Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 584

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 584: Kết Cục
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhìn tên ngoại quốc lông lá trước mắt này, trong mắt Hoắc Nguyên Chân bắn ra lửa giận, nhưng không tiện tra cứu chuyện này, dứt khoát vung tay lên nói với Hán Tư:

- Cầu nguyện với thần linh ngươi đi, Tiên Thiên viên mãn kia.

Mặc dù Hán Tư là Tiên Thiên viên mãn, nhưng cũng không dám khinh thường Hoắc Nguyên Chân. Lần trước chiến đấu, hòa thượng này dùng một chiêu cường hãn đánh xuyên kim luân mình, quả thật có bản lĩnh làm cho mình thương tổn.

Hai người giao thủ một chiêu, Hoắc Nguyên Chân lập tức cảm giác được mặc dù Hán Tư bị thương, nhưng thực lực Tiên Thiên viên mãn vẫn còn vượt qua mình, nếu không có gì bất ngờ, kết thúc cuộc chiến này mình sẽ thất bại.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân không e ngại Hán Tư, trong lòng của hắn tự có tính toán.

Vừa lên Hoắc Nguyên Chân đã tấn công liên miên bất tuyệt, tất cả những võ công mà hắn quay trúng của Hệ Thống giờ phút này đều được sử dụng ra đối phó Hán Tư.

Hán Tư bởi vì bị thương, cũng không muốn chọi cứng với Hoắc Nguyên Chân. Huống chi y còn thấy Kim Nhãn Điêu quanh quẩn trên bầu trời, cảm thấy muốn đánh chết hòa thượng này sợ rằng không có khả năng, bất cứ lúc nào y cũng có thể trốn chạy.

Mục đích của Hán Tư là đuổi Hoắc Nguyên Chân chạy đi, sau đó y cũng chạy, tránh để bị lão hòa thượng kia đuổi theo.

Chiến thuật của y coi như hợp lý, lực khôi phục của Tiên Thiên viên mãn cường hãn, chỉ cần tiêu hao nội lực hòa thượng này cạn kiệt, như vậy trong thời gian ngắn hắn sẽ không có năng lực tái chiến.

Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu ý của y, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng chọn lựa chiến thuật tiêu hao, không dùng khí lực lớn nhất nhưng mỗi một đòn cũng có uy lực mười phần, hơn nữa tốc độ rất nhanh, tiêu hao cực lớn.

Dưới tình huống Tiên Thiên viên mãn không chịu xuất toàn lực, còn bị thương, muốn bắt lại Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nào. Hai người mạnh ai nấy ôm suy nghĩ của mình, điên cuồng cường công thật nhanh một hồi, đánh cho đất rung núi chuyển.

Một luồng khí đường kính to gần một thước từ trên tay Hoắc Nguyên Chân phát ra, đó là Tam Phân Âm Dương Khí.

Hán Tư cũng thi triển võ học siêu cấp, một chưởng đánh Tam Phân Âm Dương Khí tan tác, nhưng đồng thời y cũng bị xung kích cực lớn, thương càng thêm thương, Tam Phân Âm Dương Khí này cũng không phải là dễ đối phó.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân phát ra một đòn này, nội lực cũng tiêu hao gần không thèm nhìn Hán Tư mà xoay người bỏ chạy.

Hắn thi triển khinh công Trường Hồng Quán Nhật nhanh chóng chạy ra xa, chạy thẳng về phương hướng Vô Danh.

Hán Tư do dự một chút, vừa nhìn tốc độ Hoắc Nguyên Chân biết đuổi theo vô vọng, cũng không dám đuổi quá xa, rốt cục dứt khoát xoay người trở lại chạy về phía Tây.

Mục đích đầu tiên của y là tìm một chỗ dưỡng thương trước, sau đó sẽ trở về Thiên Sơn, cấu kết bọn Mạc Thiên Tà cùng nhau tới Thiếu Lâm.

Trên trời, Kim Nhãn Điêu vẫn nhìn chằm chằm vào Hán Tư, hơn nữa thời thời khắc khắc báo cho Hoắc Nguyên Chân biết phương hướng.

Tốc độ Trường Hồng Quán Nhật của Hoắc Nguyên Chân cực nhanh, không bao lâu sau đã chạy tới chỗ bọn Vô Danh.

Bốn tên Ba Tư Thánh Hỏa sứ giả đã hoàn toàn bị chế phục, điểm huyệt để lại tại chỗ.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu với bọn họ một cái, không nói gì. Hắn nhanh chóng chạy tới thị triển Bắc Minh thần công, hoàn toàn hút lấy nội lực một tên Thánh Hỏa sứ giả.

Tình huống như thế còn tốt hơn cả uống đại bổ hoàn, nội lực vốn đã cạn kiệt của hắn hồi phục trong nháy mắt, hơn nữa còn gia tăng một khoảng.

Dù sao Thánh Hỏa sứ giả này chính là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, mỗi một tên đều là thuốc bổ. Sau khi Hoắc Nguyên Chân hấp thụ nội lực một người trong đó, cảm giác Bắc Minh thần công mình đi tới một bước dài trên con đường Tiên Thiên hậu kỳ.

Hút xong nội lực người này, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng đuổi theo Hán Tư lần nữa.


Hán Tư phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể lảo đảo muốn ngã tiến về phía trước.

Y đã không bay nổi, cũng chạy hết nổi, chỉ có thể chậm rãi di động thân thể, bước từng bước một từ từ đi về phía trước.

Một cánh tay đã gãy, xương sườn cũng gãy lìa mấy cái, vết thương to có nhỏ có mười mấy chỗ trên người.

Từ trước tới nay y chưa bao giờ gặp tình huống như thế, tên hòa thượng bỉ ổi đó lần nào cũng đánh tới thoát lực mới chạy trốn. Sau đó lại đuổi ngược trở lại, hơn nữa trở nên mạnh như rồng cọp.

Chuyện càng đáng sợ hơn là mỗi một lần hòa thượng kia trở lại, công lực lại tiến bộ hơn một chút.

Ngược lại nội lực Hán Tư bị hòa thượng kia tiêu hao trở nên càng ngày càng ít, càng ngày càng mệt mỏi.

Vết thương trên người đang không ngừng cắn nuốt tinh lực, huyết dịch, thậm chí linh hồn y.

Thần quang trong mắt Hán Tư đã có vẻ tán loạn.

Y cố gắng dùng Thiên Nhãn quan sát hòa thượng kia, phát hiện hòa thượng kia đã là lần thứ tư quay trở về, cách mình đã không tới mười dặm, bằng vào khinh công kinh khủng của hắn, có lẽ chỉ trong thoáng chốc sẽ đuổi kịp mình.

Ba lần trước chiến đấu, y đã bị đối phương để lại vết thương khắp người, lần thứ tư này, y tuyệt đối không chống nổi.

Từ Ba Tư đi tới Thịnh Đường, Hán Tư chưa từng nghĩ tới mình sẽ rơi vào nông nỗi này, thua dưới tay một người không phải là Tiên Thiên viên mãn.

Nhưng đây chính là sự thật, Hán Tư đã biết hòa thượng kia trở về làm cái gì, hắn đang dùng một môn công phu kỳ quái hút lấy nội lực Tứ Đại Thánh Hỏa sứ giả, hiện tại Tứ Đại Thánh Hỏa sứ giả đã trở thành bốn người bình thường.

Hán Tư không có năng lực ngăn cản, y chỉ có thể chạy trốn, nhưng con chim to lớn trên trời một mực ở trên cao quan sát, làm cho y không thể nào trốn thoát được.

Bất kể y chạy tới chỗ nào, hòa thượng kia cũng sẽ đuổi theo rất nhanh, đấu với y một cách hết sức vô lại, tiêu hao hết tinh lực thể lực y, cuối cùng y cũng không trốn thoát lòng bàn tay hòa thượng kia.

Hán Tư đã đi không nổi nữa, huyết dịch của y cũng như sắp sửa dừng lại, rốt cục đặt mông ngồi phệt trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Kim Nhãn Điêu đang quanh quẩn trên trời.

Có lẽ mình không nên tới Thịnh Đường này...

Mây trời cố hương, màu sắc cố hương, cuộc sống có hương và những thân nhân, giờ phút này là những thứ trong lòng Hán Tư hướng tới nhất.

Nhưng y đã không còn cơ hội, y cũng không thể trở lại Ba Tư, cũng không thể trở lại quốc gia mỹ tửu nhiều hương kia, hết thảy đã trở nên vô duyên với y.

Hiện tại thứ còn lại duy nhất của y chính là danh dự.

Y có thể chết, nhưng y không thể chấp nhận chết trong tay một người không phải là Tiên Thiên viên mãn, kết quả như thế là vũ nhục đối với y.

Y cũng không muốn cống hiến nội lực của mình tiện nghi cho hòa thượng kia, cho nên nhất định y phải làm ra lựa chọn.

Nhìn Hoắc Nguyên Chân từ phía sau chạy như bay tới lần nữa, trong mắt Hán Tư thoáng qua một tia bi thương, thấp giọng nói:

- Hòa thượng Thiếu Lâm, ngươi đã thắng.

- Không sai! Lần này bần tăng nhất định phải được, thắng là nhất định.

Đối với kẻ từ ngoại quốc tới phá hoại này, Hoắc Nguyên Chân cũng không có hảo cảm gì, thu thập Hán Tư, hắn không hề có chút áp lực nào trong lòng.

- Ngươi sai lầm rồi, ngươi chỉ thắng bây giờ, thắng cuộc chiến đấu này mà thôi, hơn nữa đây là một cuộc chiến không công bình.

Trong mắt Hoắc Nguyên Chân không buồn không vui:

- Thế giới này không có công bình, cho tới bây giờ cũng chưa từng có công bình qua.

Hán Tư há miệng không phủ nhận, Hoắc Nguyên Chân nói đúng.

Thấy ánh mắt của Hán Tư, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Có lẽ thí chủ đã lãnh ngộ được điều gì đó, nhưng thực tế chính là như vậy, người tiến vào Tiên Thiên viên mãn, tự cho mình thực lực mạnh mẽ, có thể lặn lội đường xa đi tới Thịnh Đường. Bần tăng không hỏi người có dụng ý gì, nhưng chuyện người bằng vào võ công của mình làm tổn thương những người khác nhất định không phải là ít. Khi đó người có từng nghĩ tới công bình?

Ánh mắt có chút lạnh lẽo, Hán Tư tự lẩm bẩm:

- Không sai, ta chưa từng cân nhắc qua.

- Không phải đúng rồi sao, chuyện công bình từ trước tới nay chưa từng tồn tại, nếu như thí chủ có lãnh ngộ, như vậy bần tăng nói cho ngươi biết một địa phương công bình.

- Ở đâu?

Trong mắt Hán Tư thoáng qua một tia hy vọng, từ lời của Hoắc Nguyên Chân y cảm giác được, tựa hồ mình còn có hy vọng sống tiếp.

- Nếu thí chủ đã xem qua điển tịch Phật học Thịnh Đường ta, như vậy ngươi nên biết một chỗ, chính là thế giới Cực Lạc của nhà Phật.

- Thế giới Cực Lạc?

- Không sai, hoa khai bỉ ngạn, nếu thí chủ có thể vượt qua con sông thất tình lục dục, là có thể đi sang bờ bên kia, tới thế giới Cực Lạc xem thử. Nơi đó không buồn không vui, vô dục vô cầu, hy vọng ngươi có thể vui vẻ sống được.

Trong mắt Hán Tư trở nên xám như tro tàn:

- Chẳng lẽ ta không hiểu người nói gì sao, đi thế giới Cực Lạc, chính là chết.

- Thế giới Cực Lạc chẳng qua là cho thí chủ một hy vọng mà thôi, hy vọng lúc người đi tới thế giới Cực Lạc sẽ không còn sợ hãi cùng cô độc như vậy. Nhưng cụ thể là người sẽ đi tới thế giới Cực Lạc hay là xuống địa ngục, không phải là bần tăng có thể biết được. Chuyện bần tăng có thể làm được chính là tiễn người một đoạn đường mà thôi.

Hoắc Nguyên Chân nói tới chỗ này đã đủ nhiều, hắn cũng biểu đạt ra ý của mình. Hán Tư này nhất định phải chết, nhất định không thể lưu lại tai họa ngầm Tiên Thiên viên mãn.

Hơn nữa đây là một giáo chủ, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng Phật giáo, thuộc về loại người không thể độ hóa, thay vì như vậy, còn không bằng dứt khoát tiễn y lên đường.

Không ngờ Hán Tư khoát tay chặn lại:

- Không cần, ta biết đường đi.

Nghe thấy lời của Hán Tư, Hoắc Nguyên Chân có linh cảm Hán Tư này muốn tự sát.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể nào dễ dàng để cho Hán Tư chết đi, vội vàng thi triển lăng không điểm huyệt, định chế ngự y.

Hán Tư dù trọng thương cũng không phải tầm thường, dễ dàng tránh khỏi một chỉ lăng không của Hoắc Nguyên Chân, sau đó cười lạnh nói:

- Tiên Thiên viên mãn muốn chết, ngươi không ngăn được.

Nói xong thân thể Hán Tư đột nhiên cứng đờ, cả người liền xếp bằng ngồi trên mặt đất không nhúc nhích.

Mắt Hoắc Nguyên Chân hơi nhắm lại một cái, hắn không cần tới gần cũng đã nhìn ra, rõ ràng Hán Tư này đã tự tuyệt tâm mạch, trực tiếp hồn quy địa phủ.

Đáng tiếc một đời giáo chủ Ba Tư Thánh giáo, cao thủ Tiên Thiên viên mãn siêu cấp, hôm nay lại ngã xuống ở Hà Nam, hơn nữa còn là bị buộc tự vận, ngay cả đường phản kích cũng không có.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân một tay xúc thành chuyện này lại thở dài thật sâu, thứ nhất là cảm thán cao thủ như thế rời đi, thứ hai là đau lòng, đau lòng một thân nội công cường hãn của Hán Tư, nếu mình có thể hút lấy, sợ rằng Bắc Minh thần công sẽ tăng thẳng lên chuẩn viên mãn!

Bất kể thế nào, trước mắt nguy cơ Thiếu Lâm đã giảm đi một chút, Mạc Thiên Tà mất đi cường viện Hán Tư này, sẽ còn có thể giở trò gì được nữa?


Làn gió mát mẻ thổi vào phòng, xua tan cái nóng ban ngày.

Nữ tử nhẹ nhàng từ trong thùng nước tắm đi ra, da thịt toàn thân đẹp đẽ chói mắt tựa như mỡ động, đủ để làm điên đảo chúng sanh.

Gương đồng to lớn phản chiếu dung nhan của nàng.

Đây là dung mạo xinh đẹp tuyệt trần khó lòng diễn tả.

Nữ tử đẹp theo nhiều cách, nếu đạt tới một mức độ nhất định cũng rất khó lòng phân biệt loại mỹ nữ nào đẹp hơn loại mỹ nữ nào, chỉ tùy thuộc vào ánh mắt thưởng thức của từng người.

Nhưng cho dù là ánh mắt xét nét nhất cũng khó mà bắt bẻ dung mạo nữ tử trong gương đồng.

Trên thế gian này không có gì là hoàn mỹ, nhưng nếu có nữ nhân đến gần hoàn mỹ nhất, nhất định chính là nữ nhân mới vừa tắm xong này.

Ngón tay ngọc thon thả nhẹ vuốt một nốt ruồi son nhỏ nhắn giữa đôi mày, đôi môi nhỏ nhắn của nữ tử bất giác nở một nụ cười vui vẻ.

Chẳng những nốt ruồi son này không hề ảnh hưởng tới dung mạo của nàng chút nào, ngược lại càng tăng thêm vẻ thanh khiết, cũng chính là bằng vào ưu thế trời sinh này, mới làm cho nàng thoạt nhìn xinh đẹp không giống loài người.

Soi gương là chuyện nàng làm nhiều nhất hàng ngày.

Không phải là nàng đặc biệt yêu thích bản thân, mà quả thật nàng không còn biết làm gì khác.

Võ công của nàng đã đạt đến cảnh giới tối cao mà nàng có thể đạt tới, sẽ không có chút tiến bộ nào nữa.

Chuyện nàng cần làm đa số đều được một người khác làm, ngoại trừ một ít chuyện phải đích thân nàng làm ra, nàng cũng không có bất cứ chuyện gì khác.

Nàng sợ đêm tối phủ xuống, bởi vì như vậy có nghĩa sắp tới một buổi tối nhàm chán cực độ.

Bất quá may mắn là cuộc sống như vậy rốt cục sắp sửa kết thúc. Ánh mắt nàng dừng lại trên vách, nơi đó nàng có vẽ từng gạch màu đen. Từ lúc bắt đầu cuộc sống không hy vọng, cứ qua một ngày nàng lại vạch một vạch đen, cũng không biết đã có bao nhiêu.

Sau đó cuộc sống có hy vọng, mỗi ngày nàng bèn lau đi một vạch đen, hơn nữa tính toán xem phải mất bao lâu mới có thể lau hết những vạch đen này.

Vạch đen trên vách đã không còn nhiều lắm, chỉ còn lưa thưa hơn hai trăm vạch.

Sau khi lau xong vạch cuối cùng, sứ mạng của nàng và một người khác sẽ hoàn thành.

Nhưng nàng cũng không biết hết thảy những gì mình làm rốt cục là đúng hay sai, vấn đề này, trên thế giới không ai có thể cho nàng câu trả lời chính xác, cho dù là y cũng không thể. Hai người bọn họ bất quá chỉ là mò mẫm tiến về phía trước mà thôi.

Nơi xa truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ, nàng đã nghe thấy.

Nàng khẽ vẫy tay, y phục treo trên bình phong bay vào tay, thân thể mềm mại chuyển động một lúc, đã mặc y phục lên người, che kín thân thể ngọc ngà mềm mại.

Nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, nàng chậm rãi vuốt ve mái tóc mình, ngón tay cuộn tóc thành những vòng tròn vô nghĩa.

Đây là động tác theo thói quen của nàng, nàng luôn có thể thích ứng tịch mịch, luôn luôn có biện pháp quen với tịch mịch.

- Đã ngủ chưa?

Nam tử nhẹ nhàng gõ cửa, cất tiếng hỏi vọng vào trong phòng.

Nhưng cái gõ cửa này cũng chỉ mang tính tượng trưng, sau đó cửa liền bị đẩy ra, bởi vì y biết nhất định nàng biết mình đến, câu hỏi này cũng chỉ là một thói quen mà thôi.

Một nam tử trung niên một thân trường sam màu trắng, nho nhã tuấn tú đi vào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)