đi, Hoắc Nguyên Chân lại dùng Phạm âm liên lạc với Vô Danh.
Vô Danh cười ha hả hỏi Hoắc Nguyên Chân:
- Nếu phương trượng đã quyết định, như vậy lúc nào chúng ta lên đường?
- Trưởng lão, lão biết ta có Kim Nhãn Điêu đỡ chân, đi Lạc Dương vô cùng đơn giản. Bất quá buổi tối hôm nay bần tăng còn có một ít chuyện phải làm, nếu như trưởng lão không vội, chờ sáng mai cùng bần tăng lên đường là được.
Vô Danh lại cự tuyệt đề nghị của Hoắc Nguyên Chân:
- Lão nạp ở Thiếu Lâm lâu như vậy, cũng quả thật nên đi ra ngoài hoạt động một chút, trước kia phương trượng bảo lão nạp làm gì, lão nạp đều không có sảng khoái đáp ứng. Lần này đối phó một tên Tiên Thiên viên mãn, lão nạp không cách nào lười biếng, cũng không đồng hành cùng phương trượng.
Sau khi trả lời Hoắc Nguyên Chân, quả thật Vô Danh lập tức rời khỏi Thiếu Lâm tự.
Chỉ bất quá Vô Danh cũng không cỡi ngựa, mà chỉ bằng vào khinh công của mình rời đi.
Đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn này, cỡi ngựa đã không thể làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú, cỡi ngựa còn không nhanh bằng khinh công, cỡi để làm gì.
Sau khi chiến lực lớn nhất là Vô Danh rời đi, rốt cục Hoắc Nguyên Chân thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần có Vô Danh, dù là kế hoạch lần này cuối cùng thất bại, như vậy cũng tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì.
Bởi vì Hoắc Nguyên Chân tin tưởng Hán Tư đánh với Vô Danh, người thất bại chắc chắn sẽ là Hán Tư. Dù sao công lực Vô Danh vừa mới tiến bộ lần nữa, mặc dù không dám cam đoan nhất định có thể giết được Hán Tư, nhưng đánh bại y là nhất định làm được.
Có Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân vô cùng phấn khích.
Lúc Thập Bát La Hán cùng Vô Danh rời đi đã là trưa Hai Mươi Bảy, Hoắc Nguyên Chân tìm Nhất Đăng tới.
Hiện tại rốt cục Thiếu Lâm đã có người có thể đứng ra gánh vác cục diện, đó chính là Nhất Đăng. Vị hoàng thân quốc thích này hôm nay cũng là cao thủ chuẩn viên mãn, rất nhiều chuyện Hoắc Nguyên Chân cũng có thể yên tâm.
Sau khi căn dặn sơ qua chuyện Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân nói cho Nhất Đăng lần này mình không phải là đi xa nhà, rất nhanh sẽ trở lại, hơn nữa có Vô Danh trưởng lão đi cùng, Nhất Đăng mới coi như yên tâm một chút.
Có Nhất Đăng cùng sáu đệ tử mình ở lại Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng không cần lo lắng gì nữa, lại tiến vào Phương Trượng viện bế quan tu luyện một phen.
Lần này tu luyện, Hoắc Nguyên Chân tu luyện một mạch từ buổi chiều đến nửa đêm, mắt thấy gần tới mười hai giờ, hắn mới thu công.
Không phải là không muốn tu luyện nữa, mà là rốt cục đã đến giờ quay thưởng tháng Sáu mà hắn vô cùng mong mỏi.
Hoắc Nguyên Chân xoa tay xoa chân, sắp sửa đi đối phó Tiên Thiên viên mãn, chuyện này chưa có tiền lệ. Vào thời khắc mấu chốt này, Hệ Thông có trợ giúp mình một tay chăng?
Kể từ khi Hoắc Nguyên Chân đưa ra quyết định trả giá bằng hai năm quay thưởng tương lai để đổi lấy mỗi lần quay thưởng được hai lần, hắn đặc biệt quý trọng và mong đợi từng lần quay thưởng.
Nói gì ba năm tương lai, nếu như trong vòng một năm này quay thưởng không thể giúp mình thoát khỏi khốn cảnh, sau này cũng không cần mong đợi quay thưởng, đó chính là vĩnh viễn không có quay thưởng nữa.
Bởi vì hắn chỉ còn sống được một năm.
Lời của Thiên Cơ lão nhân mang lại cho Hoắc Nguyên Chân kích động vô cùng, hắn không nghi ngờ rằng lão nhân này tính sai, mặc dù nghe qua hết sức hoang đường.
Lần quay thưởng tháng Sáu này cũng vô cùng mấu chốt, nếu như quay thật tốt, hắn sẽ có thể giúp Vô Danh một tay, cùng nhau tham dự vào trận chiến vây công Hán Tư.
Trông cậy vào một mình Vô Danh đánh bại Hán Tư thì có thể, đánh chết hẳn không làm được.
Cho nên quay thưởng tháng Sáu rất mấu chốt, Hoắc Nguyên Chân cơ hồ là nín thở ngưng thần chờ đợi, cho đến thanh âm của Hệ Thống vang lên.
- Đã đến giờ quay thưởng tháng Sáu, có lập tức bắt đầu hay không?
- Bắt đầu.
Luân bàn Hệ Thống quen thuộc xuất hiện, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng quét qua phần thưởng.
Hoắc Nguyên Chân không cần quan tâm thứ không giúp gia tăng thực lực của mình. Mục tiêu của hắn là gia tăng thực lực, chỉ có vật phẩm có thể giúp gia tăng thực lực mới làm cho hắn chú ý.
Xem qua một lượt, Hoắc Nguyên Chân phát hiện mấy thứ đáng cho mình ra tay.
Đầu tiên là một viên Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan.
Trước mắt hắn đã có hai viên Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, nếu như lại có một viên nữa, như vậy là có thể hợp thành một viên Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, chân chính thăng một môn võ học cao cấp của mình thành võ học siêu cấp.
Chỉ có học được võ học siêu cấp hoàn chỉnh, Hoắc Nguyên Chân mới coi là có tư cách sánh ngang cùng Tiên Thiên viên mãn, mà không phải chỉ bằng vào Bất Động Căn Bản ấn và tuyệt học chữ Vạn đánh lén như hiện tại.
Chỉ là Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan tới tay, cũng không có thể lập tức giúp cho thực lực Hoắc Nguyên Chân gia tăng, không có trợ giúp quá lớn đối với lần đánh lén Hán Tư này.
← Ch. 578 | Ch. 580 → |