← Ch.640 | Ch.642 → |
Nếu như Tang Cách thật sự liều chết đánh với Đại Thánh, e rằng Đại Thánh có hơi nguy hiểm.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chấn hỏi tới, Tang Cách mới oán hận nói:
- Đừng nói nữa, đệ giằng co với con khỉ kia một hồi lâu, kẻ đuổi người chạy, không ai làm gì được ai, dây dưa một hồi. Cuối cùng đệ tính dẫn dụ nó rời khỏi cây, ra ngoài sẽ thu thập nó, không ngờ rằng con khỉ này không hề mắc bẫy, cuối cùng đệ lo lắng chuyện nơi đây, cho nên mới chủ động bỏ chạy.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân thở ra một hơi thật dài, thì ra là Tang Cách chủ động chạy ra, Đại Thánh làm thật đúng là không tệ.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân vẫn cố làm bộ không hiểu nói:
- Ta thấy công phu của tiểu huynh đệ ngươi không tệ, không ngờ rằng không đánh lại một con khỉ, xem ra chắc chắn đệ không có tuyệt kỹ gì hộ thân.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, nhất thời Tang Cách mặt đỏ tới mang tai giải thích:
- Vừa rồi không phải là như vậy, nếu đệ đánh nhất định là có thể đánh thắng, chỉ bất quá cần phải tốn một ít công phu, động tác con khỉ kia quá mức linh hoạt, hơn nữa lợi dụng cây cối né tránh, dựa vào ưu thế binh khí côn dài đánh du kích với đệ. Võ học siêu cấp bí truyền Đại Thủ ấn của đệ chỉ có tác chiến cận thân mới phát huy ra uy lực lớn nhất. Mà Hàng Ma Phi Xử là không thể vọng động, dùng nó ở đối phó một con khỉ quả thật đệ không cam lòng!
Hoắc Nguyên Chân đảo mắt mấy vòng, gật đầu nói:
- A, thì ra huynh đệ ngươi còn biết võ học siêu cấp, thật là lợi hại...
- A, Đại ca hiểu sai rồi, võ học siêu cấp nào có dễ học như vậy, tiểu đệ ta những năm qua tối đa chỉ có thể tập được căn bản. Về phần võ học siêu cấp chỉ học được Đại Thủ ấn bí truyền, Hàng Ma Phi Xử lại là binh khí hộ thân sư phụ truyền thụ cho đệ, uy lực rất lớn, nhưng không tính là võ học siêu cấp.
Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nét vui vẻ kỳ quái:
- Thì ra huynh đệ ngươi còn có những thủ đoạn này, vậy xem ra lần đại tuyển võ lâm Minh chủ này, đệ nhất định có thể nhất cử đoạt hạng đầu rồi.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân khen ngợi, Tang Cách hơi có chút ngượng ngùng, mặc dù muốn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt vị Đại ca mới vừa thắng mình, thật sự là y không kiêu ngạo nổi.
Mồng Bảy tháng Chín, tiết cuối Thu quang đãng, bên trong Hồ Điệp cốc khí hậu mát mẻ, anh hùng hào kiệt các lộ cũng đến gần như đông đủ.
Lúc này, đã không người nào dám coi thường Võ Lâm Minh một thời gian trước có hơi uể oải.
Bởi vì võ lâm Minh chủ Đông Phương Tình đã trở lại Hồ Điệp cốc, hơn nữa chủ động phát thiếp mời cho các đại môn phái thiên hạ, mời võ lâm đồng Hồ Điệp cốc, cùng nhau thương nghị việc đại tuyển Minh chủ.
Các đại môn phái đi tới Hồ Điệp cốc đều có người tiếp đãi, từ nhân số quy mô tiếp đãi cho đến mức độ long trọng, có thể thấy được địa vị của một môn phái nào đó cao hay thấp trong chốn giang hồ.
Những môn phái nhỏ tới nơi này coi như chỉ bàng quan xem hát, thường là do đệ tử phổ thông của Hồ Điệp cốc nghênh đón.
Những môn phái có chút danh tiếng sẽ do Chấp Sự trong cốc ra nghênh đón.
Giang hồ đại phái, lại là trưởng lão phụ trách ra nghênh tiếp.
Nhưng sau khi đội ngũ Thiếu Lâm tới Hồ Điệp cốc, Đông Phương Tình võ lâm Minh chủ hiện nhiệm tự mình mang theo tập thể thành viên lãnh đạo trong Hồ Điệp cốc ra ngoài cốc nghênh đón, khiến cho người bên trong minh mở rộng tầm mắt.
Thiếu Lâm cố nhiên là giang hồ đại phái, nhưng cũng không đáng để Minh chủ tự mình ra đón mới phải.
Chuyện duy nhất có thể giải thích được chính là tình cảm riêng tư thâm hậu giữa phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới cùng võ lâm Minh chủ Đông Phương Tình.
Dĩ nhiên chuyện như vậy không ai nói toạc ra ngoài, mạnh ai nấy thi nhau xúm xít xung quanh phương trượng trẻ tuổi thân khoác cà sa đại hồng kia, tuôn ra những lời nịnh nọt không ngừng, tiếng nịnh hót vang lên bên ngoài Hồ Điệp cốc như nước thủy triều.
Có thể được Đông Phương Tình mời tới cơ hồ không có môn phái nào là vô danh. Mọi người đều là lão giang hồ, nhãn quang vô cùng sắc bén, rất nhiều người đã suy đoán ra, lần này rất có thể phải thay đổi một Minh chủ khác.
Mặc dù Đông Phương Tình trở lại Hồ Điệp cốc, nhưng đã nhiều lần công khai tỏ vẻ không muốn tiếp tục đảm nhiệm chức Minh chủ nữa.
Nhiệm kỳ Minh chủ là mười năm tuyển lại một lần, Đông Phương Tình đã làm hai mươi năm, dựa theo quy củ Võ Lâm Minh, Minh chủ tối đa có thể đảm nhiệm hai kỳ liên tục, sau khi xong hai kỳ nhất định phải đổi người khác.
Dĩ nhiên trong lịch sử cũng không phải là không có Minh chủ đảm nhiệm liên tục nhiều kỳ, thậm chí không chỉ có một trường hợp. Sau khi lên làm Minh chủ, rất nhiều người không muốn rời khỏi chiếc ghế này, nếu như là Minh chủ hùng mạnh, chỉ cần đè xuống mấy người phản đối chủ yếu, như vậy cũng sẽ không có vấn đề lớn lao gì.
Đông Phương Tình là một Minh chủ hùng mạnh, nếu như nàng có lòng tiếp tục đảm nhiệm chỉ sợ cũng không ai có thể ngăn cản được, cho nên mọi người bắt đầu suy đoán, tân nhiệm Minh chủ hẳn sẽ sinh ra giữa Đông Phương Tình và Nhất Giới.
Nhưng bây giờ Đông Phương Tình nói không muốn tiếp tục đảm nhiệm, như vậy hẳn là Nhất Giới có cơ hội lớn nhất. Hơn nữa từ thái độ Đông Phương Tình đối đãi với Nhất Giới hiện tại, mọi người càng có thể nhìn ra đầu mối, lúc này không nịnh hót còn đợi khi nào.
Lúc chưa nhậm chức, có lẽ vuốt mông ngựa người ta còn có hiệu quả không nhỏ, nhưng khi người ta lên đỉnh rồi, chỉ sợ không có cơ hội vuốt cả đùi ngựa, đây là vấn đề tranh tiên.
Hoắc Nguyên Chân hàm dưỡng rất tốt, hàn huyên cùng những người này, thái độ hòa ái, cũng không có bất kỳ vẻ đắc ý hay cuồng ngạo, điều này làm cho người chung quanh đều cảm thấy rất thoải mái. Xem ra nếu hòa thượng làm Minh chủ cũng có chỗ tốt, tối thiểu cũng không tỏ ra kiêu ngạo.
Bọn họ không biết Hoắc Nguyên Chân cũng không hề nắm chắc trong lòng. Tang Cách cũng là tới cạnh tranh Minh chủ, hơn nữa còn là nhất định phải được, đây chính là cao thủ cảnh giới Ngự, hắn không nắm chắc phần thắng.
Vạn nhất hiện tại biểu hiện quá mức, ngày sau lại không thể đảm nhiệm Minh chủ, chẳng phải là khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm?
Lần này đi theo Hoắc Nguyên Chân tới là tám đại đệ tử của hắn và Thập Bát Đồng Nhân, những người còn lại đều ở lại Thiếu Lâm tự.
Tám đại đệ tử của phương trượng Nhất Giới và Thập Bát Đồng Nhân hôm nay cũng là danh chấn giang hồ, trải qua trận chiến giữa Thiếu Lâm tự cùng Thần Long giáo, những hòa thượng này đều được xưng danh cường hãn, là nhân vật nóng bỏng tay. Sau khi nghe thấy phương trượng giới thiệu, người của Võ Lâm Minh rối rít nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi.
Tám đại đệ tử, tám người. Thập Bát Đồng Nhân, mười tám người. Ừm, rất tốt rất tốt... ủa, vì sao cộng lại có tới hai mươi bảy người?
Mười tám thêm tám, hình như là hai mươi sáu mới đúng...
Sau khi mọi người xác định mình đếm không có vấn đề, nghi ngờ hỏi Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng Nhất Giới, không phải nói Thập Bát Đồng Nhân và tám đại đệ tử sao, vì sao nhiều hơn một người?
Hoắc Nguyên Chân nghi ngờ quay đầu lại, đột nhiên phát hiện, thì ra Tang Cách chui vào trong đội ngũ Thiếu Lâm từ lúc nào không biết.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân và Tang Cách thu thập xong Hoàng Cân Đạo, bèn chia tay đường ai nấy đi. Hoắc Nguyên Chân đi hội hợp với đệ tử Thiếu Lâm, còn Tang Cách một mình đi tới Hồ Điệp cốc. Bất quá vừa rồi tới Hồ Điệp cốc, gặp phải Tang Cách ở lối vào, không ngờ rằng người này lại đi chung với đội ngũ Thiếu Lâm tiến vào.
Sắc phục đệ tử Thiếu Lâm thống nhất, chỉ có duy nhất Càn Thát Bà Hoa Đóa hơi khác một chút. Nhưng mọi người cũng đều biết Thiếu Lâm có nữ đệ tử, lúc đại chiến cùng Thần Long giáo, nữ đệ tử Thiếu Lâm duy nhất này đã xuất danh, cũng không ai lấy làm kỳ quái.
Nhưng y phục Tang Cách lại khác với mọi người, khoác áo Lạt Ma màu đỏ trên người, hơn nữa còn là bẩn thỉu, không biết vì sao đệ tử Thiếu Lâm lại có người dơ bẩn như vậy.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng kéo Tang Cách tới:
- A! Thiếu chút nữa quên giới thiệu, vị này là huynh đệ mà bần tăng mới nhận, Tang Cách đến từ Mật tông.
Mọi người nghe là Mật tông, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút bài xích. Dù sao Mật tông cũng không phải là môn phái Trung Thổ, Mật tông cũng ít có tham dự chuyện trong Võ Lâm Minh, ở Trung Nguyên không có bằng hữu gì, lại chiếm cứ một vị trí môn phái nhất đẳng.
Bất quá nếu là huynh đệ của phương trượng Nhất Giới, vậy thì lại khác, mọi người cũng nhiệt tình chào hỏi.
Hoắc Nguyên Chân đang muốn nói tiếp Tang Cách chính là truyền nhân Mật tông, là chủ nhân tương lai Mật tông, muốn tham dự lần đại tuyển Minh chủ này. Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra, Đông Phương Tình đã tuyên bố buổi tối muốn thiết yến ở đại điện Minh chủ, mời các lộ võ lâm đồng đạo.
Đối với chuyện Đông Phương Tình đột nhiên mở miệng cắt đứt mình giới thiệu, Hoắc Nguyên Chấn liếc nhìn nàng một cái đầy thâm ý.
Với công lực Đông Phương Tình không thể nào không nhìn ra sâu cạn Tang Cách, nhưng nàng lại cắt đứt lời giới thiệu của mình, có thâm ý gì hay không?
Dường như Tang Cách cũng không để ý chuyện mình không được giới thiệu thân phận, tất cả sự chú ý của y đều bị Đông Phương Tình hấp dẫn.
Tang Cách từ nhỏ đến lớn đã gặp nữ nhân tổng cộng cũng không có mấy người, Bố Đạt Lạp Cung vốn là địa phương Lạt Ma tụ tập, hơn nữa Thời Luân điện càng là cấm khu đối với Lạt Ma phổ thông, không hề có người ngoài tới đó, đừng nói là nữ nhân.
Lúc rời đi Bố Đạt Lạp Cung, Đại sư phụ nói cho Tang Cách biết, nữ nhân dưới chân núi là con hổ, ngàn vạn lần phải né tránh.
Tang Cách không phải là ngu ngốc, biết thân cận nữ nhân bất lợi đối với tu hành, cho nên sau khi y xuống núi cũng có ý né tránh nữ nhân.
Hơn nữa trên đường gặp phải nữ nhân, Tang Cách cũng không cảm thấy bọn họ xinh đẹp. Dù sao vào thời đó cũng không có mỹ phẩm, không có sữa dưỡng da, sữa tắm, phấn, kem... càng không có chuyện giải phẫu thẩm mỹ, cũng không có chỉnh hình, mỹ nữ có thể nói là động vật hết sức hiếm hoi.
Hơn nữa Tang Cách cũng không đi qua địa phương nào lớn, cứ đi thẳng tới Hồ Điệp cốc, tự nhiên cũng sẽ không thấy nữ nhân xinh đẹp nào.
Nhưng hôm nay gặp được Đông Phương Tình, Tang Cách có cảm giác như thế giới xung quanh mình trở nên đầy màu sắc rực rỡ.
Thì ra nữ nhân này chính là Minh chủ võ lâm Trung Nguyên Đông Phương Tình, thật là xinh đẹp.
Tang Cách chỉ cảm thấy lồng ngực của mình có hơi ngột ngạt, hai tay không kìm hãm được tạo thành chữ thập, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật:
- Sự phụ nói quả nhiên chính xác, nữ nhân thật đúng là hổ dữ, nếu không phải là lòng hướng Phật của mình kiên định, e rằng hổ này đã chạy vào lòng mình.
Y cố gắng đối kháng sắc đẹp, cố gắng không để cho hình ảnh xinh đẹp kia ảnh hưởng tới mình. Đến khi y cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, mở mắt ra mới phát hiện người chung quanh đã sớm tản đi, chỉ có một người hầu trong Hồ Điệp cốc vẫn còn ở bên cạnh mình, lộ vẻ khó chịu chờ y tỉnh táo lại, đưa y tới chỗ ở của mình.
Tang Cách cũng ý thức được mình thất thố, càng không tiện nói ra mình đang làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn theo sau tên người hầu kia đi tới chỗ ở Hồ Điệp cốc an bài cho mình.
Lúc này y cũng ý thức được, phương trượng Hoắc Nguyên Chân mà mình nhận Đại ca này cũng không đơn giản, hơn nữa dường như hắn cũng muốn tham gia đại tuyển võ lâm Minh chủ.
Nếu như mình và hắn trở thành đối thủ trên sân tỷ võ, vậy sẽ thế nào đây?
Sau khi an bài đệ tử Thiếu Lâm xong, có Chấp Sự trong Hồ Điệp cốc tới nói, Minh chủ cho mời phương trượng Thiếu Lâm đi đại điện Minh chủ có chuyện thương nghị.
Người này tới thật đúng lúc, Hoắc Nguyên Chân cũng có rất chuyện trọng yếu muốn thượng nghị cùng Đông Phương Tình, bèn đi theo y tới đại điện Minh chủ.
Đi qua con đường quen thuộc, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có hơi cảm khái.
Chớp mắt đã qua một năm, lần trước hắn tới nơi này, Đông Phương Tình còn là Đông Phương Minh, hắn đã từng say rượu ở tửu tuyền, hiện tại nhớ lại giống như giấc Nam Kha.
Bất quá khi đó gia nhập Võ Lâm Minh, Đông Phương Tình còn là Đông Phương Tình, còn là tử địch đối đầu của mình. Mà hôm nay là tranh đoạt vị trí Minh chủ, Đông Phương Tình đã trở thành người thân mật nhất với mình.
Chẳng qua là người thân mật này cũng không phải dễ ứng phó như vậy, Hoắc Nguyên Chân còn nhớ Đông Phương Tình nói qua cho mình chút thời gian, đợi đến sau khi đại tuyển Minh chủ kết thúc, mình sẽ phải cho nàng một đáp án chính xác, là muốn nàng hay là muôn Lý Thanh Hoa.
Suy nghĩ một chút, đã đi tới trước cửa đại điện Minh chủ nguy nga, Chấp Sự cáo từ với Hoắc Nguyên Chân rời đi, lưu lại một mình hắn trước cửa đại điện Minh chủ.
Cất bước vào đại điện, đi qua đại sảnh rất dài quen thuộc, Hoắc Nguyên Chân gặp được Đông Phương Tình một thân áo đỏ ở cuối đại sảnh.
Đông Phương Tình rất có quy tắc, không được nàng cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần đại điện Minh chủ. Hoắc Nguyên Chân biết rõ điểm này, ngồi xuống ghế nói với Đông Phương Tình:
- Tình nhi, vì sao hôm nay không chịu để cho ta giới thiệu thân phận Tang Cách?
Đông Phương Tình liếc Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Ngay cả điểm này ngươi cũng không nhìn ra được sao?
- Nhìn ra cái gì?
- Ta không để cho người giới thiệu thân phận của y, chính là muốn để cho người ta không chú ý đến y, như vậy, nếu truyền nhân Mật tông chưa từng tham gia đại tuyển võ lâm Minh chủ, cũng không ai lấy làm kỳ. Bớt đi cao thủ cảnh giới Ngự còn cao hơn ta tham gia, chức võ lâm Minh chủ này không phải là đồ trong túi ngươi sao?
- Y tới đây chính là vì tham gia đại tuyển Minh chủ, vì sao lại không tham gia?
Hoắc Nguyên Chân kỳ quái hỏi.
Ánh mắt Đông Phương Tình nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:
- Ngươi là người xuất gia, chuyện này không cần ngươi quan tâm, coi như là ta trợ giúp ngươi lần cuối cùng đi.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn ra, đột nhiên hiểu ý tứ Đông Phương Tình, lập tức đứng bật dậy, trịnh trọng nói với nàng:
- Tình nhi, chuyện này tuyệt đối không được!
← Ch. 640 | Ch. 642 → |