← Ch.604 | Ch.606 → |
Chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng ở phía sau đại thụ trước Quan Âm điện đang nhìn mình.
Không có đấu lạp to lớn đó, mặt mũi nữ tử lộ ra một nửa.
Vì sao nói một nửa? Bởi vì thân thể cùng khuôn mặt nữ tử đều có một nửa bị cây khô che lại, trên người vẫn khoác chiếc áo bào trắng rộng thùng thình không nhìn ra vóc người, khuôn mặt xinh đẹp như ẩn như hiện khiến cho người ta ngạt thở. Mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ, nhưng cũng khiến cho người ta không nhịn được muốn thấy nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân thấy dung nhan của nữ tử bào trắng.
Mặc cho phương trượng Phật tâm kiên định, định lực xuất kỳ, giờ khắc này ngực cũng tựa như bị người giáng cho một quyền thật nặng, hô hấp ý vẻ dồn dập.
Mặc dù còn không nhìn thấy toàn bộ, nhưng một góc băng sơn kia đã đủ khiến cho người ta mơ mộng.
Hoắc Nguyên Chân không phải là chưa từng thấy qua mỹ nữ, bọn Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An Như Huyễn, Ninh Uyển Quân, La Thái Y, Mộ Dung Thu Vũ, Hứa Tiêm Tiêm, đều là nhất đắng mỹ nữ, ai nấy đều là quốc sắc thiên hương, hơn nữa mỗi người khí chất bất đồng, Xuân lan Thu cúc, mỗi người mỗi vẻ.
Nếu muốn chọn lựa một nữ tử xinh đẹp nhất bên trong những nữ tử này, Hoắc Nguyên Chân thật sự là không cách nào lựa chọn.
Nhưng nếu so sánh với nữ tử bào trắng trước mắt này, có lẽ dung mạo của các nàng trên không kém gì. Nhưng khí chất nữ tử này tinh khiết như đóa hoa lan trong cốc vắng, thánh khiết không giống nhân gian, đây là điểm mà các nàng khác không có cách nào so sánh.
Ngay cả Hoắc Nguyên Chân cũng bị rung động, có thể thấy được dung nhan nữ tử này đã đạt đến một mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nữ tử bào trắng này chẳng qua chỉ ở phía sau cây nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó xoay người trốn ra phía sau đại thụ, không nhìn thấy thân ảnh nữa.
Trong lúc bàng hoàng ngơ ngác, Hoắc Nguyên Chân hiểu dụng ý nàng, nàng không muốn dung mạo của mình gây ra phiền phức ở chỗ đông người như nơi này.
Nhìn xung quanh mọi người ồn ào huyên náo, nhưng dường như thật sự không có ai chú ý tới nữ tử đẹp như thiên tiên này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng hơi nghi ngờ, nàng làm thế nào được như vậy...
Cất bước đi tới phía sau đại thụ, lại phát hiện phía sau không có một bóng người.
- Ở trên này.
Thanh âm nữ tử lại vang lên bên tai, Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu, chợt thấy một cái bóng trắng thấp thoáng giữa đám cành lá sum suê rậm rạp.
Hoắc Nguyên Chân mới vừa đi ra phía sau đại thụ, cũng không ai chú ý tới hắn, mũi chân hắn điểm xuống đất một cái, tung mình lên trên cây đại thụ.
Lúc trước xây dựng Thiếu Lâm, trước hết Hoắc Nguyên Chân đã cho trồng những cây này, trong đó có một ít là dời từ hậu sơn ra. Trong đó gốc hòe này sinh trưởng tươi tốt nhất, cành lá sum xuê, cộng thêm hôm nay chính là mùa hè, nếu như có người có lòng ẩn nấp trong đó, đúng là người bình thường khó có thể phát hiện được.
Nhưng dù sao cây này cũng không thể nào che lấp hết thảy, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có chút lo lắng, người bình thường không thấy được, nơi này vẫn có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, chẳng lẽ không ai có thể phát hiện sao?
Lên tới trên cây, chỉ thấy nữ tử bào trắng kia ngồi trên một nhánh cây, nhánh cây kia không to, gió nhẹ thổi tới thậm chí trên dưới rung động, giống như một sợi chỉ to.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới coi như thật sự thấy rõ ràng dung mạo nữ tử này.
Hoắc Nguyên Chân không biết nên hình dung dung nhan này như thế nào, chẳng qua là nhìn nốt ruồi son nổi bật giữa Mi Tâm đối phương ngây người ra tại chỗ.
Nữ tử hơi cau mày lấy tay vuốt ve nốt ruồi son nơi Mi Tâm, nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Đây là trời sinh.
Thấy nàng làm như vậy, Hoắc Nguyên Chân mới thu liễm tâm thần, nhìn nữ tử cười nói:
- Nhan sắc cô nương hết sức bất phàm, cho dù bần tăng trốn vào không môn cũng muốn nhìn thêm mấy lần, Phật tâm không kiên định, xấu hổ xấu hổ.
Thấy Hoắc Nguyên Chân khôi phục nhanh như vậy, hơn nữa ánh mắt nhìn mình cũng không có vẻ xúc phạm cùng tham luyến, nữ tử nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, như trút được gánh nặng nói:
- Phương trượng quả nhiên không giống người phàm, nói chuyện như vậy ta sẽ cảm thấy ung dung tự tại hơn nhiều.
Hoắc Nguyên Chân có thể hiểu được lời nàng, trước mặt dung mạo như thiên tiên của nàng, cơ hồ không ai có thể giữ bình tĩnh được. Chắc chắn nàng đã thấy nhiều, cũng rất ghét loại chuyện như vậy. Ngược lại mình đã gây ra một thân nợ tình, mặc dù thấy nữ tử xinh đẹp nhưng trong lòng cũng không nảy sinh những ý nghĩ khác, cho nên dễ dàng đạt được hảo cảm của nàng.
Hoắc Nguyên Chân cũng lựa chọn một nhánh cây ngồi xuống, cách xa nữ tử không tới hai thước, vẫn còn có chút lo lắng nhìn xuống dưới thử.
Dù sao hắn thân là phương trượng, nếu bị người thấy hắn và một nữ nhân ngồi chỗ này, truyền ra sẽ không dễ nghe chút nào.
Nữ tử nhìn ra Hoắc Nguyên Chân lo lắng, nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Không cần phải lo lắng, bọn họ không thấy được nơi này.
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, cẩn thận nhìn xuống dưới xem thử, quả nhiên mặc dù người xung quanh rất nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều người thỉnh thoảng quan sát khắp nơi, nhưng lại không có một ai chú ý nơi này.
Hoắc Nguyên Chân có thể thấy người chung quanh, tự nhiên người chung quanh cũng có thể nhìn tới đây. Hơn nữa nữ tử một thân áo trắng vô cùng nổi bật, nếu nói là không ai thấy hiển nhiên không thực tế, nhưng sự thật chính là không có một ai thấy được.
Hắn cất tiếng khen ngợi:
- Thần công của cô nương khiến cho bần tăng mở rộng tầm mắt.
Hoắc Nguyên Chân biết có một ít thủ đoạn có thể ngăn cản Thiên Nhãn Tiên Thiền viên mãn theo dõi, những phương pháp có thể dễ dàng ngăn trở ánh mắt người khác như vậy, hắn cũng chưa từng nghe qua, cho nên nói những lời này cũng hết sức chân thành.
Ánh mắt như làn thu thủy của nữ tử nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, bất ngờ gật đầu thật mạnh:
- Ta rất tin tưởng lời ngươi.
Quả thật nàng không biết khách sáo, Hoắc Nguyên Chân thầm nhủ trong lòng, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra, chỉ lộ vẻ áy náy nói:
- Thật là xin lỗi cô nương, đêm qua bần tăng có chuyện trì hoãn, bây giờ mới rảnh rỗi được, làm cho cô nương phải chờ lâu.
Nữ tử khẽ lắc đầu:
- Ta chờ một lúc, cũng không phải là rất lâu, dù sao ta ở chỗ nào cũng là như vậy, ở đây ngắm phong cảnh cũng rất tốt.
Hoắc Nguyên Chân hồi lâu không nói, phương thức nói chuyện của nữ tử làm cho hắn có hơi không thích ứng, tựa như nàng không có tình cảm giống như những nữ tử phổ thông khác, có một thần thái riêng, một giọng điệu riêng.
Mới vừa rồi mình đi tới nơi này, trong giọng điệu câu nói đầu tiên của nữ tử tựa hồ có một chút bất mãn, bây giờ nghĩ lại cũng không phải hoàn toàn xác định. Loại người như nàng sẽ tức giận vì chuyện này sao?
Nữ tử tiếp tục nói:
- Người truyền kinh cho Thiên Trúc, đây là một chuyện vô cùng quan trọng, người giỏi lắm.
Cho dù là da mặt Hoắc Nguyên Chân khá dày, nhưng đối mặt giai nhân như tiên nữ này khen ngợi cũng không nhịn được thoáng đỏ mặt.
Bởi vì hắn có mục đích riêng của mình, truyền kinh cho Thiên Trúc là không sai, nhưng quan trọng nhất là hắn dòm ngó phần thưởng thần bí kia.
Cho nên nữ tử khen ngợi, Hoắc Nguyên Chân lại lấy làm xấu hổ.
- Không nói chuyện này nữa, cô nương, đây là niềm vui của nàng, hiện tại bần tăng trả lại cho nàng.
Hoắc Nguyên Chân dứt lời hai tay đưa qua đấu lạp cho nàng.
Nữ tử liếc mắt nhìn, đưa tay ra đón lấy đấu lại, nhưng đưa tay đến một nửa lại ngừng lại.
- Người giữ trước đi, lát nữa hãy trả lại cho ta.
Không biết vì sao, trong lời nói của nàng có chút do dự, không lạnh nhạt giống bình thời, tựa như trong lòng đang có mâu thuẫn gì đó.
Hoắc Nguyên Chân yên lặng thu hồi đấu lại, không đoán ra nữ tử suy nghĩ những gì trong lòng.
Nữ tử cũng không nói gì, ngược lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân im lặng không nói, hắn cảm giác nữ tử có tâm sự, nhưng hiện tại mình cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Một lát sau, nữ tử mới chậm rãi mở miệng, tựa hồ phải lấy hết can đảm mới dám nói:
- Có rất ít người có thể nói chuyện với ta, ta để đấu lạp lại cho ngươi, ngươi phải đáp ứng với ta, nhất định phải trả nó lại cho ta.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút:
- Dĩ nhiên ta sẽ trả lại đấu lại này cho nàng.
- Tốt lắm, nếu là người sai lời, ta sẽ rất thất vọng.
Nữ tử nói xong những lời này, chợt rời đi nhánh cây, vẫy vẫy tay với Hoắc Nguyên Chân, sau đó thân thể nhảy một cái rời đi đại thụ, thân thể lăng không phi độ, vượt qua khoảng không gian không biết bao xa, mất hút trong tầm mắt Hoắc Nguyên Chân.
Ngón khinh công thần kỳ như vậy khiến cho Hoắc Nguyên Chân sợ hãi ngây người.
Không, đây đã không thể coi như là phạm vi khinh công, nếu nhất định phải cho nó thêm một cách diễn tả hợp lý, như vậy có lẽ phương pháp ngự phong sẽ càng thêm thích hợp hơn.
Đây chính là cảnh giới Ngự sao?
Hoắc Nguyên Chân khó có thể tin nhìn phương hướng nữ tử biến mất, không nghi ngờ chút nào, nữ tử này có thực lực mạnh nhất trong số những người hắn đã gặp. Vô Danh, Đông Phương Thiếu Bạch ở trước mặt của nàng có lẽ cũng không đáng kể gì.
Yên lặng nhìn đấu lại trong tay, Hoắc Nguyên Chân còn không hiểu rõ vì sao nữ tử nói như vậy, chẳng lẽ được nàng cho đầu lại là một chuyện rất khó sao?
Đang lúc này, bên dưới đột nhiên có người nói:
- Sư phụ, người ở trên cây làm gì chứ? Bọn Mạc Thiên Tà đã tới, thời gian tỷ võ sắp sửa tới rồi.
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, nhìn xuống dưới, chỉ thấy Tuệ Tĩnh đang ở dưới tàng cây nhìn mình.
- Con có thể nhìn thấy ta sao?
Hoắc Nguyên Chân chỉ chỉ vào mũi của mình, có vẻ không dám tin tưởng.
- Thấy, sư phụ, đệ tử cũng không phải đui mù, người ngồi sờ sờ ở đó, ai mà không thấy chứ?
Lời của Hoắc Nguyên Chân làm cho Tuệ Tinh hết sức bất mãn, sư phụ cho mình là ngu ngốc sao?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhìn xung quanh, quả nhiên rất nhiều người đều đang chăm chú nhìn mình, không biết phương trượng này còn có sở thích leo cây.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được, mọi người không thấy mình là nhờ công lao nữ tử đó, bây giờ nàng đi rồi, người chung quanh lại có thể phát hiện mình.
Nhẹ nhàng nhảy một cái rời khỏi đại thụ, sau khi Hoắc Nguyên Chân hạ xuống nói với Tuệ Tĩnh:
- Cùng đi với Mạc Thiên Tà còn có người nào?
- Toàn là người của Ma giáo, có Đông Phương Thiếu Bạch, còn có Tu La Sát cùng Ngọc La Sát, ngoài ra còn có hai tên trưởng lão Ma giáo.
- Thì ra là dốc hết trọn ổ kéo tới, à, trừ tên Động Huyền Tử ra.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Xem ra Mạc Thiên Tà là tính toán quyết một trận tử chiến cùng bần tăng, cũng được, có bao nhiêu ân oán, lần này giải quyết một lượt cho xong đi!
Nói xong Hoắc Nguyên Chân tiện tay đeo đầu lạp lên lưng, đứng dậy theo Tuệ Tinh đi tới phương hướng diễn võ trường.
Đi được hai bước, Hoắc Nguyên Chân chợt không tự chủ đứng lại.
Lúc này đột nhiên hắn hiểu vì sao trước khi đi nữ tử cố ý căn dặn mình nhất định phải trả lại đấu lạp cho nàng, mà không phải lấy đi ngay bây giờ.
Thì ra ý nghĩa ở chỗ này, nàng không hy vọng mình chết trong chiến đấu cùng Mạc Thiên Tà, cho nên dùng phương pháp này khích lệ mình đây.
Khóe miệng treo một nụ cười như có như không, Hoắc Nguyên Chân sửa sang lại y phục trên người một cái, chợt vung tay lên với Tuệ Tinh:
- Con đi tìm Nhất Không sư thúc, lấy tất cả tiền tài của Thiếu Lâm ta ra đi đến chỗ người đánh cuộc, đặt hết vào cửa ta có thể đạt được thắng lợi sau cùng cuộc chiến này!
Hương khách tới Thiếu Lâm dâng hương sau khi tới đại môn diễn võ trường liền bị cấm chỉ thông hành.
Hương khách không rõ chuyện gì, chẳng qua là biết hình như là bên trong có người sắp tỷ võ, có vài người tản đi, có vài người vẫn quanh quẩn ở chỗ cũ, mong có thể xem thử nhân sĩ võ lâm tranh đấu là thế nào.
Chỉ có những môn phái giang hồ nhận được thiệp mời của Thiếu Lâm mới có tư cách đi tới diễn võ trường, đi xem cuộc tranh đấu chấn động nhất trong trăm năm qua kể từ sau chuyện Đinh Bất Nhị.
Mạc Thiên Tà, giáo chủ Ma giáo, cao thủ Tiên Thiên viên mãn! Cho dù là Đinh Bất Nhị năm đó, cũng chỉ là trình độ này mà thôi!
Nhất Giới, phương trượng Thiếu Lâm, rất có thể còn là Minh chủ Võ Lâm Minh tương lai, thiên tài kiệt xuất nhất trăm năm qua, tốc độ quật khởi nhanh như sao xẹt. Chỉ bất quá vì sao này không phải là biến mất trong khoảnh khắc, mà là tỏa ra ánh sáng càng ngày càng chói mắt.
Nhiều chiến tích huy hoàng đã giúp cho danh vọng Nhất Giới gia tăng tới trình độ cực cao, cơ hồ có thể sánh ngang cùng Tiên Thiên viên mãn.
Mà bất kể kết quả cuối cùng của lần chiến đấu này như thế nào, trong lòng mọi người đã đặt Nhất Giới vào vị trí tương đương Tiên Thiên viên mãn.
Chỉ cần Nhất Giới còn sống sau lần chiến đấu này, chỉ cần hắn còn có thể tự luyện võ công, như vậy hắn nhất định là Tiên Thiên viên mãn tương lai, mọi người cũng cho là như vậy.
Nhưng lần chiến đấu này chính là một cửa ải khó khăn của Nhất Giới, dù sao Mạc Thiên Tà đã là viên mãn, mọi người cũng không cho là Nhất Giới có thể chân chính sáng lập kỳ tích trước mặt viên mãn, chỉ có thể mong sao cho hắn có thể kiên trì được lâu, có thể bảo vệ tánh mạng trước mặt của Mạc Thiên Tà.
Bên kia Mạc Thiên Tà đã đến trường, hiện tại đang ngồi trên ghế ở một bên, râu tóc bạc phơ, ánh mắt lạnh lùng, nhìn tới đâu không có ai dám nhìn thẳng vào mắt lão.
Sau lưng Mạc Thiên Tà, Đông Phương Thiếu Bạch đứng chắp tay, đôi mắt đỏ như máu chấn động lòng người. So sánh với Mạc Thiên Tà, Đông Phương Thiếu Bạch này càng thêm có lực sát thương, chuyện liên quan tới y cũng được lưu truyền ra, đây chính là một Ma Vương, chẳng qua là Ma Vương siêu cấp đã thủ thuộc về Mạc Thiên Tà.
Bên phía Thiếu Lâm, Nhất Giới vẫn chưa tới, nhưng ánh mắt mọi người tập trung vào chỗ này nhiều hơn, bởi vì hôm nay ở phía sau chỗ ngồi Nhất Giới bất ngờ cũng xuất hiện hai người.
Là hai nữ nhân!
Một người chính là nữ nhi Mạc Thiên Tà, Công chúa của Ma giáo, Thánh Nữ Ninh Uyển Quân.
← Ch. 604 | Ch. 606 → |