Vay nóng Tima

Truyện:Phương Trượng - Chương 644

Phương Trượng
Trọn bộ 738 chương
Chương 644: Chiến Đấu Vượt Cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-738)

Siêu sale Shopee


Trong khoảnh khắc xoay người, Đông Phương Tình nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ chỉ mặc áo lót cùng quần lót, lộ ra thân thể mềm mại xảo đoạt thiên công, cho dù mình là nữ tử, thoáng nhìn thấy cũng không khói tim đập thình thịch, sư phụ quá đẹp.

Đối mặt sư phụ như vậy, mới vừa rồi hòa thượng kia vẫn bất động thanh sắc, thật ra thì cũng coi là rất hiếm thấy.

Mà sư phụ mặc ít như vậy, mới vừa rồi lại có thể thản nhiên đối mặt hòa thượng kia, chuyện này cũng nói lên rất nhiều vấn đề, làm cho Đông Phương Tình hơi có cảm giác ghen tuông.

Một lát sau, Nhiễm Đông Dạ đã mặc vào trường quần màu trắng của nàng, lại sửa sang mái tóc một chút, sau đó nói với Đông Phương Tình:

- Tình nhi, các con tới đây làm gì?

Đông Phương Tình không có lập tức nói chuyện, đầu tiên là đưa túi vải kia cho Nhiễm Đông Dạ:

- Sư phụ, hãy ăn thử thứ này trước, đây là vải ngon nhất thiên hạ.

- Ngon nhất thiên hạ ư?

Nhiễm Đông Dạ nhận lấy túi vải kia, lấy ra một quả lột bỏ vỏ cho vào trong miệng, cảm giác ngọt ngào mát mẻ khiến cho ánh mắt của nàng nhất thời sáng lên.

- Quả nhiên là ngon nhất thiên hạ.

Không cần khen nhiều lời, chỉ một câu ngon nhất thiên hạ đã hơn tất cả.

- Vải này từ đâu ra?

- Đây là Hoắc Nguyên Chân trồng, ở Hồ Điệp cốc, lúc chúng con tới bèn mang đến cho sư phụ một ít.

Nhiễm Đông Dạ khẽ gật đầu:

- Ta thích thứ này, cảm tạ con, bảo hắn vào đi, cũng nên cảm tạ hắn.

Thấy tâm trạng Nhiễm Đông Dạ không tệ, Đông Phương Tình cũng cảm thấy chuyện Hoắc Nguyên Chân nhờ giúp đỡ sẽ có hy vọng, định lên tiếng gọi Hoắc Nguyên Chân bên ngoài đi vào.

Nhưng nàng chưa kịp nói chuyện, bên ngoài lại đột nhiên truyền tới tiếng người quát lớn:

- Yêu tăng từ đâu tới, lén lén lút lút ở chỗ này muốn chết hay sao?

Trước kia Đông Phương Tình đã tới chỗ Nhiễm Đông Dạ, đã từng gặp An Mộ ở Phong, nghe thanh âm bên ngoài nhất thời luống cuống, vội vàng muốn đi ra ngoài.

Nhưng nàng mới vừa động lại thấy Nhiễm Đông Dạ khẽ lắc đầu với mình, hơn nữa ra hiệu cho mình yên tâm chớ nên nóng nảy.

- Sư phụ! Nguyên Chân hắn gặp nguy hiểm!

Lần này Đông Phương Tình có vẻ không muốn nghe lời của Nhiễm Đông Dạ.

Quan hệ giữa tứ đại đệ tử Nhiễm Đông Dạ cùng Nhiễm Đông Dạ cũng không thân thiết. Sau khi Nhiễm Đông Dạ đưa bí tịch cho bọn họ lãnh ngộ, cũng không chỉ đạo quá nhiều, bình thường giữa thầy trò lại càng không trao đổi gì nhiều. Tỷ như Mạc Thiên Tà cùng Chư Viễn, bao nhiêu năm qua tổng cộng nói với Nhiễm Đông Dạ cũng không quá một trăm câu.

Nhưng hai nữ đệ tử tương đối khá hơn một chút, trong đó Đông Phương Tình tương đối thân cận cùng Nhiễm Đông Dạ hơn một chút, thường ngày cũng rất nghe lời của sư phụ. Hơn nữa lần trước sau khi Đông Phương Tình đánh một trận cùng Lý Thanh Hoa bị thương, Nhiễm Đông Dạ mang nàng trở về, trải qua lần này, quan hệ thầy trò giữa hai người ngược lại thân mật hơn ba người kia rất nhiều.

Nhưng hôm nay chuyện liên quan đến tánh mạng Hoắc Nguyên Chân, Đông Phương Tình há có thể ngồi yên không lý đến, dù là không vâng lời sư phụ cũng ở bất chấp.

Khóe miệng Nhiễm Đông Dạ lộ ra một nụ cười vui vẻ hiếm thấy:

- Không nên nóng lòng, hòa thượng này rất cơ trí, tin tưởng sẽ không có nguy hiểm gì, vừa hay cũng để cho vi sư xem thử hắn có xứng với Tình nhi của chúng ta hay không.

Đông Phương Tình rất ít thấy Nhiễm Đông Dạ cười, trong ký ức nàng số lần mà sư phụ cười là vô cùng hữu hạn. Mặc dù sư phụ cười rất đẹp, nhưng Đông Phương Tình vẫn cảm thấy sư phụ có vẻ như không có hảo ý, có vẻ như đang lợi dụng An Mộ Phong cho Hoắc Nguyên Chân một bài học

Chẳng lẽ Hoắc Nguyên Chân đã từng đắc tội qua sư phụ sao?

Nếu sư phụ nói như thế, vậy cũng sẽ không làm thương tổn tánh mạng Hoắc Nguyên Chân. Nếu như chỉ là dạy cho hắn một bài học nho nhỏ, Đông Phương Tình cũng muốn thấy cảnh tượng này, tên đáng ghét này cũng nên được dạy dỗ một phen.

Hoắc Nguyên Chân nhìn nam tử nho nhà trước mắt lăng không bay tới, trong lòng âm thầm tính toán, đây hắn là An Mộ Phong, giáo chủ Ma giáo kế sau Đinh Bất Nhị.

Trên giang hồ chuyện liên quan tới An Mộ Phong không nhiều lắm, thời gian y đảm nhiệm giáo chủ không phải là đặc biệt dài, cũng không làm nên được chuyện gì, quãng thời gian đó Ma giáo cũng tương đối sa sút.

Sau đó dường như nghe nói y luyện công tẩu hỏa nhập ma, không thể tiếp tục đảm nhiệm giáo chủ, cho nên Diệp Du Ly mới tiếp nhận.

Nhưng bây giờ nhìn lại, người này không có vẻ gì là tẩu hỏa nhập ma, rõ ràng chính là đột phá, suy đoán đạt đến cảnh giới Ngự cũng không biết đã bao lâu.

Còn có một điểm, người này rất có thể chính là phụ thân của tỷ muội An Như Sương cùng An Như Huyễn.

Nếu là như vậy, Hoắc Nguyên Chân thật sự không biết phải đối mặt y như thế nào.

Bất quá y cũng không biết quan hệ giữa mình cùng An Như Huyễn, Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc nhìn An Mộ Phong đi tới trước mặt mình, hỏi ngược lại:

- A Di Đà Phật, vì sao thí chủ nói bần tăng lén lén lút lút?

Sau khi An Mộ Phong đáp xuống, hai tay chắp sau lưng quan sát hòa thượng tuấn tú trước mắt.

Nhân phẩm tướng mạo An Mộ Phong đều là đứng đầu, hiếm khi gặp được người có thể sánh được với mình về dung mạo bề ngoài. Nhưng hòa thượng trước mắt cho thấy rõ ràng là ngang ngửa với mình, cũng là rồng trong loài người.

Hơn nữa người này nhìn qua tuổi không lớn lắm, võ công lại vô cùng kỳ quái, cường độ nội lực cho người ta cảm giác không xác định, nhìn qua hình như là một Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng An Mộ Phong có thể cảm giác được hòa thượng này giấu giếm thực lực.

An Mộ Phong cười lạnh một tiếng:

- Tiểu hòa thượng, hẳn ngươi chính là Thiếu Lâm tự...

- Hiện tại bần tăng đang hỏi thí chủ, vì sao lại nói bần tăng lén lén lút lút?

An Mộ Phong ngẩn người một chút, sau đó lại cười to lên:

- Tên hòa thượng ngươi cũng thật là thú vị, người dám nói như vậy trước mặt An mỗ, bao nhiêu năm qua ngươi là người thứ...

- Bần tăng bất kể là người thứ mấy, xin thí chủ trả lời câu hỏi của ta.

Lúc An Mộ Phong tới đây, bất quá chi thấy một hòa thượng đứng ở cửa phòng Nhiễm Đông Dạ, bao nhiêu năm qua chưa từng có nam nhân khác dám đứng một mình ở cửa phòng Nhiễm Đông Dạ như vậy. An Mộ Phong vừa thấy vậy sinh lòng căm tức, mở miệng quát một câu liền bay tới, câu này cũng không có ý gì khác, không ngờ rằng hòa thượng này không biết điều vẫn bám lấy không tha.

Trên gương mặt anh tuấn của An Mộ Phong lộ ra chút sát khí, miệng nở một nụ cười dữ tợn.

Hoắc Nguyên Chân nhìn An Mộ Phong, trong lòng bất ngờ có cảm giác chẳng lành, bởi vì nụ cười của An Mộ Phong làm cho hắn có linh cảm cực kỳ nguy hiểm.

Cho dù là đối mặt với địch nhân cường hãn hơn nữa, từ trước tới nay Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể ung dung ứng đối, nhưng hiện tại đối mặt An Mộ Phong, không biết vì sao Hoắc Nguyên Chân lại có cảm giác mình đang đối mặt không phải là con người!

Hắn bên cẩn thận quan sát, chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú của đối phương mơ hồ có một tầng hắc khí.

Trong khoảnh khắc này Hoắc Nguyên Chân lại có cảm giác như vậy, hắn còn cho là ảo giác, nhưng trong lòng hoài nghi, bèn dứt khoát thi triển Thiên Nhãn nhìn thẳng vào mặt của An Mộ Phong.

Vừa nhìn qua, Hoắc Nguyên Chân cũng hít sâu một hơi khí lạnh, mình không có nhìn lầm.

Trên mặt của An Mộ Phong đúng là có một tầng hắc khí.

Nếu như trên mặt người xuất hiện hắc khí như vậy, thường là có mấy tình huống.

Thứ nhất, người này đã trúng độc, hơn nữa là đến mức bệnh đã rất nặng, độc tố đã vào sâu tận xương tủy, cơ hồ không thể cứu được, mới có hắc khi xuất hiện ở trên mặt.

Thứ hai, người này luyện công đạt tới trình độ tẩu hỏa nhập ma, sắp đến bờ vực nổi điên, công lực trong cơ thể thuộc về trạng thái mất khống chế, cho nên nội lực sẽ lấy trạng thái học khí hiện lên trên khuôn mặt.

Thứ ba, có thể là vừa mới rơi vào ao bùn.

Mà hiện tại An Mộ Phong vô cùng mạnh khỏe như rồng cọp, thấy thế nào cũng không phải là người bệnh nặng sắp chết, cũng không giống như người sắp nổi điên mất khống chế.

Về phần rơi vào ao bùn, chỉ sợ y phục cũng sẽ không sạch sẽ như vậy.

Trừ những nguyên nhân này ra, Hoắc Nguyên Chân chỉ còn có thể nghĩ tới một khả năng khác, đó chính là tình huống An Mộ Phong có thể tương tự cùng Đông Phương Thiếu Bạch.

Đông Phương Thiếu Bạch là bởi vì bị Hóa Huyết Ma công khống chế, mất đi thần trí, cho nên bất kể trên mặt hay trên người, bất cứ lúc nào cũng sẽ có huyết khí ẩn hiện.

Nhưng An Mộ Phong là hắc khí, điểm này làm cho Hoắc Nguyên Chân có hơi khó có thể hiểu, hơn nữa thần trí y rất tỉnh táo rõ ràng, cũng không có vẻ là bị người khống chế.

Chẳng lẽ người này bị ma quỷ bám vào người sao? Hoắc Nguyên Chân trong lòng suy nghĩ miên man.

Hắn chưa kịp hiểu rõ, An Mộ Phong đã giận quát một tiếng:

- Con lừa trọc! Dám nói chuyện cùng lão phu như thế, người thật sự là tìm chết!

Lời còn chưa dứt, hắc khí quanh thân An Mộ Phong bùng lên, cả người hóa thành một luồng khói đen, thình lình xông thẳng về phía Hoắc Nguyên Chân.

Người còn chưa tới, Hoắc Nguyên Chân đã cảm giác được một cỗ lực lượng tà dị lan tràn ra, giá rét thấu xương ập tới, giống như đối mặt một ác quỷ từ địa ngục tới.

Trong lòng đã quyết, hai mắt Hoắc Nguyên Chân trợn trừng:

- An Mộ Phong, ngươi có hắc khí hộ thể, xem ra cũng không phải là lộ số tốt lành gì, hôm nay bần tăng sẽ phải vệ đạo trừ ma!

Lời còn chưa dứt, đã thi triển ra thức thứ tư Như Lai Thần Chưởng Phật Quang Phổ Chiếu, toàn thân hắn dâng lên vạn đạo hào quang.

Hào quang đi tới đâu, hắc khí thối lui tới đó.

Hoắc Nguyên Chân mừng rỡ trong lòng, Phật quang của Như Lai Thần Chưởng được xưng là có tác dụng khắc chế trời sinh đối với lực lượng tà dị, chẳng lẽ An Mộ Phong này thật sự là tà ma ngoại đạo gì sao?!

Giờ phút này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, sau khi Hoắc Nguyên Chân phát ra vạn đạo Phật quang, cảm giác giá rét như băng kia đã biến mất, lập tức giơ tay lên đánh ra một chiêu Phật Vấn Già Lam.

Phật Quang Phổ Chiếu cùng Phật Vấn Già Lam đều là công kích uy lực đạt tới kế dưới cảnh giới Ngự, uy lực cực kỳ hùng mạnh.

Bởi vì cao thủ như Đông Phương Tình hoặc là Vô Danh, mỗi một đòn bọn họ xuất thủ cũng không thể nào hoàn toàn là một đòn mạnh nhất, đường đột gặp phải hai chiêu này cũng sẽ chịu thiệt thòi.

An Mộ Phong xuất thủ đối phó Hoắc Nguyên Chân, tự nhiên cũng sẽ không vừa lên đã hồ đồ giở ra hết toàn lực công kích, cho nên hai chưởng Hoắc Nguyên Chân bay tới, ngạnh kháng với An Mộ Phong cũng không hề thua thiệt.

Ầm! Ầm!

Chưởng phong va chạm vào nhau liên tục, giống như tạc đạn nổ tung, kình khí bắn ra bốn phía, hoa cỏ cây cối xung quanh cũng chịu tai ương, giống như gặp phải con trốt xoáy quét qua tàn phá, đồng loạt ngã rạp xuống đất.

Thân thể Hoắc Nguyên Chân rung lên, An Mộ Phong tiện tay công kích lại gần như ngang ngửa với mình, thân thể của hắn bay ngược lên, bay thẳng ra sau hơn mười trượng.

Cũng không khác gì hắn, hắc khí của An Mộ Phong bị đánh cho chấn động có dấu hiệu giải tán, thần sắc y có vẻ kinh ngạc, thân thể lui về phía sau đồng thời sắc mặt run lên:

- Giỏi cho một tiểu hòa thượng, không ngờ rằng có thể phát ra chưởng pháp có uy lực như vậy, thật là khó được. Nếu là như vậy, hôm nay ta sẽ cho người được toàn thây!

Thân thể vẫn còn trong quá trình lui về phía sau, dưới tình huống không có bất kỳ chỗ mượn lực nào, thân thể An Mộ Phong đột nhiên dừng lại, sau đó lấy tốc độ càng nhanh hơn trước quay ngược lại, xông về phía Hoắc Nguyên Chân lần nữa cực nhanh.

Hành động lần này của y hiển nhiên là Ngự Phong thuật chỉ có cao thủ cảnh giới Ngự mới có thể sử dụng, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân lúc này vẫn còn đang lui về phía sau. Tay y vung lên ngập tràn hắc khí, nhanh chóng vỗ một chưởng xuống Thiên Linh Cái Hoắc Nguyên Chân.

Bậc hành gia vừa ra tay đã biết cao thấp, một chưởng tùy tiện này của An Mộ Phong đã đạt tới trình độ Hoắc Nguyên Chân không thể nào sánh kịp, muốn chiến thắng là không thể nào.

Nhưng cho dù An Mộ Phong hùng mạnh hơn gấp trăm lần, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không cam lòng bó tay chờ chết, bên trong phòng Nhiễm Đông Dạ cùng Đông Phương Tình không để ý đến chiến đấu phía ngoài, hiển nhiên là trong lòng còn có một ít tâm tư khác. Mình sẽ không chết, nhưng nếu bất cẩn một chút, bị thương chịu chút đau khổ là khó tránh khỏi.

Trong thời gian ngắn, Hoắc Nguyên Chân không muốn nếm mùi đau khổ, cho nên hắn còn phải chiến đấu.

Mắt thấy công kích An Mộ Phong sắp đến trước mắt, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên thi triển thân pháp Đại Na Di, trong nháy mắt đã đến sau lưng An Mộ Phong, hất tay một chưởng vỗ vào ngang eo An Mộ Phong.

Một chiêu Đại Na Di xuất quỷ nhập thần này cũng khiến cho An Mộ Phong hoàn toàn bất ngờ. Trong lúc vội vàng, y cũng không nhìn ra sau lưng, trở tay vỗ ra một chưởng.

Tác chiến cận thân như vậy, An Mộ Phong tin tưởng bằng vào nội lực hùng mạnh của mình, tuyệt đối sẽ không để cho Hoắc Nguyên Chân chiếm chút phần hơn nào.

Nhưng một chưởng đánh ra không ngờ rằng đánh vào khoảng không.

Thân còn trên không, An Mộ Phong cảm giác cổ chân của mình hơi căng thẳng, thì ra hòa thượng kia trong nháy mắt biến mất từ phía sau, xuất hiện ở dưới chân mình.

Hoắc Nguyên Chân một tay bắt được cổ chân An Mộ Phong, đang muốn phát lực ném đối phương đi, thình lình cảm giác giá rét thấu xương kia ập tới một lần nữa, Phật quang của hắn lại có dấu hiệu bị hắc khí đánh cho tan tác.

Trong lòng hoảng hốt, Hoắc Nguyên Chân vội vàng buông mắt cá chân đối phương ra, liên tục thi triển Đại Na Di lần thứ ba, đi thẳng tới địa phương cách An Mộ Phong mười trượng.

Cùng lúc đó, Hoắc Nguyên Chân còn bắn ra mấy đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ.

- Phập, phập, phập...

Vô Tướng Kiếp Chỉ của hắn bắn trúng đích.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn lại, quanh thân An Mộ Phong tràn đầy hắc khí, Vô Tướng Kiếp Chỉ của hắn giống như đá chìm đáy biển, không có chút hiệu quả nào.

Thấy An Mộ Phong chìm trong hắc khí, Hoắc Nguyên Chân cũng hít sâu một hơi khí lạnh, không tự chủ được nói luôn

- Ma... Ma chủng!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-738)