← Ch.620 | Ch.622 → |
Bên trong đại sảnh Tiên Khách Lai yên lặng như tờ, giờ khắc này không có âm nhạc vang lên, nhưng bên tai mọi người tựa như nghe chuông trống trổi lên, giống như Tề Thiên Đại Thánh long trọng đăng tràng. Lúc này ai nấy trợn trừng mắt thật to nhìn lão nhân kia đưa ra hai ngón tay, còn có đại hán Tiên Thiên trung kỳ kia chợt đỏ bừng mặt mũi.
Người biết chuyện đã nhìn thấu chiêu này là Linh Tế Nhất Chỉ trong truyền thuyết, có thể kẹp lại công kích của đối phương.
Người không biết chuyện nghĩ thầm lão nhân này thật là biến thái, hai ngón tay là có thể kẹp một thanh đao lại, cũng không sợ đao của đối phương chém đứt tay mình.
Đại hán mặt đỏ bừng, hai cánh tay vận lực, làm thế nào cũng không thể rút đại đao trong tay lão nhân trở về, mắt thấy đầu đầy mồ hôi.
Trong lúc y còn đang không ngừng phát lực, lão nhân đột nhiên thả hai ngón tay ra. Đại hán bởi vì dùng sức quá mạnh, lập tức lui về phía sau ngã nhào, chóng bốn vó lên trời, cường đao văng ra thật xa, dáng vẻ rất chật vật.
Đám hào kiệt giang hồ cùng bàn với y phía sau thi nhau vỗ bàn, gào thét, la mắng, nhưng không ai dám chân chính tiến lên tìm lão nhân kia gây phiền phức.
Sắc mặt đại hán xám như tro tàn, ánh mắt nhìn lão nhân ống như nhìn một con quái vật, đây thật là khó có thể tưởng tượng, không ngờ rằng lão nhân lại có công lực như vậy.
Những người này có lòng trả thù, nhưng lại sợ đánh không lại lão nhân, xoay người rời đi lại vô cùng mất mặt. Trong lúc bọn họ còn đang tiến thoái lưỡng nan, bên ngoài chợt vang lên một tràng tiếng ngựa hí, tiếp theo đó là rất nhiều người xuống ngựa vào phòng.
Tổng cộng có bốn người tiến vào phòng, thân hình cao lớn, vừa đứng ở cửa lập tức ngăn ánh mặt trời ở bên ngoài. Mọi người nhìn qua lập tức cảm thấy không tốt, bốn tên này quả thật là lợi hại.
Bốn người này đầu tiên là dùng ánh mắt uy hiếp nhìn một vòng người trong đại sảnh, trong đôi mắt thần quang chớp lóe, bất cứ ai nhìn thẳng vào bọn họ cũng có cảm giác ý nghĩ trong lòng mình bị bọn họ nhìn thấu.
Ngay cả đại hán Tiên Thiên trung kỳ kia thấy ánh mắt của bốn người này cũng có cảm giác rét lạnh, bốn người này công lực quá cao, lại làm cho y cảm thấy không cách nào đối kháng. Phải biết, y đã là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, cho dù là cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ cũng không thể mang lại cho y cảm giác như vậy.
Chẳng lẽ bốn người này là... ?
Đại hán đã không dám nghĩ tới nữa.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, bốn cao thủ siêu cấp này cất bước vào đại sảnh, sau đó tiến tới bên cạnh lão nhân đồng thời khom người thi lễ, cùng nói:
- Nhị ca!
Lão nhân tóc bạc ngẩng đầu nhìn bốn người bọn họ một cái:
- Các ngươi đã tới, dùng cơm đi, ăn no xong chúng ta đi đánh nhau.
Bốn người cười hắc hắc ngồi xuống, đầy bàn thức ăn ngon, bắt đầu hoạt động tích cực.
Người chung quanh nghe cách xưng hô của bọn họ, mới ý thức được lão nhân tóc bạc đó là cao thủ kinh khủng tới mức nào. Bốn người vừa tới này nhìn qua vô cùng lợi hại, còn phải gọi lão là Nhị ca, vô cùng cung kính. Chuyện này có nghĩa thế nào trên giang hồ, mọi người đều hiểu.
Có kẻ hiếu kỳ ra bên ngoài xem thử, mới phát hiện ra bên ngoài có tới hơn hai trăm người. Sau khi bọn họ tới nơi này cũng bắt đầu ăn uống, có người thay phiên trông chừng bầy ngựa. Bầy ngựa hơn hai trăm con vô cùng to lớn, thậm chí khiến cho người ta có cảm giác như kỵ binh đoàn.
Lúc này cuối cùng mọi người cũng hiểu ra, những người này chính là người của Quan Ngoại Thần Long giáo, tới công kích Thiếu Lâm tự.
Tin này như có cánh, rất nhanh truyền khắp đường ngang ngõ hẻm Đăng Phong huyện, lan truyền ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.
Chiến đấu giữa Thiếu Lâm tự và Thần Long giáo chân chính sắp bắt đầu.
Hơn nữa lão nhân ở tửu lâu Tiên Khách Lại dùng Linh Tế Nhất Chỉ kẹp lại một thanh cương đao, càng là tiêu điểm nóng bỏng cho mọi người bàn tán.
Có kẻ biết được tình huống, càng thêm không coi trọng phe Thiếu Lâm. Nếu là tuyệt kỹ phi đao Lý Thanh Hoa bị Linh Tế Nhất Chỉ phá vỡ, vậy lấn chiến lần này thật sự là Thiếu Lâm không có một chút hy vọng.
Nhưng dù sao chuyện còn chưa tới lúc tối hậu quan đầu, mọi người đều đang ngẩng đầu ngóng trông, để xem trận chiến quyết định vận mạng võ lâm Trung Nguyên sẽ mở màn thể nào, kết thúc thế nào.
Khi Lý Thanh Hoa cùng An gia tỷ muội cùng xuất hiện ở Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chấn, Vô Danh lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời còn có chút mừng rỡ.
Lần này tình huống Thiếu Lâm nguy cấp, trong lòng Vô Danh cũng không nắm chắc. Kể từ sau khi nghe thấy người rời Thần Long giáo tới Đăng Phong, Vô Danh liền đi tới Phương Trượng viện Hoắc Nguyên Chân, ở bên cạnh hắn thường trực không rời, hơn nữa chú ý sát sao động tĩnh của người Thần Long giáo.
Lão biết bên kia đỉnh núi có một đội quân nương tử, nhưng từ trước tới nay lão chưa từng trông cậy bọn họ có thể ra sức vì Thiếu Lâm. Theo suy nghĩ của lão, dường như có không ít nữ tử trong đó quan hệ không tệ với phương trượng, nhưng những nữ nhân này ở chung một chỗ với nhau, có thể không ghen tuông ẩu đả với nhau đã là vô cùng khó được, còn có thể trông cậy vào các nàng bảo vệ Thiếu Lâm sao?
Cho nên từ trước tới nay Vô Danh cũng chưa từng theo dõi tình huống thiền viện bên kia đỉnh núi, cũng không biết rõ sự tồn tại của đám cao thủ Lý Thanh Hoa, An gia tỷ muội.
Hôm nay sau khi thấy Lý Thanh Hoa, Vô Danh cũng cảm giác được nữ tử này không kém hơn mình bao nhiêu, hơn nữa khí tức sắc bén của nàng khiến cho lão cũng cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Bên cạnh mặc dù công lực An gia tỷ muội hơi kém một chút, nhưng hai người cùng xuất hiện, Vô Danh cũng có thể nhìn ra hai người này liên thủ lại chỉ sợ cũng không đơn giản, cũng không dám xem thường.
Ba nữ tử xinh đẹp như hoa đi tới bên trong Phương Trượng viện Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười gật đầu, giới thiệu Vô Danh cho ba người:
- Thanh Hoa, Như Huyễn, An Các chủ, vị này chính là trưởng lão Thiếu Lâm ta, Vô Danh trưởng lão.
Các nàng thi lễ với Vô Danh, các nàng cũng không phải là không quen biết lão. Thậm chí trước kia An Như Sương còn liên thủ với lão đối phó Bất Tử Đạo Nhân. Chỉ bất quá lúc ấy Vô Danh còn là Đỗ lão quái, hiện tại lão đã trở thành trưởng lão Thiếu Lâm, đương nhiên phải làm quen lại với nhau.
Vô Danh cũng chắp tay hoàn lễ mấy nữ tử, sau đó cảm khái nói:
- Được mấy vị tương trợ quả thật là phúc của Thiếu Lâm ta, như thế xem ra Thần Long giáo cũng không khó đối phó.
Chỉ bằng vào năm người bọn họ cũng đủ để đối kháng bốn tên Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa phần thắng rất lớn, Vô Danh nói như vậy cũng không phải là khoa trương.
Bất quá sau khi Lý Thanh Hoa ngồi xuống tựa hồ không có lạc quan như Vô Danh, mà là nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, Vô Danh trưởng lão, chúng ta cũng không thể quá mức lạc quan mù quáng, không biết các ngươi có nghe lời đồn đại dưới chân núi hay không, xuất hiện một vị trưởng lão Thần Long giáo lại biết Linh Tê Nhất Chỉ trong truyền thuyết.
Hoắc Nguyên Chân cùng Vô Danh đều khẽ cau mày. Dĩ nhiên bọn họ nghe thấy tin tức này, vốn phi đao của Lý Thanh Hoa có sức uy hiếp giống như vũ khí hạt nhân, nhưng Linh Tê Nhất Chỉ này xuất hiện, sự tình liền trở nên phức tạp.
Nếu phi đao Lý Thanh Hoa không thể xử lý trưởng lão kia, vậy biến số trong lần chiến đấu này sẽ rất lớn.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân nói:
- Gần đây chúng ta điều tra có một ít tiến triển, trưởng lão Thần Long giáo tổng cộng có chín người, mười năm ra một người. Bọn họ thành lập không tới trăm năm, bây giờ vừa đúng ra được chín tên trưởng lão. Công lực mỗi tên trưởng lão trước đều cao hơn tên trưởng lão sau, e rằng công lực Nhị trưởng lão biết Linh Tế Nhất Chỉ này xếp thứ hai trong Thần Long giáo.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân. Vô Danh cũng thở dài một tiếng:
- Nếu là như vậy, Nhị trưởng lão này tiến vào Tiên Thiên viên mãn không sai biệt lắm có tám mươi năm, hơn nữa còn luyện thành tuyệt kỹ Linh Tế Nhất Chỉ, chỉ sợ đã...
Vô Danh lời còn chưa dứt, nhưng mấy người còn lại đều hiểu được ý lão. Hiển nhiên Vô Danh muốn nói rằng, công lực Nhị trưởng lão này rất có khả năng đã đạt tới cảnh giới Ngự, cao thủ như thế, Thiếu Lâm có thể ngăn cản được sao?
Lý Thanh Hoa cũng lộ ra vẻ hết sức lo âu. Mặc dù đối phương biết Linh Tế Nhất Chỉ, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút nắm chắc. Tuyệt kỹ phi đao không phải là đồ bỏ, nếu là cố ý muốn đánh chết một người, chỉ sợ Linh Tế Nhất Chỉ đối phương cũng khó mà ngăn cản.
Nhưng nếu công lực đối phương ở trên mình, đạt tới cảnh giới Ngự, vậy Lý Thanh Hoa không còn nắm chắc như trước.
Cao thủ cảnh giới Ngự trạng thái hoàn hảo, hơn nữa còn biết Linh Tế Nhất Chỉ. Lý Thanh Hoa tự nhận khả năng đánh chết không lớn.
Thấy mấy người đều lộ ra thần sắc tương đối khổ sở, Hoắc Nguyên Chân chợt mỉm cười:
- Mọi người làm sao vậy, chẳng lẽ cao thủ cảnh giới Ngự là tuyệt đối không thể chống cự sao?
Lúc này Vô Danh nói:
- Phương trượng có chỗ không biết, mặc dù lão nạp chưa từng đạt tới cảnh giới Ngự, nhưng dẫu gì cũng coi là đến gần. Khác biệt lớn nhất giữa cao thủ cảnh giới Ngự và Tiên Thiên viên mãn phổ thông chính là có thể lợi dụng lực lượng hết thảy xung quanh tới mức tối đa.
- Từ một khía cạnh khác, bọn họ đã đến rất gần thiên địa tự nhiên, mà không phải giống như viên mãn phổ thông còn hoàn toàn dựa vào lực lượng bản thân. Có thể nói viên mãn phổ thông còn thuộc về người bình thường, mà bọn họ từ một góc độ nào đó đã không còn dựa vào lực lượng con người nữa.
Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn có thể hiểu lời của Vô Danh, cảnh giới Ngự có hơi đến gần phạm vi của người tu đạo. Cũng giống như Nhiễm Đông Dạ thi triển ngự phong phi hành, không hề dính dấp gì tới võ công cả.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân tin chắc chỉ cần mình có chiến thuật hợp lý, cũng không phải không thể chống lại cảnh giới Ngự. Dù sao Ngự cũng là Tiên Thiên viên mãn, cũng không có khác biệt quá mức về chất, còn là nhục thể phàm thai, không hề có Trúc Cơ luyện thể gì đó.
Một đao chém trúng nơi yếu hại, cũng không thể nào thoát khỏi cái chết.
Đến lúc này rốt cục Hoắc Nguyên Chân cảm thấy nên cho bọn Vô Danh và Lý Thanh Hoa chút lòng tin, bèn lên tiếng nói:
- Nếu có một lực lượng thần kỳ khác có thể đối phó Nhị trưởng lão Thần Long giáo kia, vậy phe chúng ta có bao nhiêu phần thắng?
Lý Thanh Hoa cùng Vô Danh đều ngẩn người một chút, Vô Danh nói trước:
- Nếu như Nhị trưởng lão cảnh giới Ngự đó bị cuốn lấy, lão nạp có tự tin thu thập bất kỳ tên nào trong đám Tiên Thiên viên mãn còn lại của đối phương.
Lý Thanh Hoa cũng nói:
- Những người còn lại ta có lòng tin đánh chết tuyệt đối, hơn nữa không đến nỗi hoàn toàn không có dư lực.
An gia tỷ muội cũng lên tiếng, An Như Huyễn nói:
- Trong khoảng thời gian này hai tỷ muội chúng ta lại có lãnh ngộ mới, cho dù công kích bảo đảm đánh chết một tên viên mãn, nhưng không để cho một người thoát thân là không có vấn đề, hơn nữa sẽ không có nguy hiểm gì.
Mấy người nói xong, ánh mắt đều tập trung vào người của Hoắc Nguyên Chân, bọn họ không tin Hoắc Nguyên Chân có thể có biện pháp gì cuốn lấy một cao thủ cảnh giới Ngự.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Người cuốn lấy cao thủ cảnh giới Ngự dĩ nhiên không phải ta, các ngươi xem đi, nàng ấy sắp tới.
Lời còn chưa dứt, cửa Phương Thượng viện thình lình mở ra, chỉ thấy nữ đệ tử Lý Thanh Hoa, Hoa Đóa mà trước đây Hoắc Nguyên Chân gặp ở Thiên Sơn đi vào.
Lý Thanh Hoa hơi khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, không nhịn được nói:
- Ngươi biết rồi sao?
- Không sai, Thanh Hoa, ta biết đây là truyền nhân mà nàng chọn để truyền lại Lạc Hoa thần giáo, chỉ bất quá hôm nay Lạc Hoa thần giáo đã tiêu diệt, vậy bần tăng chỉ có thể đoạt lấy nàng ấy. Hoa Đóa cô nương, nhất định phải gia nhập Thiếu Lâm ta.
Vừa nói chuyện, Hoa Đóa thi lễ với Lý Thanh Hoa, sau đó giơ tay lên vuốt trên mặt một cái, gương mặt hết sức bình thường chợt biến dạng, không ngờ rằng cũng là một tấm mặt nạ da người.
Bên dưới mặt nạ, một gương mặt thiếu nữ xinh xắn xuất hiện, hơn nữa toát ra khí chất hết sức thánh khiết.
Nhìn tiểu cô nương xinh xắn trước mắt, Hoắc Nguyên Chân nói với Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa, nàng để cho nữ đệ tử này dịch dung, suýt chút nữa đã làm lỡ đại sự của bần tăng.
Lý Thanh Hoa có vẻ không hiểu chuyện gì, trước kia quả thật nàng tính toán bồi dưỡng đệ tử này, Hoa Đóa cũng là Thiếu chủ nhân Lạc Hoa thần giáo. Nhưng hôm nay Lạc Hoa thần giáo không tồn tại nữa, Thiếu chủ này cũng không còn ý nghĩa.
Chỉ là vì sao Hoắc Nguyên Chân lại nói làm trễ nải chuyện của hắn?
Hoắc Nguyên Chân tiếp tục nói:
- Nàng cũng biết bần tăng có bảy đệ tử, nhưng trên thực tế, bần tăng hẳn phải có thêm một nữ đệ tử. Hoa Đóa cô nương này từ trước tới nay vẫn dịch dung, cho nên bần tăng không phát hiện ra nàng là đệ tử thứ tám của bần tăng, Càn Thát Bà trong Thiên Long Bát Bộ Chúng.
- Nếu không phải sáng sớm hôm nay bần tăng đi sang thiền viện các ngươi, tình cờ phát hiện chân diện mục Hoa Đóa cô nương hình dáng, còn không biết phải trì hoãn chuyện này tới khi nào.
Mọi người cũng không biết nhiệm vụ Hệ Thống của Hoắc Nguyên Chân, nghe lời của hắn vẫn ngơ ngác như lọt vào trong sương mù. Chỉ có thể hiểu rằng bởi vì Hoa Đóa không còn dịch dung như trước nữa, cho nên được Hoắc Nguyên Chân nhìn trúng thu làm đệ tử.
An Như Huyễn cùng Lý Thanh Hoa liếc Hoắc Nguyên Chân một cái, thu đệ tử thì thu đệ tử, có liên quan gì tới dung mạo đẹp xấu. Chẳng lẽ lúc người ta xấu thì không xứng làm đệ tử ngươi, trở nên đẹp người lại chấm trúng hay sao?
Hoắc Nguyên Chân không cách nào giải thích cụ thể về vấn đề này, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, nói với Hoa Đóa:
- Hoa Đóa cô nương, hôm nay cô nương có bằng lòng gia nhập Thiếu Lâm ta, trở thành Càn Thát Bà trong Thiên Long Bát Bộ hay không?
Ánh mắt Hoa Đóa dừng lại trên mặt Lý Thanh Hoa, Lý Thanh Hoa khẽ gật đầu, ý bảo không sao.
Lúc này Hoa Đóa mới nhìn sang Hoắc Nguyên Chân nói:
- Đa tạ phương trượng thương yêu, Hoa Đóa cung kính không bằng tuân mệnh.
← Ch. 620 | Ch. 622 → |