← Ch.058 | Ch.060 → |
Đây cũng là một đặc điểm của giang hồ, người nào muốn lên đánh lôi đài, đầu tiên sẽ phải cho thấy mình mạnh hơn so với người bình thường, nếu như ngay cả lôi đài cũng không bay lên được, còn đánh cái rắm gì nữa.
Đối với cao thủ mà nói, mấy cọc gỗ này chỉ là bài trí, cao thủ chân chính sẽ không thèm đi lên theo thang hoặc là cọc gỗ, đều bay lên đài vù vù, như vậy mới là có thể diện.
Nhưng cọc gỗ kia đối với Huyện thái gia này quả thật quá mức khó khăn, chi dựa vào sức lực của y quả thật không có cách nào lên được.
Trước mắt làm thang tạm cũng không còn kịp nữa, cuối cùng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tìm một bộ đầu huyện nhà có chút công phu miễn cưỡng bò lên, tuyên bố Đăng Phong lôi đài bắt đầu.
- Trải qua Đăng Phong huyện nha phê chuẩn, đặc biệt cử hành Đăng Phong lối đài, hai bên Thiếu Lâm tự, Pháp Vương tự ký sinh tử trạng, đánh chết không oán. Phe thất bại thối lui ra khỏi núi Thiếu Thất, ngoài ra sản nghiệp của Trần Định như tửu lâu, cửa hàng gấm lụa, cửa hàng thợ rèn đều tính vào trong tiền đặt cuộc của phe Pháp Vương tự.
- Hai bên cử hành tổng cộng chín trận tỷ đấu, phe nào chiến thắng năm trận là giành được thắng lợi. Mỗi người tham gia tỷ đấu chỉ có thể lên đài một lần, không được ra đấu lần thứ hai, tỷ đầu hiện tại bắt đầu.
Bộ đầu bò lên lôi đài đã mệt, uể oải đọc xong, sau đó lại thận trọng bò xuống.
Đến phía dưới lôi đài, y mới nhớ tới còn có một câu chưa nói, nhưng lại không thể leo lên nữa, không thể làm gì khác hơn là ở dưới đất hô lớn:
- Bởi vì là phe Pháp Vương tự phát khởi lôi đài chiến trước, cho nên trận chiến đầu tiên, phe Pháp Vương tự phái người đăng tràng trước, trận kế tiếp Thiếu Lâm tự phái người đăng tràng trước.
Sau khi nói xong, bộ đầu đi vào bên trong đám người không thấy.
Quy định này coi như hợp lý, dù sao cũng là Pháp Vương tự khiêu chiến, phái người đăng tràng trước là phải.
Nếu như phái người trước, ít nhiều gì cũng phải chịu thiệt thòi. Bởi vì đối phương có thể căn cứ thực lực của người được phái ra mà an bày tương ứng, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.
Quy định đã tuyên bố xong, kế tiếp chờ phe Trần Định phái người ra sân. Hoắc Nguyên Chân không hề lo lắng, ung dung nhàn nhã ngồi yên quan sát.
Ở toàn trường có hơn vạn người vây xem, nhưng rất lâu vẫn không thấy phe Trần Định phái người xuất trận, có thể là mới vừa rồi bị Hoắc Nguyên Chân đả kích có hơi mất đi lòng tin.
Dần dần, bên trong trường nổi lên những tiếng bàn tán xì xào.
- Ủa, vì sao Pháp Vương tự dám khiêu chiến mà không ai dám ra trận?
- Nếu như không được vậy cứ trực tiếp nhận thua, dù sao bại bởi Thiếu Lâm tự cũng không mất mặt gì...
Tiếng cười nhạo không ngừng truyền tới, rốt cục phe Trần Định không chịu nổi áp lực, phái ra người thứ nhất lên đài.
Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy lập tức khen hay, người đầu tiên ra trận chính là hòa thượng Lợi Huyền.
Lợi Huyền đi tới phía dưới lôi đài, nhảy lên một cái, rơi xuống cây cọc gỗ thứ ba, điểm mũi chân một cái lại lên đến cây cọc gỗ thứ bảy, lần nữa điểm một cái, rơi xuống trên lôi đài.
Khinh công cũng tầm thường, bất quá trong dân chúng cũng có rất nhiều người vỗ tay, dù sao trình độ này cũng không phải người bình thường rồi.
Lợi Huyền coi như là tử địch của Thiếu Lâm tự, Hoắc Nguyên Chân đánh sập Pháp Vương tự, Lợi Huyền coi hắn như kẻ tử thù không đội trời chung. Lòng báo thù của người này đặc biệt mạnh mẽ, Pháp Vương tự đã suy bại tới mức này rồi nhưng y vẫn không chịu tìm đường ra, chỉ cầu một mất một còn với Thiếu Lâm tự.
Vừa rồi trong khi hỗn chiến, Lợi Huyền cũng bị thua thiệt, nhưng nhanh như vậy đã ra trận, có thể thấy cừu hận giữa người này với Thiếu Lâm tự đạt tới mức độ nào.
Hoắc Nguyên Chân nhìn sang bên cạnh mình, Lợi Huyền là Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, người bên mình có thể đánh một trận cùng Lợi Huyền, trừ mình ra cũng chỉ có Quan Sơn Nguyệt, Nhạc Sơn cùng với Phổ Hàng Phổ Âm mà thôi, Thiết Ngưu cũng không dám nói thẳng dễ dàng.
Sau khi Lợi Huyền lên đài bèn diễu võ giương oai nói với phe Thiếu Lâm tự:
- Nhất Giới, ngươi là tên tiểu nhân bại hoại Phật môn giả bộ từ bi, không chuyện ác nào không làm, làm hại ta Pháp Vương tự đến nông nổi này. Lên đi, hôm nay bần tăng sẽ kết thúc với người!
Hoắc Nguyên Chân không thèm nhìn y, hiện tại Lợi Huyền như vậy, quả thật là không đáng để ra tay.
Đang do dự phái người nào ra sân, Thiết Ngưu lại chủ động đứng dậy, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, mới vừa rồi đệ tử đánh hòa thượng này mấy cái vẫn chưa đã ghiền, hiện tại đệ tử muốn lên đấu với y một trận.
Hoắc Nguyên Chân do dự một chút, trong lòng có hơi không nắm chắc.
Thiết Ngưu trời sinh thần lực, hơn nữa Hoắc Nguyên Chân nhìn ra y cũng có võ công trong người, mặc dù Thiết Ngưu chưa từng cố ý biểu hiện qua, bất quá vẫn có thể nhìn ra y có võ công căn bản.
Bằng vào thiên phú của mình, cho dù Thiết Ngưu không có nội lực cũng đủ để khiêu chiến cao thủ nội gia. Nhưng chống lại Lợi Huyền Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, Hoắc Nguyên Chân không biết y có thể thắng hay không, tối thiểu cũng không có mười phần nắm chắc.
Đang lúc do dự, đột nhiên một giọng nữ thanh thúy dễ nghe ngọt ngào truyền vào trong tai hắn:
- Phương trượng, ngài cứ để cho Thiết Ngưu đi thử một chút đi, ta tin tưởng y có thể đánh bại hòa thượng đó.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hơi quen thuộc.
Hắn bèn nhìn lại theo hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa có một thiếu nữ áo trắng đang ngồi, vóc người yểu điệu, mặt che lụa trắng, không thấy rõ diện mục.
Mặc dù mang khăn che mặt, Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể nhận ra thiếu nữ này là Ninh Uyển Quân.
Ở bên cạnh nàng chính là thị nữ Tiểu Thúy vận áo lục ngày trước.
Mặc dù nói nơi này cấm xe ngựa thông hành, nhưng rải rác vẫn có một ít xe ngựa, kẻ có thể đem xe ngựa tới nơi này đều không phải là người bình thường.
Nhìn Ninh Uyển Quân một cái, Hoắc Nguyên Chân xa xa chắp tay thi lễ, trong lòng suy đoán không biết vì sao nữ nhân này lại tới đây.
Ninh Uyển Quân cũng thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, sau đó liền vào bên trong xe, kéo màn cửa sổ lại nhìn ra phía ngoài. Dù sao nàng cùng Tiểu Thúy đều là nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, ở bên ngoài có nhiều bất tiện.
Hoắc Nguyên Chân không biết thân phận Ninh Uyển Quân, cũng không muốn biết quá nhiều, nhưng hắn muốn biết mục đích của Ninh Uyển Quân, rốt cuộc nàng để Thiết Ngưu ở lại Thiếu Lâm tự là vì cái gì?
Nhưng sau vẫn không thấy Ninh Uyển Quân xuất hiện qua, hỏi Thiết Ngưu cũng không biết gì cả, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tìm hiểu được gì.
Bây giờ Thiếu Lâm tự muốn đánh lôi đài cùng Pháp Vương tự, nàng xuất hiện bất thình lình, hơn nữa yêu cầu trận thứ nhất để cho Thiết Ngưu đãng tràng, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, cho rằng chuyện này có thể được.
Vừa khéo có thể thông qua võ công Thiết Ngưu để suy đoán thử thân phận của các nàng, mặc dù mình biết không nhiều lắm về giang hồ, nhưng Quan Sơn Nguyệt cùng Nhạc Sơn bên cạnh đều là lão giang hồ, hẳn là có thể nhìn ra được chút manh mối.
Hoắc Nguyên Chân bèn quay đầu nhìn Thiết Ngưu nói:
- Ngươi đi đi, phải cẩn thận, phát huy ưu thế của mình, không nên đấu dây dưa cùng đối phương, cẩn thận chưởng lực nội gia đối phương.
Thiết Ngưu gật đầu đáp ứng, cất bước tiến về phía lôi đài.
Khinh công Thiết Ngưu kém cỏi, nhưng nhờ vào thân cao chân dài, chạy mấy bước lấy đà nhảy lên, bước qua từng cọc gỗ xông lên lôi đài.
Mặc dù còn kém Lợi Huyền nhưng uy mãnh chắc chắn là còn hơn chứ không kém.
Phía dưới dân chúng ra sức vỗ tay, người to con này nhìn qua không đơn giản, thân thể y khôi ngô như ngọn núi nhỏ, trọng lượng cơ thể e rằng có tới bốn trăm cân.
Lợi Huyền thấy người lên đài là Thiết Ngưu, trong lòng lập tức căng thẳng. Mới vừa rồi cũng là bởi vì tên cao lớn này tấn công, khiến cho mình ứng phó mệt mỏi, cuối cùng mới bị hai tên chuột nhắt kia đánh lén thành công.
Bất quá dường như tên cao lớn này không có nội lực, chỉ cần mình đối phó cẩn thận, hẳn là có thể dùng chưởng lực nội gia chấn thương vùng bụng của y, gặt hái thắng lợi.
Lên lôi đài là địch nhân, hai người cũng không có nhiều lời, vừa lên đã lập tức nhào tới đánh nhau túi bụi.
Vừa giao phong Lợi Huyền mới cảm thấy Thiết Ngưu khó chịu thế nào. Thân hình hắn cao to, lực lượng mạnh mẽ, còn chiếm ưu thế tay dài, động tác cũng nhanh nhẹn, khiến cho Lợi Huyền rất khó áp sát, tuy rằng y có nội lực nhưng lại rơi vào cục diện bị động bị đánh.
Người trong nghề có thể nhìn ra manh mối, người ngoài chỉ có thể xem náo nhiệt, bất quá chỉ cảm thấy kẻ to lớn kia rất mạnh, xuất quyền gió thổi vù vù, mỗi lần nện xuống giống như búa thợ rèn rèn sắt.
Mà hòa thượng kia cũng hết sức cứng cỏi, đã đối chiêu cứng đối cứng với kẻ to lớn kia rất lâu vẫn không thất bại.
Hai người đánh ầm ầm vang dội, phỏng đoán nếu như vào buổi tối, có lẽ sẽ nhìn thấy hoa lửa bắn ra tung tóe.
Không riêng gì đám dân chúng, bọn Hoắc Nguyên Chân thấy vậy cũng phải sửng sốt. Tài nghệ hòa thượng Lợi Huyền này chỉ có bấy nhiêu thôi sao, dưới loạn quyền mạnh mẽ của Thiết Ngưu chỉ có thể gặp chiêu đỡ chiêu, mà không có sức đánh trả?
Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân không tin Lợi Huyền thực lực Hậu Thiên trung kỳ lại không có tuyệt chiêu giấu dưới đáy hòm, bị Thiết Ngưu bức bách như vậy e răng sẽ dùng tới rất nhanh.
Quả nhiên sau khi Thiết Ngưu xuất ra một trận loạn quyền, rốt cục Lợi Huyền chịu đòn đã đủ, hét lớn một tiếng nhảy ra ngoài vòng tròn, hai tay dang ra:
- Tên to xác kia, đủ rồi, hôm nay Phật gia đưa người lên đường!
Nói xong, chỉ thấy bàn tay Lợi Huyền đã đổi sang màu xanh đen, rõ ràng khác hắn vừa rồi.
- Thiết Sa chưởng!
Quan Sơn Nguyệt ở bên cạnh thốt một câu, sắc mặt ngưng trọng.
Hoắc Nguyên Chân biết Thiết Sa chưởng, là chưởng pháp có lực sát thương rất mạnh, thuộc về loại ngạnh khí công, luyện không dễ dàng. Kiếp trước trong võ tăng Thiếu Lâm cũng có rất nhiều người tu luyện chương pháp này, phối hợp nội công càng có uy lực cực lớn, lần này Thiết Ngưu phiền phức không nhỏ.
Không hổ là Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, quả nhiên cũng có chút bản lãnh.
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân còn đang lo lắng, thình lình giọng nữ trong trẻo nơi xa lần nữa truyền tới:
- Thiết Ngưu, lấy vũ khí ra!
Tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên xe ngựa kia, Tiểu Thúy đã đứng lên, hai tay bắc làm loa hô to về phía Thiết Ngưu, khiến cho vô số người nhìn chăm chú.
Mà ở sau lưng Tiểu Thúy, một bàn tay nhỏ từ trong xe ngựa đưa ra, đang lặng lẽ lôi kéo vạt áo Tiểu Thúy, tựa hồ cảm thấy hành động của Tiểu Thúy lúc này không được phù hợp với thân phận của một nữ nhân.
Trên đài Thiết Ngưu nghe được tiếng kêu Tiểu Thúy, gật đầu một cái, thò tay vào hông, soạt một tiếng rút ra một thanh trường tiên bằng thép dài chừng một trượng.
Không trách bình thời Thiết Ngưu không đeo đai lưng, nhưng chỗ eo lưng y lại cồm cộm, thì ra là bên trong còn cất giấu một món vũ khí như vậy.
- Ồ, roi dài thật...
Bên cạnh có tên đệ tử tục gia xuýt xoa kêu lên, dáng vẻ dường như chưa biết mùi đời.
Hoắc Nguyên Chân hung hăng trợn mắt nhìn y một cái, tên này nói chuyện không biết giữ gìn, những lời này sẽ rất dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
Đáng thương cho Lợi Huyền hòa thượng mới vừa bày ra Thiết Sa chưởng, còn chưa kịp thi triển đã bị Thiết Ngưu quất roi một trận như mưa bấc, không tránh né kịp bị trúng một roi, miệng phun máu tươi ngã xuống lôi đài, đầu cắm xuống đất.
Chuyện này cũng trách y ngu xuẩn. Tỷ võ lôi đài không hạn chế dùng bất cứ thứ gì, người ta đã dùng tới vũ khí, y còn dùng hai bàn tay trắng. Nếu đạt tới cảnh giới tối cao như Hoắc Nguyên Chân thì không sao, thế nhưng Thiết Sa chưởng của y chỉ mới tu luyện nửa mùa, y không bị đánh còn ai bị đánh?
Bên này Lợi Huyền thất bại, bên kia bộ đầu tuyên bố, phe Thiếu Lâm chiến thắng trận đầu, một – không.
Thiết Ngưu ngoác miệng rộng cười khúc khích, bị Hoắc Nguyên Chân kêu xuống.
Bên kia trong xe ngựa, Tiểu Thúy lại nhô đầu ra, hô to với Thiết Ngưu:
- To xác, ngươi có khỏe không, chờ tỷ võ kết thúc, ta cùng tiểu thư sẽ tới Thiếu Lâm thăm ngươi.
Lời này nghe không có gì, nhưng lại làm cho lòng Hoắc Nguyên Chân sinh ra ở cảnh giác, các nàng lại muốn tới Thiếu Lâm làm gì?
Thiết Ngưu thắng lợi một trận, thế cục trở nên bất lợi đối với phe Pháp Vương tự.
Lúc này bọn chúng đang chờ Thiếu Lâm tự phái người ra sân, hy vọng có thể ung dung ứng đối.
Hoắc Nguyên Chân nhìn người bên mình một lượt, nói với Phổ Hàng hòa thượng:
- Phổ Hàng Đại sư, phiền Đại sư khổ cực một chuyến.
- A Di Đà Phật, đây là chuyện đương nhiên.
Phổ Hàng gật đầu một cái, đi ra khỏi lều, đi tới bên lôi đài nhảy lên một cái, trực tiếp lên tới cọc gỗ thứ năm, sau đó mượn lực lên thẳng tới trên lôi đài.
Ngón khinh công này cao hơn Lợi Huyền hòa thượng mới vừa rồi rất nhiều, khiến cho những tiếng khen hay vang lên không ngớt.
Người phe Pháp Vương tự lại sa sầm nét mặt, còn mạnh hơn Lợi Huyền, không phải là Hậu Thiên hậu kỳ sao?
Đoạn Thủy Kiếm Sài Nhàn mạnh nhất bên phe bọn chúng bất quá cũng chỉ là Hậu Thiên hậu kỳ mà thôi, hơn nữa nếu như Sài Nhàn ra sân, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể thắng dễ dàng hòa thượng này.
Sắc mặt Trần Định càng âm trầm hơn nữa, Thiếu Lâm có thêm một cao thủ từ lúc nào vậy?
Phổ Hàng lên lôi đài, tuyên một tiếng Phật hiệu:
- Bần tăng Văn Thù viện Ngũ Đài sơn Phổ Hàng, mời các vị võ lâm đồng đạo chỉ giáo.
Vừa báo ra danh hiệu, phe Pháp Vương tự lại càng kinh hãi, Văn Thù viện Ngũ Đài sơn mạnh hơn Thiếu Lâm tự rất nhiều, là môn phái nổi danh võ lâm, vì sao lại tới Đăng Phong trợ quyền cho Thiếu Lâm như vậy?
Xem ra không chỉ có phe mình có viện binh.
Lo âu thì lo âu, vẫn phải có người ra sân, Sài Nhàn ngó quanh một hồi cũng không thấy viện binh mình đến, bất đắc dĩ cắn răng một cái:
- Ta lên!
Cũng chỉ có y lên, nếu không tỷ số sẽ là hai - không.
Sài Nhàn đi ra khỏi lều, đi tới bên lôi đài, cũng nhảy lên một cái, trực tiếp lên tới cọc gỗ thứ tám, sau đó lên đài.
Hoắc Nguyên Chân thấy Sài Nhàn ra sân, trong lòng vừa buồn vừa vui.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |