← Ch.616 | Ch.618 → |
Không nghĩ tới lần này vận may bộc phát, trực tiếp thu được Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan. Cứ như vậy, sau khi Hoắc Nguyên Chân tấn thăng một môn võ học siêu cấp, có thể còn dư lại hai viên Sơ Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan.
Sau khi lấy được Trung Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, quay thưởng Trung Thu cũng kết thúc.
Hơi có chút kích động hợp thành Tấn Cấp Đan, rốt cục trong tay Hoắc Nguyên Chân đã có viên Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan đầu tiên.
Bây giờ Hoắc Nguyên Chân đối mặt một tình huống, chính là có lập tức tấn thăng võ học hay không.
Trước mắt hắn có tổng cộng bốn môn võ học có thể sử dụng tấn thăng, bao gồm Vô Tướng Kiếp Chỉ, Bát Nhã thần chưởng, Long Tượng Bát Nhã Công cùng Kim Chung Tráo.
Vô Tướng Kiếp Chỉ trước đây là võ học trung cấp, được Hoắc Nguyên Chân sử dụng một viên Trung Cấp Võ Học Tân Cấp Đan thăng cấp thành võ học cao cấp, là sức chiến đấu tầm xa cường hãn nhất của Hoắc Nguyên Chân hiện tại.
Nếu như sử dụng Tấn Cấp Đan thăng cấp Vô Tướng Kiếp Chỉ, như vậy môn chỉ pháp này sẽ đạt tới uy lực võ học siêu cấp. Vừa nghĩ tới chỉ pháp công kích tầm xa này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có chút kích động.
Nhưng lựa chọn này quá mấu chốt, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể khinh thường chút nào, hắn muốn sử dụng thủ pháp loại trừ.
Trừ Vô Tướng Kiếp Chỉ ra còn có Bát Nhã thần chưởng có thể lên cấp, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn lên cấp môn võ công này, bởi vì hắn đã có Như Lai Thần Chưởng.
Như Lai Thần Chưởng là võ học siêu cấp Hệ Thống tặng cho, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy luyện môn võ học này đến cuối cùng, có lẽ sẽ cường hãn hơn võ học siêu cấp thăng lên một ít.
Cho nên lựa chọn Bát Nhã thần chưởng cũng có vẻ hơi trùng lặp, coi như là hành động lãng phí tài nguyên, không đáng để cân nhắc.
Không cân nhắc Bát Nhã thần chưởng, như vậy không gian dành cho Hoắc Nguyên Chân lựa chọn đã ít đi một chút, chỉ còn có hai môn Long Tượng Bát Nhã Công cùng Kim Chung Tráo.
Hai môn võ công này vốn chính là võ học cao cấp, Long Tượng Bát Nhã Công là chiến lực hùng mạnh mà Hoắc Nguyên Chân có được sớm nhất. Cho tới bây giờ, môn võ công này vẫn giúp đỡ hắn cực lớn. Nếu như gia tăng nó thành võ học siêu cấp, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám tưởng tượng mình có thể có lực lượng phục thể hùng mạnh tới mức nào.
Còn có Kim Chung Tráo, hiện tại Kim Chung Tráo không phải là Tiên Thiên viên mãn không thể phá, nhưng địch nhân ngày sau của Hoắc Nguyên Chân cơ hồ toàn là Tiên Thiên viên mãn, người không đạt tới cảnh giới viên mãn đã không xứng trở thành địch nhân của hắn. Nếu hắn lên cấp Kim Chung Tráo, như vậy sẽ đạt tới lực phòng ngự như thế nào đây?
Hẳn là Tiên Thiên viên mãn phổ thông cũng không thể phá.
Vô Tướng Kiếp Chỉ, Long Tượng Bát Nhã Công, Kim Chung Tráo, một môn chính là tầm xa, một môn nhục thể vô địch, một môn phòng ngự vô địch, trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân hết sức khó xử, không biết nên lựa chọn thế nào mới phải.
Nhìn ba môn võ công này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân thật sự hết sức bối rối.
Chuyện này không dễ gì lựa chọn, bởi vì Hoắc Nguyên Chân không biết sau khi võ học cao cấp lên cấp đến võ học siêu cấp sẽ đạt tới uy lực thế nào.
Biện pháp cuối cùng là hỏi thăm Hệ Thống một chút.
- Ta có thể tra xét sau khi võ học cao cấp lên cấp đến võ học siêu cấp biến hóa thế nào không?
Hệ Thống chớp lóe ánh sáng một trận, sau đó trả lời:
- Có thể tra xét
- Vậy xin giúp ta tra xét uy lực Vô Tướng Kiếp Chỉ sau khi lên cấp.
- Vô Tướng Kiếp Chỉ, võ học cao cấp, có thể lên cấp. Sau khi lên cấp thành võ học siêu cấp, tầm công kích hữu hiệu có thể đạt tới một trăm năm mươi thước. Uy lực lớn nhất bên trong khoảng cách năm mươi thước tương đương một đòn mạnh nhất của Tiên Thiên viên mãn trung kỳ, uy lực mạnh nhất bên trong một trăm năm mươi thước tương đương một đòn mạnh nhất của Tiên Thiên viên mãn sơ kỳ.
Hệ thống này giải thích tương đối rõ ràng, một đòn bên trong phạm vi năm mươi thước đại khái tương đương với uy lực Kim Đỉnh Phật Đăng Như Lai Thần Chưởng Hoắc Nguyên Chân, nhưng nếu vượt ra ngoài năm mươi thước đến một trăm năm mươi thước, sẽ tương đương với uy lực của chiêu thứ nhất Phật Quang Sơ Hiện.
Tóm lại uy lực mạnh nhất cũng không đạt tới uy lực chiêu Phật Động Sơn Hà.
Những ưu thế của nó nằm ở chỗ có thể công kích tầm xa, tính bất ngờ tương đối cao.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy không mấy hài lòng, suy nghĩ một chút bèn nói:
- Xin giúp ta tra xét uy lực Long Tượng Bát Nhã Công sau khi lên cấp.
Ánh sáng Hệ Thống lại lóe lên:
- Sau khi Long Tượng Bát Nhã Công lên cấp, lực lượng túc chủ sẽ gia tăng bội, lực lượng nhục thể có thể chống lại nội lực Tiên Thiên viên mãn sơ kỳ.
Nghe thấy như vậy, Hoắc Nguyên Chân có chút động lòng. Nếu là như vậy, lực lượng nhục thể của mình cộng thêm nội lực, đại khái đã có thể liều mạng cùng cao thủ cấp bậc như Vô Danh, cũng rất tốt.
Hơn nữa môn võ học Long Tượng Bát Nhã Công này hắn là có liên quan rất lớn với Mật tông, ngày sau sớm muộn cũng phải giao thiệp với Mật tông, có lẽ sẽ có đại dụng.
Nhưng còn có lựa chọn thứ ba, Hoắc Nguyên Chân lại hỏi lần nữa:
- Xin giúp ta tra xét uy lực Kim Chung Tráo sau khi lên cấp.
- Kim Chung Tráo, võ học cao cấp, có thể lên cấp, sau khi lên cấp thành võ học siêu cấp, Tiên Thiên viên mãn cảnh giới Ngự trở xuống không thể phá.
Giới thiệu không nhiều lắm, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn tương đối nghiêng về phía môn võ học này.
Nếu như tu luyện thành môn Kim Chung Tráo này, như vậy ngày sau trong trận chiến tranh đoạt Minh chủ Võ Lâm Minh, truyền nhân Mật tông kia có thể chống lại mình sao?
Câu trả lời rất hiển nhiên là phủ định, sau khi mình có Kim Chung Trảo Tiên Thiền viên mãn không thể phá, chỉ cần đối phương không đạt tới cảnh giới Ngự, mình cũng đã đứng vào thế bất bại.
Suy nghĩ một chút lại hỏi thăm:
- Võ học cao cấp lên cấp võ học siêu cấp cần bao nhiêu thời gian?
- Trong nháy mắt!
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, đóng cửa Hệ Thống, thu cất viên Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan kia vào người. Mặc dù hắn tương đối nghiêng về Kim Chung Tráo, nhưng Long Tượng Bát Nhã Công cũng rất quan trọng, chuyện này cần phải xem vào thời điểm đặc thù cần thứ gì, khoan hãy thăng cấp. Đến khi cần lên cấp, hắn cũng có thể hoàn thành trong nháy mắt.
Vẫn nên thu cất viên Tấn Cấp Đan này, đợi đến khi cần thiết mang ra sử dụng vẫn hơn.
Đây cũng có thể coi như một thủ đoạn ẩn giấu của mình.
Sau khi quay thưởng hoàn thành, Hoắc Nguyên Chân tiếp tục tu luyện, hắn phải tranh thủ từng giây từng phút.
Nhưng đến sáng sớm, Hoắc Nguyên Chân chợt cảm giác được hơi run sợ trong lòng.
Cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có, dường như có chuyện gì vô cùng hung hiểm có thể xảy ra. Hoắc Nguyên Chân cũng không tu luyện nổi nữa, dứt khoát đứng dậy rời đi Phương Trượng viện, đi ra phía ngoài.
Mới vừa đi hai bước, thanh âm của Vô Danh liền truyền tới:
- Phương trượng, dường như có chuyện gì đó khác thường...
- Trưởng lão cũng cảm thấy sao?
- Không sai, sáng sớm hôm nay cũng có gì đó khác thường, nhưng lão nạp cũng không nói được cụ thể là gì, chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía, thật là mất thể diện. Lão nạp cũng đã là Tiên Thiên viên mãn, lại còn có tâm trạng này, còn không bằng những tiểu hòa thượng kia.
- Trưởng lão không nên nói như thế, bọn họ không cảm giác được cái gì là bởi vì bọn họ không có được công lực như vậy, cho nên không thể phát hiện được.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên trong lòng Hoắc Nguyên Chân kinh hãi, thình lình ngẩng đầu nhìn trời.
Thanh âm của Vô Danh cũng
- Phương trượng... trên bầu trời!
- Bần tăng thấy rồi! Hoắc Nguyên Chân trầm giọng nhìn bầu trời không nói.
Chỉ thấy trên bầu trời, vầng mặt trời đỏ rực dường như bị thứ gì đó cắn một cái, khuyết hết một bên, giống như một viên trôi nước bị cắn mất đi một miếng.
Đám tăng lữ Thiếu Lâm ra khỏi phòng, biến hóa trên trời đã đưa tới chú ý của mọi người.
- Oa, thiên cẩu ăn mặt trời, chúng ta có cần lấy nồi đồng ra gõ hay không?
- Không ngờ rằng người thiếu kiến thức như vậy, loại chuyện như vậy cũng không phải phát sinh một lần hai lần, chỉ cần không để ý tới nó, một lúc sau mặt trời sẽ xuất hiện trở lại.
Nghe thấy đám tăng lữ bàn tán xôn xao, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy không yên.
Lời Thiên Cơ lão nhân như còn văng vẳng bên tai, đầu tiên là nguyệt thực, sau đó là nhật thực, sau nhật thực chính là Thất Tinh Liên Châu, chỉ cần Thất Tinh Liên Châu tạo thành, người kia ắt sẽ xuất hiện.
Đến ngày đó có lẽ chân chính là ngày tận thế, thậm chí Hoắc Nguyên Chân hoài nghi Thiên Cơ lão nhân nói mình chỉ có một năm tuổi thọ, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.
Ánh mặt trời càng ngày càng tối đi, mặt trời cũng đang từ từ bị cắn nuốt. Không tới nửa canh giờ, mặt trời đỏ rực đã biến thành màu vàng nhạt, giữa ban ngày chợt trở nên tối om.
Lúc này, bên tai Hoắc Nguyên Chân chợt vang lên giọng nói, bất quá lần này người nói chuyện là Lý Thanh Hoa.
Lý Thanh Hoa cũng là Tiên Thiên viên mãn, truyền âm cho Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nguyên Chân, nhớ lần nhật thực này, đây là thử nghiệm của An Mộ Phong cùng Nhiễm Đông Dạ.
Hoắc Nguyên Chân giật mình kinh hãi:
- Cái gì? Là hai người bọn họ đang thử nghiệm sao?
- Không sai, hẳn là không nên có lần nhật thực này tồn tại, đây là bọn họ đang thử nghiệm dụng cụ của mình. Lần trước nguyệt thực cũng vậy, lần trước bọn họ thành công, lần này hiển nhiên lại thành công.
- Loại nhật thực nhân tạo như vậy có thể tạo thành sức phá hoại to lớn, nói không chừng có địa phương nào đó sẽ bị lực lượng nhật thực phá hủy, chỉ là chúng ta không biết thôi. Bọn họ làm cho tinh đẩu rời khỏi quỹ đạo thành công, lần sau bọn họ sẽ tiến hành Thất Tinh Liên Châu.
- Nàng đã sớm biết những chuyện này sao?
Bên kia Lý Thanh Hoa tỏ ra trầm ngâm một chút mới đáp:
- Không sai, ta đã sớm biết, hơn nữa ta đã từng cố gắng ngăn cản bọn họ, nhưng kết quả người đã biết, ta đã thất bại.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, tới mức xòe bàn tay không thấy được năm ngón, còn tối hơn cả đêm bình thường.
Thiếu Lâm coi như kỷ luật nghiêm minh, các tăng lữ đều kiên nhẫn chờ đợi, chờ khoảnh khắc mặt trời xuất hiện trở lại.
Hoắc Nguyên Chân thở dài một tiếng:
- Giữa thầy trò các nàng còn có bao nhiêu chuyện mà ta chưa biết?
Nhật thực cũng không có đưa tới bao nhiêu chấn động trên giang hồ. Dù sao loại thiên tượng này cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua, qua rồi thì thôi, cũng không có ảnh hưởng đối với cuộc sống mọi người.
Sau tiết Trung Thu, trên giang hồ bình tĩnh được mấy ngày, đến Hai Mươi tháng Tám, người của Thần Long giáo lần nữa phát động đợt công kích thứ hai đôi với môn phái Trung Nguyên.
Quả nhiên giống như Hoắc Nguyên Chân dự liệu, trên giang hồ đã có một ít môn phái nhỏ gia nhập Thần Long giáo, hơn nữa thành kẻ trợ giúp cho đợt công kích lần này.
Thần Long giáo xuất hiện hai tên Tiên Thiên viên mãn, dưới sự hướng dẫn của bọn họ, người của Thần Long giáo thế như chẻ tre, liên tục công hãm mấy môn phái nhỏ, rốt cục đánh hạ Thái Sơn phái.
Sau đó Thần Long giáo lại làm ra một cử động kinh thế hãi tục, chính là nhất cử tấn công tổng đàn Thiên Sơn Ma giáo.
Nghe thấy tin tức này, Hoắc Nguyên Chân còn cho rằng rốt cục Thần Long giáo sẽ thất bại một lần. Ba người Mạc Thiên Tà, Đông Phương Thiếu Bạch, Động Huyền Tử trấn thủ Ma giáo, không có người nào để đối phó. Mặc dù lực lượng trung tầng của Ma giáo đã tổn thất hầu như không còn, nhưng chỉ bằng vào ba người này cũng đủ tạo thành một thế lực đủ để uy hiếp bất kỳ môn phái giang hồ nào.
Nhưng kết quả lại làm cho Hoắc Nguyên Chân mở rộng tầm mắt, Đông Phương Thiếu Bạch bất ngờ bỏ chạy trong chiến đấu, không biết tung tích, hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của Mạc Thiên Tà.
Hơn nữa Động Huyền Tử kia cũng chỉ xuất công mà không xuất lực, giữ chân một tên Tiên Thiên viên mãn đối phương, bên cạnh còn có một đám trưởng lão Không Động phái trợ giúp, vẫn có thể duy trì được thế cân bằng. Lão có có Huyết Ảnh thần công hộ thể, rõ ràng có cơ hội chiến thắng cũng không chịu chiến thắng, ý đồ rất rõ ràng.
Đông Phương Thiếu Bạch chạy rồi, một mình Mạc Thiên Tà đối mặt một Tiên Thiên viên mãn, cũng đánh tới mức khó phân cao thấp.
Mà đám người còn lại của Ma giáo không phải là đối thủ của người còn lại Thần Long giáo, cuối cùng trừ Mạc Thiên Tà cùng Động Huyền Tử, cùng với một ít người Không Động phái ra, số người còn lại lần lượt Thần Long giáo tru diệt hầu như không còn, đến đây rốt cục Ma giáo thành một môn phái trống rỗng.
Sau trận chiến này, Động Huyền Tử cũng tuyên bố thoát khỏi Ma giáo, dẫn một số người trở về Không Động.
Đến cuối cùng, Ma giáo chỉ còn lại lẻ loi một mình Mạc Thiên Tà, cao thủ Thần Long giáo cũng không muốn ép Mạc Thiên Tà, tránh dồn Tiên Thiên viên mãn này vào bước đường cùng.
Từ nay, Thánh Hỏa giáo truyền thừa trăm năm mất tên trên giang hồ, Mạc Thiên Tà rời đi Thiên Sơn, không biết tung tích.
Sau khi người của Thần Long giáo công hãm Ma giáo, lại ban bố cho giang hồ một tin tức khiếp sợ, mục tiêu kế tiếp bọn họ chính là Hà Nam Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Hai cao thủ viên mãn Thần Long giáo cũng ra ánh sáng, một người tên là Hiên Viên Ngân, một người tên là Phan Thanh Phong, tự xưng đệ tử thần long Thánh Vương, đều đã tiến vào Tiên Thiên viên mãn có một thời gian.
Hiên Viên Ngân càng xuất khẩu cuồng ngôn, bảo phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới ngoan ngoãn chuẩn bị quy hàng Thần Long giáo, nếu không, Thiên Sơn Ma giáo chính là kết quả của Thiếu Lâm.
Hơn nữa bọn họ còn tuyên bố, người tấn công Thiếu Lâm tuyệt đối không đơn thuần chỉ có hai người bọn họ dẫn đội, nếu Thiếu Lâm không biết điều, đến lúc đó tất nhiên sẽ hối hận không kịp.
Những môn phái muốn kết minh cùng Thiếu Lâm lúc này cũng không trở lại Thiếu Lâm, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào động tác kế tiếp của Thần Long giáo. Nếu Thiếu Lâm có thể qua cửa ải này, như vậy cái gì cũng tốt, nếu không qua được cửa ải này, vậy không nên qua lại gần gũi với Thiếu Lâm.
← Ch. 616 | Ch. 618 → |