Truyện ngôn tình hay

Truyện:Phương Trượng - Chương 061

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 061: Phật tâm như sắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Cho dù là thật, tiểu thư cũng không thể nào ra mặt xuất chiến, động đao động thương cùng những nam nhân xấu kia, vạn nhất thương tổn thì làm sao? Không được không được, tuyệt đối không được, thà rằng tiểu tỳ bị thương cũng không thể để cho tiểu thư lên đài, tiểu thư đừng khuyên nữa, có chết tiểu tỳ cũng sẽ không để cho người xuống xe!

Thấy thái độ kiên quyết của Tiểu Thúy, Ninh Uyển Quân thở dài một tiếng:

- Để xem thử một lúc, nếu như Thiếu Lâm còn có thể kiên trì, ta sẽ không lên. Nếu như bọn họ không kiên trì nổi, ngươi cũng không thể nào ngăn được ta.

Đang khi nói chuyện, phe Pháp Vương tự đã phái người đăng tràng, chính là sự phụ của Trần Định, Cuồng Phong Kiếm Hà Viễn.

Hà Viễn đi tới dưới lôi đài, thân hình thình lình bốc lên không, thẳng lên lôi đài.

Phe Pháp Vương tự nhất thời nổi lên một tràng tiếng hoan hô.

Đây thật là sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, mới vừa rồi bọn chúng còn lo lắng buồn rầu, hiện tại đã như sau cơn mưa trời lại sáng. Tứ Tiểu Danh Kiếm vừa tới, tất cả người của Pháp Vương tự đều cảm thấy thắng lợi trong tầm tay.

Sau khi Hà Viễn lên đài, lấy tư thế trên cao nhìn xuống nhìn phe Thiếu Lâm, lạnh lùng nói:

- Có vị Đại sư nào lên đây bồi tiếp Hà mỗ mấy chiếu không?

Thấy thái độ phách lối của Hà Viễn, Hoắc Nguyên Chân âm thầm xì một tiếng, thầm nghĩ Tứ Tiểu Danh Kiếm cái rắm, bất quá chỉ là hạng mua danh trục lợi mà thôi, đối phó một nhân sĩ tà đạo cũng phải vây công, còn coi là anh hùng gì chứ?

Lúc này Hoắc Nguyên Chân đã hoàn toàn quên mất mình vẫn muốn làm cho Thiếu Lâm trở thành đại phái quần công, quay đầu lại nhìn một chút, nói với Tô Xán sau lưng:

- Tô Xán, ngươi lên đi.

Nghe Hoắc Nguyên Chân ra lệnh, Tô Xán vốn đang ở phía sau vô tư vô lự giật nảy mình, dường như không tin vào mệnh lệnh Hoắc Nguyên Chân vừa nói:

- Phương trượng nói gì vậy, bảo đệ tử lên đối phó tên kia ư?

- Không sai, chính là ngươi.

Tô Xán lập tức lộ vẻ khổ sở:

- Phương trượng không được đâu, người kia nhảy một cái đã lên tới lôi đài, người như vậy làm sao đệ tử có thể đối phó?

- Ta vốn cũng không có ý định bảo người đối phó y.

Tô Xán lại ngẩn người, không muốn cho mình đối phó người kia, như vậy bảo mình đi lên làm gì?

Hoắc Nguyên Chân cười cười, vẫy vẫy tay với Tô Xán:

- Kê tai vào đây.

Tô Xán vội vàng lại gần, Hoắc Nguyên Chân ghé vào tai y nói nhỏ mấy câu, trên mặt Tô Xán lập tức lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu lia lịa, vỗ ngực bình bịch:

- Xin phương trượng bất tất phải nhọc lòng, đây là sở trường của đệ tử, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

- Đi đi!

Tô Xán ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi lều phe Thiếu Lâm, tiến về phía lôi đài.

Đi tới bên cạnh lôi đài, Tô Xán phun vào trong lòng bàn tay mấy bãi nước bọt.

Tất cả mọi người đều quan sát chăm chú, muốn xem thử Tô Xán làm thế nào lên đài. Dù sao lôi đài này cao như vậy, từ cách lên lôi đài cũng có thể nhìn ra người lên có công lực cao hay thấp.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Tô Xán hét lớn một tiếng, thình lình nhảy vọt lên cao hơn hai thước, sau đó ôm lấy một cây cây cột, dùng cả tay lẫn chân bắt đầu trèo lên.

Trong đám người bộc phát ra một trận cười ầm rất lớn, đệ tử Thiếu Lâm này thật là lý thú, không ngờ rằng có thể nghĩ ra một phương thức lên đài như vậy.

Trên đài Cuồng Phong Kiếm Hà Viễn lộ vẻ giận dữ, Thiếu Lâm phái ra người như vậy làm đối thủ của mình, quả thật là vũ nhục đối với Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm.

Trong lòng quyết định chủ ý, chờ Tô Xán lên đài, mình sẽ đạp một cước tống xuống.

Tô Xán vất vả lắm mới lên đài được, đầu tiên là ôm quyền vái chào bốn phía, sau đó mới quay đầu nhìn sang Hà Viễn:

- Vị đại hiệp này, tại hạ bản lãnh không lớn, chẳng qua là tập được ba chiêu quyền pháp, nếu như ngươi có thể đón được ba chiêu này của ta, vậy coi như ta thua.

Vốn là Hà Viễn tính toán lập tức động thủ đánh Tô Xán rơi xuống lôi đài, lúc này nghe Tô Xán nói như vậy không khỏi cười lạnh nói:

- Bằng vào ngươi cũng xứng hay sao?

- Có xứng hay không, cứ thử một phen sẽ biết.

Tô Xán nói xong, bước nhanh xông lên phía trước, nhắm ngực đối phương đánh ra một quyền.

Hà Viễn híp mắt, hết sức ung dung khẽ lách người, tránh thoát một quyền Tô Xán.

Ngay sau đó Tô Xán tung cước đá ra, thân thể nhảy lên thật cao, tư thế vô cùng tiêu sái.

Hà Viễn thối lui một bước nhỏ, nhìn một chân Tô Xán xẹt qua ở trước mắt mình.

Tô Xán hét lớn một tiếng, thân thể áp sát đối phương, song chương ra sức đánh về phía trước.


Hà Viễn thu được một trận thắng, nhưng phe Pháp Vương tự lại không tỏ ra vui mừng chút nào, bởi vì bọn họ đã nhìn thấu chiến lược của Hoắc Nguyên Chân. Đây rõ ràng chính là đấu pháp Điền Kỵ đua ngựa, dùng một người yếu thua hết một trận, để dành ưu thế cho trận sau này.

(Điền Kỵ đua ngựa: Phương pháp đua ngựa là: người dự đua đều phải tự mình chia ngựa làm ba loại thượng, trung, hạ. Sau đó lần lượt theo thứ tự mà đua, thượng đẳng đối với thượng đẳng, trung đẳng đối với trung đẳng, hạ đẳng đối với hạ đẳng. Hết cuộc đua, ngựa của bên nào thắng được hai trận coi như toàn thắng.

Điền Kỵ cho ngựa hạ đẳng của mình đua với ngựa thượng đẳng của đối phương, rồi lại dùng ngựa thượng đẳng của mình đua với ngựa trung đẳng của đối phương, ngựa trung đẳng của mình để cuối cùng mới dùng đua với ngựa hạ đẳng của đối phương, rốt cục thắng được hai trận cuối. )

Người xem hiểu tình huống cũng không có mấy, cách đó không xa trong một tiệm trà, có hai đạo sĩ đang ngồi uống trà. Tuy rằng hiện tại đám người vây xung quanh quan chiến dày đặc, nhưng không có ai dám tới gần hai người bọn họ.

Một đạo sĩ trẻ tuổi hơn lên tiếng nói:

- Sư huynh, xem ra Thiếu Lâm tự không được, Tứ Tiểu Danh Kiếm đến đây, bọn họ không có người nào có thể ngăn cản.

Một đạo sĩ khác lớn tuổi hơn lắc đầu một cái:

- Không đúng, đây là Thiếu Lâm cố ý làm như vậy, cố ý bỏ qua trận này.

- Sư huynh, không thể nào, tổng cộng có chín trận tỷ võ, bất kỳ một trận nào cũng không thể tùy tiện bỏ qua.

- Sư đệ, rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, phương trượng Thiếu Lâm kia tỏ ra hết sức tự tin, hơn nữa phe hắn cũng không phải là không có cao thủ. Tối thiểu lão hòa thượng ngồi bên cạnh hắn, ta đây cũng không nhìn thấu, huống chi bản thân của hắn càng là cao thủ tuyệt đối.

Đạo sĩ trẻ tuổi cười cười:

- Sư huynh, huynh không khỏi quá đề cao hắn rồi. Hiện tại hắn còn rất trẻ, lên làm phương trượng chưa chắc võ công đã cao, mới vừa rồi ở bên kia đánh bại Mạc Bắc Song Quỷ, bởi vì nhiều người hỗn loạn chúng ta cũng không nhìn rõ, ai mà biết được tình huống cụ thể là thế nào?

Đạo sĩ lớn tuổi trợn mắt nhìn y một cái:

- Đệ biết cái gì, Mạc Bắc Song Quỷ có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy sao? Tối thiểu đệ cũng không làm được chuyện này, hơn nữa đệ cũng không chú ý sao, dường như phương trượng này có chỗ giống với hòa thượng thần bí hôm trước mà Tam sư đệ đã nói.

Đạo sĩ trẻ tuổi ngẩn người một chút:

- Không thể nào, Tam sư huynh nói võ công hòa thượng kia đã đạt tới hóa cảnh, sợ rằng ít nhất là cao thủ Tiên Thiên, tại sao có thể là phương trượng này?

- Tối thiểu cũng có một điểm tương tự, chính là Tam sư đệ nói hòa thượng kia cũng rất trẻ tuổi.

- Nhị sư huynh, nếu quả thật là như vậy, sợ rằng phe Pháp Vương tự chưa chắc có thể thắng, Thiếu Lâm tự này tuyệt đối là đại họa tâm phúc của chúng ta, nên sớm trừ đi mới phải.

Trong mắt đạo sĩ trẻ tuổi thoáng qua một tia sát cơ.

- Không vội, Giang Nam Tứ Tiểu Danh Kiếm không phải là bất tài, để cho bọn họ đấu trước một trận, Pháp Vương tự bất kể thắng thua cũng đã không còn uy hiếp. Còn Thiếu Lâm tự... thua đương nhiên là tốt, thắng chỉ sợ cũng không dễ dàng gì, chúng ta còn có thể từ từ tính toán, trước hết hãy quan sát rõ ràng lại lịch của bọn họ rồi hãy nói.

Đạo sĩ trẻ tuổi gật đầu một cái, sau đó lại nhìn xe ngựa nơi xa một chút, lại nói với đạo sĩ lớn tuổi:

- Nhị sư huynh, tựa hồ lại lịch nữ tử trên chiếc xe ngựa này hết sức bất phàm.

- Biết lai lịch bất phàm, vậy đừng động vào.

Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn bốn phía một chút, cười nói với đạo sĩ lớn tuổi:

- Hắc hắc, Nhị sư huynh, quả thật là động lòng người. Mặc dù có khăn che mặt cản trở, nhưng chỉ nhìn thân hình kia sư đệ cũng dám xác định, tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

- Sư đệ, mặc dù Đạo gia không phản đối tìm bạn lữ, nhưng dầu gì chúng ta cũng là người xuất gia, vẫn nên cẩn thận một chút là hơn. Huống chi đệ cũng biết người ở bên trong chiếc xe ngựa này bất phàm, ngàn vạn chớ nên bắt gà không được còn lỗ nắm thóc.

- Bởi vì Trung Nhạc phái chúng ta vẫn chưa thể hoàn toàn thu núi Thiếu Thất vào lòng bàn tay, gần đây một số người bên trong minh đã đưa ra dị nghị, chưởng môn vì chuyện này rất nhức đầu, lúc này ngàn vạn không nên để xảy ra những chuyện khác.

Sau khi nói xong, đạo sĩ lại nhìn chiếc xe ngựa kia một chút:

- Nữ nhân này thật sự không đơn giản, đệ không chú ý sao, xung quanh xe ngựa nàng có ít nhất mười võ lâm nhân sĩ, mặc dù ăn mặc bất đồng, hơn nữa tựa hồ cũng đang xem lôi đài, nhưng không che giấu được khí tức giang hồ. Hơn nữa vị trí đứng của những người này dường như là cố ý, phong bế tất cả đường tới xe ngựa, hiển nhiên là hộ vệ người bên trong xe. Từ đó có thể thấy được, nữ tử này tuyệt đối không thể động vào.

Nghe đạo sĩ lớn tuổi nói như thế, đạo sĩ trẻ tuổi có hơi than thở, nhưng cũng không dám phản bác.

Đạo sĩ lớn tuổi lại nói:

- Không nên đặt hết tâm tư vào chỗ này suốt ngày như vậy, chuyện quan trọng trước mắt là phải xác định xem phương trượng Thiếu Lâm này có phải là hòa thượng Tam sư đệ đã gặp ngày đó hay không. Đệ mau trở về tìm Tam sư huynh tới đây, nếu như là đúng, vậy đối phó Thiếu Lâm mới là quan trọng nhất, ngàn vạn lần không thể nuôi hổ gây họa.

Đạo sĩ trẻ tuổi đáp ứng, có vẻ hơi không tình nguyện rời đi, lúc đi còn thỉnh thoảng nhìn về phía chiếc xe ngựa kia mấy lần.


Lại thất bại một trận, phe Thiếu Lâm không ai là không cảm thấy phập phồng lo lắng, lẳng lặng chờ đợi phương trượng căn dặn.

Trước mắt là hai - một, nếu như thất bại thêm một trận nữa, như vậy cục diện thật sự là bất lợi, lần này Hoắc Nguyên Chân cũng rất cẩn thận.

Ba người mình, Quan Sơn Nguyệt cùng Nhạc Sơn nhất định phải ra trận vào thời khắc mấu chốt mới có thể nghịch chuyển càn khôn, mà cho dù ba người mình thắng, như vậy cũng mới thắng bốn trận, cho nên trận này vô cùng mấu chốt.

Trong lúc còn đang suy tính, chợt Nhất Tịnh ở phía sau đi lên, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng sư huynh, trận này để cho đệ lên đi.

Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại nhìn Nhất Tịnh một cái, không nói gì.

- Phương trượng sư huynh, nếu như đệ ra sân, Tứ Tiểu Danh Kiếm đối phương lại ra một người nữa, cho dù thua cũng là xứng đáng.

- Vậy nếu như không phải là Tứ Tiểu Danh Kiếm ra sân thì sao?

- Nếu như là những người khác ra sân, sư đệ chưa chắc sẽ bại!

Nghe thấy giọng điệu như chém đinh chặt sắt của Nhất Tịnh, Hoắc Nguyên Chân không khỏi giật mình.

Thời gian gần đây, người mà Hoắc Nguyên Chân chiếu cố nhất chính là Nhất Tịnh. Nhất Tịnh cũng là một kỳ tài tập võ, Hoắc Nguyên Chân đã đưa cho y bí tịch Thiết Đầu công, Long Tượng Bát Nhã công cho y tu luyện, cũng không biết trong khoảng thời gian này y có tiến bộ thế nào.

Mặc dù vẫn không có học tập nội công, nhưng sức chiến đấu Nhất Tịnh hẳn cũng sẽ không quá kém cỏi, cứ để cho y đi thử một trận cũng không sao.

- Vậy đệ nhất định phải cẩn thận, cố gắng hết sức không để bị thương, nếu cảm thấy không địch lại lập tức nhận thua.

Nhất Tịnh gật đầu một cái, cất bước đi lên lôi đài.

Pháp Vương tự thấy là Nhất Tịnh ra sân, trải qua nghiên cứu, quyết định để cho Trần Định đối chiến Nhất Tịnh.

Dù sao Tứ Tiểu Danh Kiếm đã có hai người ra trận, còn lại hai người còn phải đối phó cao thủ Thiếu Lâm, không thể lãng phí trên người Nhất Tịnh, tin tưởng Trần Định thực lực Hậu Thiên trung kỳ cũng đã đủ rồi.

Nhìn thấy bên kia cho Trần Đình ra sân, vốn Hoắc Nguyên Chân tính toán quan chiến, nhưng trong lúc lơ đãng quay đầu lại chợt phát hiện Thiết Ngưu đã biến mất không biết lúc nào.

Tìm kiếm tả hữu không thấy, hắn bèn nhìn sang đám đông,

Thiết Ngưu quá nổi bật, lúc này đang cúi đầu khom lưng, chậm rãi len lỏi bên trong đám người đến gần chiếc xe ngựa kia.

Hoắc Nguyên Chân không khỏi cảm thấy kỳ quái, lúc này Ninh Uyển Quân gọi Thiết Ngưu đi làm gì?

"Cho dù Thiết Ngưu là tâm phúc của nàng, nhưng tâm phúc này cũng chưa chắc sẽ phản bội Thiếu Lâm ta."

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân rất muốn biết Ninh Uyển Quân hỏi Thiết Ngưu cái gì, nhưng hắn vẫn kiên trì không động, cũng không có phái người đi theo xem. Bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được, nếu có đi cũng sẽ không có kết quả gì.

Thứ nhất Thiết Ngưu cũng không biết cái gì, thứ hai Ninh Uyển Quân kêu Thiết Ngưu tới gặp như vậy, rất rõ ràng sẽ bị mình phát hiện, chuyện sẽ bị phát hiện vì sao vẫn làm?

"Muốn thử dò xét bần tăng sao? Nha đầu, nàng còn non lắm..." Hoắc Nguyên Chân dứt khoát mắt nhìn thẳng, mặc dù trong lòng hết sức ngứa ngáy khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra như không hề hay biết Thiết Ngưu rời đi.

Bên kia xe ngựa cũng lặng lẽ vén rèm lên một chút, hai thiếu nữ len lén quan sát Hoắc Nguyên Chân, trong lòng cũng có chút bội phục.

- Tiểu thư, hắn không nhìn thấy chứ?

- Không, hắn thấy, nhưng hắn không quan tâm.

Ninh Uyển Quân hơi thở dài một tiếng:

- Trên đời quả thật có nhân vật siêu phàm thoát tục như vậy, mặc cho chúng ta dùng mọi cách tính toán, gây ra sóng gió, hắn vẫn Phật tâm như sắt, an nhiên bất động, hôm nay ta cũng coi như thêm phần kiến thức.

Crypto.com Exchange

Chương (1-738)