← Ch.659 | Ch.661 → |
Người chủ trì ngây người nãy giờ thấy vậy mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng tuyên bố kết quả của cuộc so tài, đại tổ thứ hai cuối cùng là phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới chiến thắng, sẽ tranh đoạt vị trí Minh chủ cùng Đông Phương Tình.
Chiến đấu kết thúc, hai người sóng vai đi xuống lôi đài, Tang Cách đã hoàn toàn phục tùng lúc này thính giác với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại ca, có thể nói cho đệ biết hay không, lực lượng của huynh lớn như vậy là tu luyện công phu đặc thù gì, dường như Long Tượng Bát Nhã Công không đạt tới uy lực như vậy...
Hoắc Nguyên Chân nhìn Tang Cách một cái, do dự một chút:
- Ừm, quả thật là như vậy, võ công bần tăng tu luyện gọi là siêu cấp Long Tượng, là bản tiến hóa của Long Tượng Bát Nhã Công.
Tang Cách ngẩn người ra tại chỗ, nhìn bóng lưng Hoắc Nguyên Chân không hiểu đầu cua tại nheo ra sao:
- Siêu cấp Long Tượng? Bản tiến hóa? Có ý gì?
Hai trận bán kết đã kết thúc, sau khi hưởng thụ hai bữa tiệc thịnh soạn, cuối cùng cũng đến trận quyết chiến tranh chức Minh chủ.
Nhưng Đông Phương Tình lại đột nhiên nói công lực mình vẫn chưa phục hồi như cũ, yêu cầu nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Yêu cầu của Đông Phương Tình tự nhiên không ai có thể cự tuyệt, người ta rất có thể đảm nhiệm Minh chủ tiếp một kỳ nữa, vào thời khắc mấu chốt này, không ai dám đường đột đắc tội nàng.
Chỉ có một ít người ngửi ra mùi vị không tầm thường trong chuyện này.
Làm sao Đông Phương Tình lại mệt mỏi, nàng chiến đấu với Giác Viễn thắng tương đối nhẹ nhàng, không tiêu hao nhiều như hai người Hoắc Nguyên Chân.
Hơn nữa lúc Hoắc Nguyên Chân chiến đấu với Tang Cách, Đông Phương Tình đã được nghỉ ngơi, tình huống này rõ ràng cho thấy nàng muốn cho Hoắc Nguyên Chân có cơ hội chiến đấu công bằng với mình.
Ai cũng nói quan hệ giữa Đông Phương Minh chủ cùng phương trượng Thiếu Lâm không phải là tầm thường. Lần trước huyết chiến Hồ Điệp cốc, hai người đã từng đồng sinh công tử, nửa bước không rời, rốt cục giành được thắng lợi cuối cùng.
Hôm nay dưới tình huống hai người đi tới chỗ đối lập, Đông Phương Minh chủ còn chiếu cố Nhất Giới như vậy, có thể thấy quan hệ giữa hai người rất tốt.
Mặc dù mọi người thi nhau suy đoán, nhưng cũng không ai dám nói ra miệng. Võ lâm đều biết phương trượng Nhất Giới tu luyện Đồng Tử Công, giữa hai người không thể nào có chuyện gì bậy bạ, hẳn là thuộc về tình cảm tinh thần thuần khiết.
Người có trí tưởng tượng tương đối phong phú lại bắt đầu âm thầm suy đoán, ban đầu Đông Phương Tình đã nói không muốn tiếp tục làm võ lâm Minh chủ nữa, nếu như bây giờ chiếu cố đối thủ này, phải chăng là nàng tính toán nhường vị trí Minh chủ lại cho Nhất Giới?
Đủ các suy đoán lưu truyền, lại không thể ảnh hưởng đến hai người đang nghỉ ngơi.
Quả thật Hoắc Nguyên Chân chiến đấu cùng Tang Cách tiêu hao không nhỏ, nhưng cũng may rốt cục thắng lợi, bây giờ có cơ hội nghỉ ngơi khó được, tự nhiên tranh thủ điều tức một phen.
Hoắc Nguyên Chân cũng đang âm thầm cảm thấy may mắn, thật may là đến thời khắc mấu chốt hắn bèn quyết định sử dụng Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, bởi vì khi đó hắn vẫn tương đối nghiêng về phía Kim Cương Bất Hoại Thể. Nếu như chọn môn võ học này, như vậy bất kể thế nào hắn cũng không thể ngăn được chiêu Hàng Ma Phi Xử cuối cùng của Tang Cách
Phương thức chiến đấu của Tang Cách có hơi tương tự với hắn, đều là bằng vào lực lượng hùng mạnh hoàn toàn áp chế đối thủ. Nhưng sau khi hắn uống vào Cao Cấp Võ Học Tấn Cấp Đan, Long Tượng Bát Nhã Công thăng cấp thành siêu cấp Long Tượng, lực lượng nhục thể đã gia tăng gấp bội, đạt tới mức trước đó chưa từng có.
Lực lượng Long Tượng Bát Nhã công đạt tới siêu cấp lớn vô cùng, lực lượng Tang Cách so với hắn đã không đáng kể gì. Sau khi mất đi chỗ dựa lớn nhất là lực ương này, Tang Cách hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn
Dĩ nhiên chuyện này không có nghĩa là Hoắc Nguyên Chân có thể dễ dàng chiến thắng cao thủ cảnh giới Ngự, bởi vì trình độ Tang Cách là yếu nhất trong tất cả cao thủ cảnh giới Ngự mà Hoắc Nguyên Chân đã gặp.
Bất kể là Nhiễm Đông Dạ hay An Mộ Phong, hay là Nhị trưởng lão Thần Long giáo, thực lực đều trên xa Tang Cách
Hơn nữa hiện tại Hoắc Nguyên Chân chỉ sợ loại địch nhân có tốc độ thật nhanh, lại linh mẫn bén nhạy. Tốc độ Tang Cách cũng rất nhanh, nhưng còn kém xa những cao thủ cảnh giới Ngự khác, đây mới là mấu chốt giúp cho Hoắc Nguyên Chân giành thắng lợi sau cùng.
Dĩ nhiên siêu cấp Long Tượng Bát Nhã Công đã gia tăng thực lực Hoắc Nguyên Chân cực kỳ to lớn, bằng vào lực lượng cường hãn vô cùng, ngày sau cũng có thể tạo được hiệu quả xuất kỳ bất ý trong chiến đấu.
Đã qua được cửa ải Tang Cách, kế tiếp sẽ phải đối mặt Đông Phương Tình
Đứng xa xa nhìn Đông Phương Tình đối diện điều tức, lòng của Hoắc Nguyên Chân bồn chồn kích động.
Hắn thà rằng đánh thống khoái cùng Tang Cách, cũng không muốn chiến đấu cùng Đông Phương Tình.
Vốn mình đã thiếu nợ người ta, thật sự khó lòng động thủ.
Huống chi nếu như thương hại tới sợi tóc Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân cũng không chịu nổi. Bất quá vẫn chưa biết thái độ của Đông Phương Tình, cho nên hiện tại hắn cũng không quyết định được.
Phải lấy cho bằng được vị trí Minh chủ, Hoắc Nguyên Chân muốn thương lượng trước với Đông Phương Tình, nhưng truyền âm mấy lần nàng vẫn không trả lời.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, sau nửa canh giờ, Hoắc Nguyên Chân đã hoàn toàn khôi phục thể lực, Đông Phương Tình đối diện cũng đứng lên, hắn cũng chỉ có thể đứng lên.
Dưới con mắt của vạn người chú ý, hai người từ hai bên đồng thời đi lên lôi đài đã rách nát không chịu nổi.
Đi tới cách xa nhau ước chừng mười hước đứng lại, Hoắc Nguyên Chân mới vừa muôn mở miệng, đột nhiên truyền âm Đông Phương Tình vang lên bên trong đầu:
- Nguyên Chân, trận chiến này ngươi cứ việc đánh thẳng tay.
Hoắc Nguyên Chân ngẩn ra, cũng dùng truyền âm hồi đáp:
- Làm sao có thể như vậy được? Ta thà bị...
- Không cần nhiều lời nữa, Nguyên Chân, kể từ khi chúng ta quen biết tới nay, công lực của ta đều ở trên ngươi, cho tới hôm nay cũng là như thế. Đông Phương Tình ta hy vọng, nam nhân của ta có thể đỉnh thiên lập địa, ít nhất cũng phải mạnh hơn ta, nếu như người muốn được ta chân chính công nhận, như vậy hãy đánh bại ta trên lôi đài đi!
Đông Phương Tình nhìn chằm chằm vào Hoắc Nguyên Chân, thần sắc tựa hồ có chút kích động.
- Bất quá... Không nên đánh người ta bị thương quá nặng, vạn nhất bị thương tàn tật, người chỉ có thể cưới một thê tử tàn tật.
Hoắc Nguyên Chân có chút dở khóc dở cười:
- Tình nhi, giữa chúng ta hoàn toàn có thể diễn trò cho qua trận chiến này, tin rằng cho dù là có người nhìn ra chuyện gì cũng không thể nào nói được.
- Không, trận chiến này rất quan trọng đối với ta, cũng rất quan trọng đối với ngươi. Ngươi là người sắp đảm nhiệm chức Minh chủ, không thể đeo trên lưng tiếng xấu được nữ nhân nhường cho, sẽ hết sức bất lợi cho danh tiếng người sau này.
Nghe thấy lời của Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân có chút động lòng.
Lòng của nữ nhân này hết sức chân thành, cũng đã trả giá vì mình không ít. Thân là Minh chủ nhiều năm, nàng cân nhắc chuyện cũng rất toàn diện, điểm này ngược lại mình cũng không nghĩ tới.
Thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ còn không đành lòng động thủ với mình, Đông Phương Tình cười nói:
- Sao hả, không ra tay với ta được sao? Được rồi, ngươi không động thủ ta sẽ động thủ. Đến lúc đó mất vị trí Minh chủ, ngàn vạn lần đừng khóc!
Lời còn chưa dứt, cổ tay nàng run lên, mấy đạo ngân quang đã lặng yên không tiếng động bay ra.
Phi châm Quỳ Hoa Bảo Điển, lần đầu tiên xuất thủ với Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân cười khổ, thôi được, mình không thể rút lui khỏi trận chiến này, vậy phải tranh thủ đạt được thắng lợi dưới tình huống không làm thương hại Đông Phương Tình.
Nhưng nghĩ thì dễ dàng, trên thực tế thực lực Đông Phương Tình rất mạnh, hoàn toàn không để đối phó hơn Tang Cách cảnh giới Ngự, người nào cao hơn khó mà nói được.
Hai tay hắn vừa hợp lại phân, một chữ Vạn màu vàng bay ra, sau khi ngăn cản mấy mùi phi châm của Đông Phương Tình lại tiếp tục ép mạnh tới.
Hai tay Đông Phương Tình run lên, tóc dài sau lưng bay lượn như thác nước, một cỗ sóng khí màu trắng phóng vút lên cao, giống như sóng biển cuồn cuộn vọt về phía Hoắc Nguyên Chân, nháy mắt nuốt chửng chữ Vạn màu vàng.
- Quỳ Hoa Na Di đại pháp!
Thực lực nửa bước cảnh giới Ngự thi triển Quỳ Hoa Na Di đại pháp, vốn Quỳ Hoa Bảo Điển sẽ theo Đông Phương Tình tiến vào viên mãn mà biến thành võ học siêu cấp, bây giờ càng có uy lực vô cùng, nháy mắt đã đánh tan chữ Vạn của Hoắc Nguyên Chân.
- Phật Quang Sơ Hiện!
Thấy Đông Phương Tình không chút lưu tình, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể giấu dốt, dứt khoát dùng tới Như Lai Thần Chưởng. Dù sao thực lực Đông Phương Tình rất mạnh, muốn thương tổn đến nàng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Quỳ Hoa Bảo Điển thắng ở tốc độ. Như Lai Thần Chưởng thắng ở uy lực, hai người giao thủ tạo ra cục diện vô cùng đẹp mắt. Đông Phương Tình nhanh như gió, xuyên qua toàn trường, Hoắc Nguyên Chân bất động như núi, tử thủ chỉ trong phạm vi một thước.
Người chung quanh đều nghển cổ say sưa theo dõi, sau khi trận chiến này đi qua, tân võ lâm Minh chủ sẽ ra đời.
Từ trước tới nay, thực lực Hoắc Nguyên Chân đều kém Đông Phương Tình, nhưng đến hôm nay, Đông Phương Tình mới ý thức được tiểu hòa thượng này không còn ngây ngô khờ khạo như trước, nàng dốc hết toàn lực tấn công cũng bị hắn hóa giải dễ dàng.
Một thân công phu hoành luyện phối hợp chiêu thức nội lực hùng mạnh, hòa thượng này đã phát huy võ lực Thiếu Lâm tới cực hạn.
Âm thầm cắn răng, Đông Phương Tình khoát tay, một mũi kim châm xuất hiện trong tay.
Có một chiêu từ trước tới nay nàng vẫn chưa từng thi triển qua, đó chính là xen lẫn kim châm trong công kích ngân châm, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Vốn nàng tính toán vạn nhất Tang Cách đánh bại Hoắc Nguyên Chân, chiêu này sẽ dùng để đối phó Tang Cách, tránh cho vị trí võ lâm Minh chủ rơi vào tay người khác.
Nhưng hôm nay tình thế biến chuyển, đối thủ là ý trung nhân, Đông Phương Tình vẫn quyết định sử dụng chiêu này.
Cổ tay nàng khẽ run lên, ngân quang lóe lên đầy trời, lần này công kích có chừng trăm mũi ngân châm.
Mà mũi kim châm kia xen lẫn trong ngân châm, trong khoảnh khắc nàng xuất thủ không thể nào phân biệt được.
Quả nhiên Hoắc Nguyên Chân không chú ý, Như Lai Thần Chưởng bay ra, quét sạch ngân quang đầy trời.
Đột nhiên cảm thấy bả vai tê dại, Hoắc Nguyên Chân nhất thời biết không tốt, nhất định là đã trúng kim châm uy lực lớn nhất của Đông Phương Tình.
Dường như trên kim châm có thoa dược vật khiến cho thân thể người ta tê dại, Hoắc Nguyên Chân vội vàng thi triển Cửu Dương chân khí, bách độc bất xâm giúp hắn còn không úy kỵ loại dược vật này.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Đông Phương Tình đã lướt tới trước mặt hắn.
Ngọc chỉ vung lên vẽ ra bóng chỉ chập chùng, nhắm thẳng vào đại huyệt toàn thân Hoắc Nguyên Chân.
- Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ!
Đối mặt công kích sắc bén của Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân cũng kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Nàng biết kim châm này không thể làm gì được mình, nhưng nàng cần khoảnh khắc ngắn ngủi này để tiện thi triển Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ.
Mình vì nóng lòng xua đi cảm giác tê dại, lúc này đã không có biện pháp ngăn cản Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ của nàng.
- Ki ai!
Hoắc Nguyên Chân cất tiếng rống to, sóng khí Sư Tử Hống xung kích về phía Đông Phương Tình, bất quá chỉ sinh ra hiệu quả trì hoãn nàng một chút.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc trì hoãn này, ngay sau đó Hoắc Nguyên Chân lại thi triển Kim Chung Tráo.
Kim Chung Tráo có thể phòng ngự cảnh giới Tiên Thiên viên mãn trở xuống trước mặt của Đông Phương Tình giống như giấy hồ, trong khoảnh khắc vỡ tan tành. Bất quá những bóng chỉ kia cũng bởi vì Kim Chung Tráo ngăn trở mà biến mất, ngọc chỉ của nàng điểm thẳng vào ngực hắn.
Bốp!
Chỉ của Đông Phương Tình trúng đích.
Thắng rồi sao? Đông Phương Tình sững sờ nhìn chỉ mình điểm trúng ngực Hoắc Nguyên Chân, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Hoắc Nguyên Chân, vốn nàng cũng không muốn chiến thắng hắn.
Chỉ thấy sắc mặt của Hoắc Nguyên Chân có vẻ trắng bệch, nhưng vẫn mỉm cười nhìn mình:
- Tình nhi, không ai nói với nàng không nên đến gần nam nhân quá mức sao? Đó là chuyện rất nguy hiểm.
Nàng chợt cảm thấy cổ tay căng thẳng, thì ra tay Hoắc Nguyên Chân đã giơ lên nhanh như điện chớp nắm chặt lấy cổ tay nàng:
- Tình nhi, nàng đã thua!
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay Đông Phương Tình, nhưng Đông Phương Tình biết đây chẳng qua là bởi vì nàng là nữ nhân của Hoắc Nguyên Chân, là người mà hòa thượng này thích. Nếu như đổi lại là một nam nhân khác, e rằng hòa thượng này đã vật kẻ đó xuống đất, sau đó giậm cho một cước lên người.
Đông Phương Tình không có chút thất vọng, ngược lại trong đôi mắt đẹp tràn đầy vui mừng:
- Ngươi thật sự đã làm được!
Dưới ánh mắt của vạn người nhìn chăm chú, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể nắm tay nàng mãi được, có vẻ lúng túng buông ra:
- May mắn mà thôi.
Đông Phương Tình lại không chịu bỏ qua:
- Người làm thế nào ngăn được Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ của ta?
- Cái này thật ra cũng đơn giản, chính là ngành kháng. Đầu tiên là Kim Chung Tráo kháng một chút, trên người của ta còn luyện qua Thiết Bố Sam, kháng một chút nữa. Sau đó Kim Cương Bất Hoại Thể kháng một chút nữa, Cửu Dương chân kinh kháng một chút, Bắc Minh thần công kháng một chút, Long Tượng Bát Nhã Công kháng một chút nữa...
Đông Phương Tình nghe vậy sắc mặt trắng bệch, chẳng trách Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ mình không thể làm gì được hắn, thân thể hòa thượng này đã đạt đến trình độ biến thái.
Gần như hầu hết võ học của Hoắc Nguyên Chân đều có hiệu quả tăng cường phòng ngự, nhất là siêu cấp Long Tượng Bát Nhã công mà hắn mới học, thân thể cường hãn không bút nào tả xiết. Mặc dù một chỉ của Đông Phương Tình uy lực không nhỏ, nhưng dù sao sở trường của nàng không phải là lực lượng, mặc dù cũng có thể làm cho hắn cảm thấy khó chịu, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả chí mạng.
Đông Phương Tình hơi chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Nếu như Thiên Ma Cầm ta vẫn còn, nhất định sẽ không thua ngươi như vậy, thôi được rồi, ngươi làm Minh chủ đi.
Sau khi Đông Phương Tình nói xong, lại nói với người chủ trì bên cạnh:
- Phương trượng Thiếu Lâm đã nắm được mạch môn ta, bằng vào lực lượng của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đánh bại ta, cho nên cuộc chiến này, ta đã thua!
← Ch. 659 | Ch. 661 → |