← Ch.647 | Ch.649 → |
Nhìn thần sắc Nhiễm Đông Dạ vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có vẻ đau buồn được che giấu hết sức kín đáo, trong lòng Hoắc Nguyên Chân lại khẽ nhói đau, mình không nên để cho nàng thất vọng lần thứ hai.
Hắn yên lặng cúi đầu, hồi tưởng lời của Nhiễm Đông Dạ.
Hắc đan có độc... Kim đan cùng ngân đan uống chung cũng có độc. Bất kể uống thế nào cũng sẽ chết, Đinh Bất Nhị thật sự không cho An Mộ Phong chút cơ hội nào sao? Hẳn là không phải, vậy câu trả lời chân chính là thế nào đây?
Hoắc Nguyên Chân đi qua đi lại bên trong phòng, trong đầu yên lặng suy nghĩ vấn đề.
Hẳn không phải là Đinh Bất Nhị rỗi rảnh tới mức làm ra một trò đùa như vậy, đưa ra ba viên đan dược, kết quả uống viên nào cũng phải chết.
Hoắc Nguyên Chân cho ra kết luận này, trong đó có một điểm mấu chốt, đó chính là chỉ có sau khi An Mộ Phong mất đi Huyết Ảnh thần công mới có thể mở ra cái hộp này, có thể thấy được Đinh Bất Nhị bố trí một chiêu này cũng đã tốn hao tâm huyết.
Tốn hao như vậy để hại một người mà mình có thể thu thập từ sớm, nếu thật sự là như vậy, quả thật là Đinh Bất Nhị rảnh rỗi tới mức không biết làm gì.
Đã như vậy, chắc chắn bên trong bố cục này còn có một điểm mà mình không để nghĩ tới.
Muốn biết rõ điểm này không dễ dàng, đầu tiên mình không biết gì về Đinh Bất Nhị, hơn nữa An Mộ Phong trúng chiêu gì mình cũng không biết rõ ràng.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân hỏi Nhiễm Đông Dạ một câu:
- Nhiễm tiền bối, có biết Đinh Bất Nhị hạ vật gì bên trong thân thể An Mộ Phong hay không?
- Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp!
Giọng Nhiễm Đông Dạ như chém định chặt sắt nói ra những lời này, Hoắc Nguyên Chân nghe vậy trong lòng cả kinh.
Quả nhiên là loại công phu tà môn này, nhưng khi đó Đinh Bất Nhị cũng mới hơn hai mươi tuổi, không ngờ rằng trong lúc sáng lập Hóa Huyết Ma công còn học được loại võ học trong truyền thuyết này, xem ra người này mới thật sự là kỳ tài ngút trời, Tang Cách kém xa không bằng y.
- Nói như thế, An Mộ Phong coi như là ma chủng của Đinh Bất Nhị.
- Có thể nói như vậy, nhưng có thể là bởi vì Đinh Bất Nhị cũng không ở bên cạnh, cho nên ảnh hưởng của y đối với An Mộ Phong rất yếu ớt, bằng vào công lực An Mộ Phong có thể chống cự thời gian rất lâu.
- Cho nên qua nhiều năm như vậy, An Mộ Phong vẫn không chân chính bị y khống chế. Bất quá ngươi cũng đã thấy, theo thời gian trôi qua, ma tính trong lòng y đã dần dần hiển lộ ra, tiếp tục như vậy nữa hoặc là độc phát bỏ mình, hoặc là hoàn toàn trở thành con rối, cũng giống như Đông Phương Thiếu Bạch.
Hai kết quả này là không thể nào chấp nhận, cho nên Nhiễm Đông Dạ mới vội vàng cần một đáp án.
Mặc dù còn có chiêu hậu thủ Thất Tinh Liên Châu, nhưng Nhiễm Đông Dạ cũng không có giải thích cặn kẽ cho Hoắc Nguyên Chân biết sau Thất Tinh Liên Châu, sau Đinh Bất Nhị xuất thế, nàng và An Mộ Phong sẽ xử lý thế nào.
Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng gật đầu, đầu óc vận chuyển nhanh chóng, nói với Nhiễm Đông Dạ:
- Tiền bối, ta lại nghĩ tới một khả năng, bất quá... dường như còn có chỗ nào không đúng.
- Vậy sao, nói thử ta nghe một chút.
Trong đôi mắt đẹp của Nhiễm Đông Dạ hiện ra vẻ khác thường, nàng và An Mộ Phong suy nghĩ lâu như vậy cũng không suy nghĩ ra câu trả lời thứ ba, Hoắc Nguyên Chân lại có biện pháp nhanh như vậy, xem ra quả nhiên là người thông minh.
- Xin tiền bối hãy nghĩ thử mà xem, hắc đan là có độc, không thể uống, mà kim đan cùng ngân đan tổ hợp cũng là có độc, cũng không thể uống. Bất kể thế nào cũng là tử lộ, nhưng không uống cũng là một tử lộ, vậy không phải là chúng ta có thể suy nghĩ như vậy, nếu hai phương pháp này đều có độc, chẳng lẽ là phải dùng cả hai phương pháp một lúc?
- Ngươi nói gì? Uống cả hai loại hay sao?
- Không sai, lấy độc công độc!
Giọng của Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng kiên định:
- Đinh Bất Nhị bày ra cục này, đây là một đường sinh cơ duy nhất. Chỉ cần chúng ta có thể chứng minh độc tính hắc đan có thể chống đỡ được với độc tính do kim đan ngân đan tổ hợp, hoặc là phát sinh một ít biến hóa bất ngờ nhất, sẽ không độc chết động vật. Như vậy phương pháp này chính là có thể được, ít nhất có thể thử một chút mà không đến nỗi bỏ mạng.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Nhiễm Đông Dạ nhắm hai mắt lại, một lát sau mới lại mở ra, nhẹ nhàng gật đầu với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi nói đúng là một biện pháp. Mặc dù tìm động vật thí nghiệm cũng không có thể chân chính nói rõ điều gì, bất quá vẫn còn tốt hơn hiện tại bó tay hết cách. Nếu là như vậy, cũng có thể thử một lần.
Hoắc Nguyên Chân lại nói:
- Hơn nữa lúc uống đan dược còn có một điểm quan trọng, loại đan dược thứ nhất uống vào cũng không thể là hắc đan, bởi vì hắc đan là độc dược, uống vào sẽ chết ngay. Còn có không thể uống liên tiếp kim đan và ngân đan, bởi vì đó cũng là độc dược, uống vào chết nhanh hơn, cho nên cần uống hắc đan ở giữa kim đan và ngân đan, như vậy hẳn là có nắm chắc một chút. Về phần đầu tiên uống kim đan hay ngân đan trước, bần tăng cũng không thể xác định.
Nhiễm Đông Dạ vừa nghe vừa gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, giữa dược vật với nhau chắc cũng có tương sinh tương khắc, chỉ cần lấy ra một chút thí nghiệm vài lần, mới có thể tìm được phương pháp dùng chính xác.
Nghe thấy Nhiễm Đông Dạ chấp nhận đề nghị của mình, Hoắc Nguyên Chân cũng thở ra một hơi thật dài, lúc này khẽ chắp tay:
- A Di Đà Phật! Bần tăng là người xuất gia, lại nghĩ ra phương pháp tìm động vật thí nghiệm, tội quá tội quá!
Nhiễm Đông Dạ có vẻ không nhịn được nhẹ nhàng liếc hắn một cái, đầu mày cuối mắt quyến rũ phong tình vạn chủng:
- Biết ngươi là hòa thượng, không thể sát sinh, ta cũng không muôn sát hại những động vật kia. Bất quá phương pháp này sẽ có khả năng làm cho động vật không chết, hơn nữa lại không phải chúng ta thử nghiệm, đều là An Mộ Phong, cứ để cho y đi tìm mấy con trâu già thử nghiệm là được, có xuống địa ngục cũng chỉ mình y xuống.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại lắc đầu một cái:
- Trâu là gia súc lớn, là trợ thủ rất tốt, sức lao động chủ yếu của dân chúng, dùng chúng thử nghiệm không tốt. Không bằng tìm mấy con gà mái, như vậy cảm giác tội lỗi của bần tăng cũng giảm đi một chút.
Nhiễm Đông Dạ nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, bất ngờ dùng tay nhỏ bé bưng kín môi đỏ mọng, đôi mắt trong như làn thu thủy trợn tròn, lông mi thật dài bởi vì bật cười mà lay động:
- Không phải là tên hòa thượng người cho rằng chúng sinh ngang hàng sao, vì sao con trâu cùng gà mái ở trong mắt của ngươi cũng có khác biệt như vậy? Xem ra Phật pháp của ngươi cũng không tinh thâm chút nào.
Động tác vô cùng gợi cảm của Nhiễm Đông Dạ khiến cho tim Hoắc Nguyên Chân nhảy lên thình thịch, nghĩ thầm Nhiễm Đông Dạ quả thật đã trở thành Tiên Nhân, ngày thường tỏ ra bình thản không sao cả, hiện tại hơi có chút động tác dịu dàng uyển chuyển đã suýt chút nữa lấy mạng mình.
Có thể có hơi đỏ mặt, nhưng thật may là da mặt đủ dày, Hoắc Nguyên Chân cũng không có lộ ra vẻ gì khác thường chẳng qua là hơi nghiêng người sang chỗ khác, ở góc độ Nhiễm Đông Dạ không thấy được rất bỉ ổi nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó mới mặt mũi từ bi xoay người lại lên tiếng nói:
- Ta không giết gà mái, gà mái lại vì ta mà chết, A Di Đà Phật! Nếu như lần này bần tăng sai lầm, nhất định trở lại Thiếu Lâm diện bích Tư Quá nhai ba ngàn năm tạ tội.
Hoắc Nguyên Chân còn đang lải nhải ở chỗ này, Nhiễm Đông Dạ cũng không lý tới hắn, cũng không vạch trần Thiếu Lâm hắn không có Tư Quá nhai, mà là bắt đầu thi triển thiên lý truyền âm, nói phương pháp cho An Mộ Phong biết.
Một lát sau, An Mộ Phong hào hứng chạy vào, lúc tiến vào nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, trong ánh mắt tựa hồ không còn địch ý lớn như trước nữa.
Bất quá y cũng không nói chuyện cùng Hoắc Nguyên Chân, dù sao phương pháp này vẫn chưa được nghiệm chứng.
An Mộ Phong lấy kim đan ngân đan cùng hắc đan mỗi thứ một chút, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
An Mộ Phong rời đi, bên trong phòng còn lại Hoắc Nguyên Chân cùng Nhiễm Đông Dạ, nhưng Nhiễm Đông Dạ không gọi Đông Phương Tình vào, mà là nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Thật ra thì bất kể người có cho ra câu trả lời hay không, ta cũng sẽ dạy ngươi phương pháp phá giải Đại Thủ ấn cùng Hàng Ma Phi Xử. Chỉ bất quá ngươi cho ta một bất ngờ, bất kể An Mộ Phong thí nghiệm có kết quả như thế nào, ta cũng sẽ dạy người thật tốt, để cho ngươi có thể chiếm được vị trí võ lâm Minh chủ.
- A Di Đà Phật! Đại thiện đại thiện, đa tạ Nhiễm tiền bối!
Hoắc Nguyên Chân vui mừng vô kể, hao tổn biết bao nhiêu công phu, rốt cục Nhiễm Đông Dạ cũng đáp ứng truyền thụ võ công cho mình, cuối cùng không uổng công đi chuyến này.
Lúc này Nhiễm Đông Dạ yêu kiều đứng dậy, trường quần lả lướt chập chờn theo dáng người, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Hoắc Nguyên Chân:
- Nơi này không thuận tiện, ngươi đi theo ta.
Trong đầu Hoắc Nguyên Chân trong nháy mắt hiện ra cặp đùi đẹp nhìn thấy lúc mới vừa vào phòng, sau đó dùng phương pháp đếm sao trong đầu để xua ý nghĩ này ra ngoài, ánh mắt nhìn lên nóc phòng, đi theo sau lưng Nhiễm Đông Dạ ra ngoài.
Hai người đi tới một mảnh đất trống trong vườn hoa, mặt đối mặt đứng lại.
- Nhiều năm trước ta đã thấy Thời Luân tôn giả thi triển Đại Thủ ấn bí truyền, mà ta có được một bản lãnh đặc biệt, bất kể thấy người nào thi triển võ công gì, cũng có thể nhớ kỹ trong lòng. Cho nên ta đã ghi nhớ môn Đại Thủ ấn này, hiện tại ta sẽ dùng Đại Thủ ấn đối địch với ngươi, ngươi phải cẩn thận.
- Quá Mục Bất Vong (Đã thấy qua là không quên được)!
Hoắc Nguyên Chân vô cùng kinh hãi, đây không phải là bản lãnh độc môn của Vương Ngữ Yên sao, khó trách Nhiễm Đông Dạ có thể có được nhiều võ học cao cấp như vậy truyền thụ đệ tử. Thì ra trong hơn trăm năm qua, nhìn thấy bất kể người nào thi triển môn võ công gì, nàng cũng có thể nhớ kỹ, nói như vậy, sở học của nàng vô cùng uyên bác.
Chẳng qua là không biết nàng có học được Như Lai Thần Chưởng của mình hay không, không biết có học được Huyết Ảnh thần công hay không.
Nhiễm Đông Dạ cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hoắc Nguyên Chân:
- Một ít võ học bên ngoài không che mắt được ta, nhưng tỷ như Đạo Tâm Chủng Ma, tỷ như Hóa Huyết Ma công, là loại võ học phải trải qua khổ tu mới có thể đạt được, loại võ công đó ta không học được.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới nhẹ nhàng gật đầu, bất quá nàng có học được Như Lai Thần Chưởng của mình hay không, hắn cũng không tiện lên tiếng hỏi. - Cẩn thận!
Nhiễm Đông Dạ bày ra một thủ thế kỳ quái, sau đó nhẹ nhàng nháy một cái tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, xuất thủ cổ quái, tay ngọc xòe ra, xem ra chính là chiêu số Đại Thủ ấn bí truyền.
Chẳng qua là lúc nàng công kích không sử dụng bao nhiêu nội lực, rõ ràng là đang dạy.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời phấn chấn tinh thần, bắt đầu toàn lực ứng đối, dựa theo thực lực Nhiễm Đông Dạ trong dự đoán, mình không cần phải lo lắng sẽ làm thương tổn đến nàng.
Dạy được một hồi, gương mặt Nhiễm Đông Dạ dần dần ửng đỏ. Bởi vì cách dạy như vậy, chưởng của hai người khó tránh khỏi sẽ có một ít đụng chạm. Dưới tình huống đều không sử dụng nội lực, va chạm da thịt như vậy khiến cho Nhiễm Đông Dạ có hơi khó có thể chịu đựng.
Hoắc Nguyên Chân lại càng phải tập trung hết tinh thần mới có thể khống chế tâm viên ý mã của mình.
Nếu như nói Phật tổ muốn thử nghiệm một hòa thượng có lòng hướng Phật thành kính hay không, như vậy chỉ sợ Nhiễm Đông Dạ này sẽ là khảo nghiệm nghiêm khắc nhất trên thế gian này. Dưới tình huống này Hoắc Nguyên Chân có thể không suy nghĩ lung tung, thật ra thì hắn cũng hết sức bội phục chính mình.
Dạy võ lúng túng mà lại nghiêm cẩn như vậy kéo dài ước chừng nửa canh giờ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã hiểu toàn bộ ý nghĩa sâu xa của Đại Thủ ấn bí truyền. Lần sau đụng phải Tang Cách, Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn nắm chắc đối phó y.
Thật vất vả kết thúc truyền thụ Đại Thủ ấn, Nhiễm Đông Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp chính là dạy Hoắc Nguyên Chân phương pháp phá giải Hàng Ma Phi Xử.
Nhiễm Đông Dạ chưa kịp bắt đầu truyền thụ, bên kia một trận tiếng xé gió truyền tới, An Mộ Phong đã bay đến vườn hoa, người còn chưa rơi xuống đất đã vô cùng hưng phấn rống to:
- Đông Dạ! Ta thành công rồi! Ta đã uống đan dược! Ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều!
Thật sự thành công không? Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua là không biết vì sao, hắn vẫn có linh cảm không lành.
An Mộ Phong hào hứng chạy tới, sau khi đáp xuống đất, thấy Hoắc Nguyên Chân cùng Nhiễm Đông Dạ sóng vai đứng chung một chỗ, hơn nữa Nhiễm Đông Dạ tựa hồ có chút đỏ mặt, tình huống như thế từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua, lập tức khẽ nhướng mày.
Hoắc Nguyên Chân nhìn ra An Mộ Phong không thích, trong lòng cũng cảm thấy không hài lòng về y.
Nếu như Hoắc Nguyên Chân hoàn tục, An Như Huyễn nhất định sẽ là thê tử của hắn, như vậy thật ra An Mộ Phong có thể coi là nhạc phụ của hắn.
Vị nhạc phụ này đã có vợ có con, còn để ý Nhiệm Đông Dạ, hơn nữa có vẻ lòng dạ y cũng nhỏ mọn hẹp hòi, thấy có nam nhân khác tới gần Nhiễm Đông Dạ lập tức ghen tuông. Ngay cả hòa thượng như mình cũng ghen, lòng dạ như vậy chăng trách nào theo đuổi bao nhiêu năm qua vẫn không có kết quả.
Mặc dù Nhiễm Đông Dạ không nói rõ quan hệ cùng An Mộ Phong, nhưng Hoắc Nguyên Chân dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, vừa nhìn thái độ giữa hai người với nhau, cũng biết An Mộ Phong vẫn giậm chân tại chỗ không có tiến triển chút nào.
Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không chủ động đắc tội y, chẳng qua là giữ vững dáng vẻ bình thản.
Lúc này tâm trạng An Mộ Phong cũng tốt vô cùng, chẳng qua chỉ cau mày nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó liền nói với Nhiệm Đông Dạ:
- Đông Dạ, rốt cục ta đã tìm ra phương pháp. Thì ra trước hết phải uống ngân đan, sau đó lại uống hắc đan, như vậy độc tính hắc đan cũng sẽ không phát tác, cuối cùng uống kim đan, như vậy giữa kim đan cùng ngân đan cũng sẽ không sinh ra tác dụng.
← Ch. 647 | Ch. 649 → |