← Ch.623 | Ch.625 → |
- Lại là trận pháp!
Lúc này lão Cửu bị vây khốn mới hiểu ra những hòa thượng đang vây mình biến thái tới mức nào, luống cuống tay chân đối phó, trong lòng cũng không ngừng kêu khổ, vì sao Thiếu Lâm này nhiều trò như vậy.
Bên kia Nhất Đăng chỉ huy tăng lữ còn lại hỗn chiến với người Thần Long giáo, bản thân lão đích thân tới cửa chùa, đóng cửa chùa ầm ầm lại, miệng quát lớn:
- Đệ tử Thiếu Lâm nghe lệnh, hôm nay chúng ta đóng cửa đánh chó, tất cả người Thần Long giáo, không thể tha cho một tên nào!
Không ai ngờ được chiến đấu giữa Thiếu Lâm và Thần Long giáo vừa bắt đầu đã sôi trào, cả hai bên vừa gặp nhau đã liều mạng với nhau. Sau khi cửa Thiếu Lâm tự đóng lại, bên trong chùa nhất thời tiếng hô giết rung trời
Cặp chiến đấu náo nhiệt nhất là Hoắc Nguyên Chân và Phan Thanh Phong.
Nguyên nhân náo nhiệt là vì Hoắc Nguyên Chân quá nhiều trò, lại thêm Phật quang Pháp Tướng không ngừng biến ảo, chẳng những ảnh hưởng Phan Thanh Phong nghe nhìn mà còn tạo ra hiệu quả vô cùng đẹp mắt.
Nếu như đánh vào buổi tối, Hoắc Nguyên Chân giống như một cây pháo bông rực rỡ, không ngừng toát ra ảo ảnh đủ các màu sắc.
Cho dù là ban ngày, hiệu quả này cũng không kém, phối hợp phách không chưởng ùng àng cùng thỉnh thoảng rống giận, giống như pháo bông bắn ra hoa lửa tung tóe bốn phía.
Phan Thanh Phong càng đánh càng cảm thấy buồn bực, thân là Ngũ trưởng lão Thần Long giáo, vị trí của y có hơi khó xử, không thấp cũng không cao, trên đầu có bốn người đè ép, bên dưới đè ép được bốn người. Vị trí ở giữa như vậy hết sức lu mờ, nhưng thực lực bản thân Phan Thanh Phong vẫn có, vẫn mơ có ngày tới Trung Nguyên hiển lộ thân thủ.
Trận chiến ở Ma giáo, Phan Thanh Phong gặp Động Huyền Tử, nhưng trận chiến ấy chỉ là làm dáng qua loa cho có lệ, song phương cũng không phát lực, đánh cũng không đã nghiền.
Lần này đi tới Thiếu Lâm rốt cục không cần nương tay nữa, không nghĩ tới xui xẻo thế nào lại gặp phải Hoắc Nguyên Chân. Y bị đối phương giở ra đủ các thủ đoạn công kích, đánh cho luống cuống tay chân, không kịp nghĩ tới phản kích, chỉ cầu tự vệ mà thôi.
Phan Thanh Phong một lòng tử thủ, cho dù thực lực Hoắc Nguyên Chân không tệ, muốn thắng y trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng. Huống chi hắn cũng không có ý định kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn, vẫn phải kéo dài cuộc chiến này.
Trong khi giữ vững thế công, ánh mắt của Hoắc Nguyên Chân liếc về phía Lý Thanh Hoa cách đó không xa đang quan chiến.
Lý Thanh Hoa thân mặc trường quần màu lục, chậm rãi đi lại bên ngoài trường.
Trong tay của nàng, phi đao danh chấn thiên hạ đã được lấy ra, phi đao tinh xảo toát ra ánh sáng tử vong. Những người Thần Long giáo đang chiến đấu trong trường phải đề phòng gấp bội, sợ phi đao Lý Thanh Hoa phóng về phía mình.
Ngay cả Nhị trưởng lão bị Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận vây khốn, lúc này cũng không thể chuyên tâm dồn chí chiến đấu.
Lão có Linh Tế Nhất Chỉ không sai, nhưng hôm nay bị hơn một trăm con lừa trọc vây khốn, tinh lực chủ yếu của lão phải dùng đối phó cục diện trước mắt, lúc này muốn ngăn cản phi đao Lý Thanh Hoa, lão còn không có cuồng vọng như vậy.
Loại phi đao nào có sức uy hiếp nhất? Chính là phi đao không xuất thủ.
Chỉ cần phi đao Lý Thanh Hoa nơi tay, mấy Tiên Thiên viên mãn đối phương sẽ không thể chuyên tâm chiến đấu, e sợ Lý Thanh Hoa hạ thủ đối với mình.
Cho nên vốn cục diện hai bên ngang nhau, dần dần nghiêng về một bên.
Nhất là hai người Hiên Viên Ngân cùng Phan Thanh Phong, vốn cũng không chiếm ưu thế, bị Lý Thanh Hoa uy hiếp càng bó tay bó chân.
Tình huống Tiên Thiên viên mãn bất lợi cho Thần Long giáo, nhưng tình huống đệ tử phổ thông lại khác đi một chút.
Thần Long giáo lần này tới hơn hai trăm người, số lượng võ tăng Thiếu Lâm đến gần ba trăm, nhưng vây khốn Nhị trưởng lão đã dùng một trăm lẻ tám người, vây khốn lão Cửu lại dùng mười tám người, cho nên Thiếu Lâm võ tăng chỉ còn lại hơn một trăm người giao chiến cùng các giáo đồ Thần Long giáo.
Ban đầu giáo chúng Thần Long giáo cho rằng lần chiến đấu này rất dễ dàng, nhưng bọn họ không nghĩ tới tài nghệ tổng thể võ tăng Thiếu Lâm lại cao như thế.
Trải qua khoảng thời gian này nỗ lực tu luyện, đệ tử Thiếu Lâm đã đạt tới trình độ gần như không còn cảnh giới Hậu Thiên. Mỗi một võ tăng được gia tốc tu luyện thôi thúc, đều xung kích cảnh giới Tiên Thiên, tối thiểu hiện tại ra trận chiến đấu cũng không có ai là cảnh giới Hậu Thiên.
Trong đó bon Nhất Trần. Nhất Tinh, Tuệ Vô. Tuê Kiếm lại là Tiên Thiên hậu kỳ, ngay cả Tuệ Ngưu cũng đạt tới Tiên Thiên trung kỳ, Long Tượng Bát Nhã Công gia trì lực lượng của y, một thanh Phong Ma Trượng múa ra hàng loạt côn hoa, lực công kích còn cao hơn một số Tiên Thiên hậu kỳ.
Đương nhiên từ chất tổng thể Thần Long giáo cũng rất cao, lần này tới Trung Nguyên cũng toàn là cao thủ Tiên Thiên, trong đó trung kỳ hậu kỳ cũng không ít, vừa lên đã đánh nhau kịch liệt với hòa thượng Thiếu Lâm tự.
Nhân số phe Thiếu Lâm có hơi kém hơn, bất quá trong đó còn có chuẩn viên mãn Nhất Đăng. Một mình lão độc đấu sáu Tiên Thiên hậu kỳ của đối phương, Lục Mạch thần kiếm bắn ra liên tục như súng máy, tuy rằng lấy ít địch nhiều nhưng vẫn áp đảo đối phương.
Nhất Đăng ngăn cản cao thủ đối phương, áp lực đệ tử phổ thông Thiếu Lâm giảm đi rất nhiều. Hai bên đánh nhau kịch liệt, thỉnh thoảng có người trọng thương ngã xuống.
Trước Thiên Vương điện, từ giữa lầu chuông đến lầu trống là bãi chiến trường.
Trên bậc thang, trên đất trống, trong bụi cây, thậm chí có chiến đấu đánh tới trên lầu chuông, thỉnh thoảng có phách không chưởng đánh vào chuông đồng vang lên boong boong.
Xét trên tổng thể, thực lực đệ tử phổ thông Thần Long giáo vẫn vượt qua đệ tử Thiếu Lâm. Chủ yếu là vì Thiếu Lâm bày Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận cùng Thập Bát Đồng Nhân trận đã sử dụng gần hết lực lượng tinh nhuệ, đám đệ tử còn lại dần dần có vẻ không chống được quan sinh lực của Thần Long giáo.
Nếu như đệ tử phổ thông thua bại, như vậy e rằng cuộc chiến đấu này cũng xong, dù sao hơn hai trăm cao thủ Tiên Thiên, cho dù là viên mãn cũng phải nghe hơi gió bỏ chạy.
Mà kia mấy tên viên mãn Thần Long giáo thấy đệ tử phổ thông phe mình chiếm thế thượng phong, ý chí chiến đấu cũng dâng cao, thi nhau phát ra công kích hùng mạnh ngoan cường, trong thời gian ngắn tuyệt đối không bị cao thủ phe Thiếu Lâm đánh hạ. Chỉ cần kiên trì đến lúc đệ tử phổ thông đại thắng, bọn họ sẽ thắng.
Trong lúc Hoắc Nguyên Chân chiến đấu cũng phân thần chú ý chiến cuộc bên đệ tử phổ thông. Mắt thấy đệ tử Thiếu Lâm có khuynh hướng không chống nổi, hắn biết cũng đã đến lúc.
Đây là cuộc chiến sinh tử tồn vong Thiếu Lâm, cất giữ bất kỳ lực lượng nào cũng tương đương với tự sát, Hoắc Nguyên Chân sẽ không chút nương tay.
Trong lòng hắn yên lặng cho gọi, Đại Thánh, Ngưu Ma Vương và ong vò vẽ đầy trời một mực nằm vùng ở phía sau lập tức xông lên tham chiến.
Một tràng tiếng nổ ầm ầm, ong vò vẽ giống như mây đen che cả bầu trời lao ra, nhắm ngay các đệ tử Thần Long giáo bắt đầu công kích tự sát.
Trước đây ong vò vẽ cực kỳ cường hãn, nhưng hiện tại địch nhân đánh tới thấp nhất cũng là Tiên Thiên sơ kỳ, ai ai cũng có thể phóng nội lực ra ngoài hộ thân, ong vò vẽ muốn giết người là rất khó. Cho nên Hoắc Nguyên Chân quyết định cho ong vò vẽ công kích tự sát, mỗi một con ong vò vẽ đánh ra đều là không chết không thôi. Dù sao tổ ong ở hậu sơn còn có thể sinh sản, cứ để cho chúng tiêu hao lực lượng của đối phương.
Những đệ tử Thần Long giáo thấy Đại Thánh cùng ong vò vẽ, cũng không tỏ ra hốt hoảng như những địch nhân trước đó từng thấy.
Trước khi tới Thiếu Lâm, bọn họ đã sớm điều tra cặn kẽ, đám dã thú và ong vò vẽ của Thiếu Lâm đã không còn là bí mật gì lớn, bọn họ cũng đã từng chuẩn bị chu đáo cho chuyện này.
Mấy tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đang kết đội công kích lập tức rút lui ra khỏi vòng chiến, xoay người nghênh đón Đại Thánh và Ngưu Ma Vương.
Chiến lực Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương tương đương với Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, lực lượng càng vượt qua rất nhiều, nhưng độ linh hoạt so ra kém những cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong này, sau khi bị bọn họ cuốn lấy cũng lập tức lọt vào trong khổ chiến.
Mà những ong vò vẽ kia công kích tự sát mang cho đối phương uy hiếp cũng không phải rất lớn.
Chi thấy trong hàng đệ tử những Thần Long giáo, đột nhiên có hai người nhảy ra ngoài.
Hai người kia cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, thấy ong vò vẽ giống như mây đen bao phủ bay tới, không biết lấy từ đâu ra một cái chuông và một cái trống nhỏ.
Một người ở mặt trước giờ chuông, một người khác cầm trống trong tay, gõ thật mạnh trước miếng chuông.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân liếc qua một cái cũng biết không ổn, quả nhiên Thần Long giáo đã có chuẩn bị từ trước, cái trống kia cũng không đơn giản, là một thủ đoạn âm công đặc biệt.
Mà chiếc chuông kia càng làm cho Hoắc Nguyên Chân buồn bực, đây không phải là biện pháp mà mình đã sử dụng Sư Tử Hống trên tuyết sơn Thiên Sơn lúc trước hay sao?
Lợi dụng hiệu quả chuông đồng phóng đại âm công, phát huy ra uy lực siêu cấp tuyết sơn, giúp cho Hoắc Nguyên Chân đánh một trận thành danh, thiên hạ đều biết.
Có lợi cũng có hại, chiêu này của hắn cũng đã bị những kẻ có lòng học tập bắt chước.
Vốn trống này không thể phát huy ra tác dụng gì trong chiến đấu như vậy, không tạo ra được lực sát thương gì. Nhưng sau khi trải qua chuông đồng gia trì, đối phó ong vò vẽ trên trời là dư sức có thừa.
Bởi vì bây giờ là giai đoạn hai bên hỗn chiến, Hoắc Nguyên Chân cũng không dám thi triển âm công, tránh cho ngộ thương, cho nên đối với trống của đối phương cũng bó tay hết cách.
Tiếng trống vang lên, trải qua chuông đồng phóng đại, từng đạo sóng âm xung kích nhắm vào bầy ong vò vẽ trên trời.
Lực lượng cá thể của ong vò vẽ cũng không hùng mạnh, trải qua âm công hùng mạnh như vậy lập tức trở nên váng đầu hoa mắt, hơn nữa thỉnh thoảng từ trên không trung rơi xuống.
Cũng không phải là một vài con rơi xuống, mà là từng mảng lớn rơi xuống.
Tiếng trống thứ nhất vang lên, ong vò vẽ phi hành cũng có vẻ chậm lại.
Tiếng trống thứ hai vang lên, ong vò vẽ bắt đầu lảo đảo mất phương hướng trên không.
Đến khi tiếng trống thứ ba vang lên, ong vò vẽ rơi xuống như mưa bấc, gần như hoàn toàn mất đi năng lực tấn công.
Hơn nữa công kích sóng âm này nhắm vào từng mảng lớn, sau khi ba tiếng trống vang lên, một mảng mấy ngàn ong vò vẽ đã tiêu hao hầu như không còn.
Cho dù có một ít may mắn xung kích tới nơi, cũng không tạo ra được bao nhiêu uy hiếp cho những cao thủ Tiên Thiên có nội lực hộ thân.
Số lượng ong vò vẽ không ít, ước chừng hai vạn, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.
Mắt thấy hai đợt ong vò vẽ xung kích đã tổn thất hơn vạn, Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức đau lòng, tiêu hao như vậy muốn khôi phục cũng cần rất nhiều thời gian, không thể tiếp tục nữa.
Tâm niệm thoáng động, ong vò vẽ liền cảm nhận được chủ nhân ra lệnh, lập tức quay đầu rút lui, nếu không thể tạo được trợ giúp, cũng nên rời đi sớm một chút.
Ông vò vẽ rút lui, Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương chiến đấu cũng không lạc quan.
Bốn tên cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong vây công, như vậy đã vượt qua thực lực của bọn Đại Thánh, nếu không phải bọn chúng ỷ vào dạ dày thịt thô, vào lúc này cũng đã ngã xuống.
Mình vẫn xem thường quyết tâm Thần Long giáo, bọn họ chuẩn bị quá chu toàn.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không quá lo lắng, phe mình vẫn còn chuẩn bị.
Hắn xuất ra mấy chiêu mãnh công đẩy lui Phan Thanh Phong, thình lình rống to một tiếng:
- Dã thú đã không được, mỹ nữ ra sân!
Người của Thần Long giáo không biết cái gì là dã thú mỹ nữ, chỉ nghe Hoắc Nguyên Chân hô xong, cách đó không xa đột nhiên một trận huyên náo, từng trận yến ngữ canh đề, vô số bóng dáng yểu điệu giống như tiên nữ hạ phàm xông ra chiến trường.
La Thái Y, Ninh Uyển Quân, Mộ Dung Thu Vũ, cùng với vô số đệ tử Linh Tiểu cung, đệ tử Lạc Hoa thần giáo, đệ tử Thiên Nhai Hải Các, còn có những ni cô trưởng lão cùng với đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai, tóm lại là một đám nương tử quân, kém nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên, oanh oanh yến yến cứ như vậy vọt tới!
Vào sáng sớm Hoắc Nguyên Chân phát hiện ra Hoa Đóa thật ra là Càn Thát Bà, lúc ấy hắn đang đi tới gần thiền viện.
Vốn Hoắc Nguyên Chân muốn tới nhờ các nữ tử này tham chiến, hoàn toàn không có ý đi tìm Càn Thát Bà.
Lúc ấy cơ hồ tất cả nữ tử trong thiền viện đều đi ra, thiền viện này là chỗ náu thân của các nàng, là nhà các nàng, các nàng phải bảo vệ nơi này.
Nhưng nhà các nàng thành lập trên nền tảng Thiếu Lâm hùng mạnh vững vàng. Chỉ cần Thiếu Lâm còn đó, vậy các nàng sẽ cao gối không lo.
Chỉ cần còn có phương trượng Nhất Giới vẫn còn ở nơi này, mỗi tối các nàng sẽ ngủ yên giấc. Bởi vì các nàng biết phương trượng Nhất Giới nhất định sẽ bảo vệ các nàng, nhất định sẽ không để cho các nàng có chuyện.
Tỷ như Ninh Uyển Quân cùng La Thái Y, thế nào cũng sẽ tin tưởng Hoắc Nguyên Chân vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ các nàng, thế nào cũng sẽ bảo vệ các nàng đến cùng.
Tỷ như đệ tử Thiên Nhai Hải Các, các nàng tin tưởng phương trượng Nhất Giới sẽ vì quan hệ Mộ Dung Thu Vũ mà chiếu cố các nàng, điểm này ngay cả An Như Sương cũng rất tin không chút nghi ngờ.
Tỷ như đệ tử Linh Tiểu cung, các nàng biết quan hệ phương trượng Nhất Giới cùng sư phụ các nàng. Mặc dù phương trượng Nhất Giới là người xuất gia không thể hôn phối, nhưng cũng không phải là không thể hoàn tục, tiên nữ sư phụ An Như Huyễn các nàng thỉnh thoảng lộ ra ước mơ càng làm cho các nàng tin chắc điểm này.
Hoa Tiểu Hoàn hâm mộ sư phụ của nàng, đồng thời cũng chúc phúc cho sư phụ mình, hy vọng cuối cùng sư phụ có một ngày có thể cùng Hoắc Nguyên Chân vui vẻ sống chung một chỗ.
Còn có đệ tử Từ Hàng Tình Trai, Hứa Tiêm Tiêm cùng Lâm Di cũng được Hoắc Nguyên Chân chiếu cố rất nhiều. Thậm chí Hứa Tiêm Tiêm đã sớm lấy Hoắc Nguyên Chân làm tiêu chuẩn, chỉ cần hắn tiếp tục làm phương trượng, nàng cũng tiếp tục làm ni cô để tóc tu hành, nếu là Hoắc Nguyên Chân hoàn tục, nàng cũng sẽ không làm ni cô nữa.
← Ch. 623 | Ch. 625 → |