← Ch.662 | Ch.664 → |
Cuộc sống như thế kéo dài ước chừng một tuần, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn khổ tu bên trong Phương Trượng viện chợt cảm giác được có người đang nhẹ giọng kêu gọi mình.
Khoảng thời gian này Hoắc Nguyên Chân tu luyện tiến cảnh thần tốc, gia tốc mười tám lần làm cho hắn có cảm giác như ngồi hỏa tiễn. Hơn nữa sau khi tẩy tủy, tu luyện một ngày có thể so với trước kia nửa tháng thậm chí một tháng, một tuần bế quan bằng nửa năm, Đồng Tử Công cách Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong đã không còn xa nữa.
Căn cứ Hoắc Nguyên Chân tính toán, chỉ cần không đầy một tháng nữa, Đồng Tử Công sẽ chân chính đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, cũng chính là mức đại thành mà Hệ Thống yêu cầu.
Vừa nghĩ tới sắp hoàn thành một nhiệm vụ Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vô cùng phấn chấn, động lực tràn trề.
Nhưng vừa lúc đó, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Phương Trượng viện cũng sẽ không bị người lén lút đi vào, nhưng thanh âm này cũng không phải là truyền âm, thanh âm không lớn, hình như là ở vị trí cửa cửa sổ truyền tới.
Thanh âm êm dịu đạm nhã, làm cho Hoắc Nguyên Chân từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại, trước mắt sáng lên, là nàng!
Vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy Nhiễm Đông Dạ vận một bộ y phục trắng như tuyết, có vẻ linh hoạt đang đứng ở cửa sổ nhìn hắn.
- Nhiễm tiền bối! Sao nàng lại tới đây? Vì sao không đi vào đây?
Nhiễm Đông Dạ nhẹ khẽ lắc đầu:
- Ta nói rồi, sau khi ngươi trúng tuyển võ lâm Minh chủ, ta sẽ tới Thiếu Lâm ngươi chúc mừng, chẳng qua là ta tới thực hiện lời hứa của ta.
- Mau mau vào ngồi đi!
Thấy Nhiễm Đông Dạ, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân thật tốt, nhờ có nàng mình mới có thể chiến thắng Tang Cách, lấy được vị trí Minh chủ, cho nên rất là cảm kích.
Nhiễm Đông Dạ lại đứng yên không nhúc nhích:
- Ta đi vào được không?
- Vào đi, mặc dù bần tăng là người xuất gia, nhưng cây xiên không sợ chết đứng, à, nhầm, cây ngay không sợ chết đứng, không sợ ai gièm pha nói xấu.
Nhiễm Đông Dạ tựa hồ không phát hiện Hoắc Nguyên Chân lỡ lời, xoay người đi vòng lại cửa trước, tiến vào trong phòng.
Sau khi tiến vào Phương Trượng viện, Nhiễm Đông Dạ ngồi lên ghế trúc bên trong đại sảnh, ánh mắt quan sát xung quanh một vòng, hiển nhiên cũng có chút hiếu kỳ với chỗ ở của phương trượng Thiếu Lâm này.
Hoắc Nguyên Chân pha một chén trà xanh, sau đó cũng ngồi xuống:
- Nhiễm tiền bối, bần tăng vẫn chưa cảm tạ nàng, nếu không nhờ nàng tận tình cầm tay dạy bảo...
Hoắc Nguyên Chân chưa nói hết lời thì ngưng bặt, suýt chút nữa cho mình một tát tai. Nói nhăng gì vậy, chẳng lẽ bản chất bần tăng là một sắc lang, cho dù là trong lòng không muốn như vậy, những tiềm thức vẫn để lộ ra?
Nhiễm Đông Dạ cũng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi một cái:
- Không có gì, dù sao ta cũng không có chuyện gì làm.
Thấy Nhiễm Đông Dạ tựa hồ không chú ý tới chuyện mình lỡ lời, Hoắc Nguyên Chân thở phào nhẹ nhõm:
- Bất kể nói thế nào, dù sao Nhiễm tiền bối cũng từng trợ giúp ta, chịu ân giọt nước phải báo đáp suối nguồn, bần tăng rất muốn báo đáp Nhiễm tiền bối, không biết Nhiễm tiền bối cần gì?
Nhiễm Đông Dạ nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, dừng ánh mắt lại ở bên cạnh lư hương:
- Ta không cần gì cả, lư hương này của ngươi hết sức khác biệt, rất dễ ngửi..
Hoắc Nguyên Chân cũng nhìn qua lư hương kia, đây là vật quay thưởng Hệ Thống mà được, mùi thơm có hiệu quả ngưng thần, Nhiễm Đông Dạ có thể phát hiện điểm này quả nhiên là lợi hại.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân không muốn bỏ những đồ vật có liên quan cùng Hệ Thống, đành phải tiếp tục nói:
- Người ta ai cũng có nhu cầu... à không, người ta ai cũng có lý tưởng theo đuổi truy cầu, Nhiễm tiền bối, bần tăng không tin nàng thật sự vô dục vô cầu...
Hoắc Nguyên Chân lời còn chưa dứt, cầm chén trà trên bàn lên ực mạnh một hớp, không được, phải bình tĩnh một chút, hôm nay tinh thần mình cũng tỉnh táo như thường, vì sao lời nói lại không mạch lạc như vậy?
Đây là lần thứ ba liên tục hôm nay Hoắc Nguyên Chân lờ lời, rốt cục Nhiễm ở Đông Dạ không bỏ qua lời của hắn, chẳng qua là dùng mắt to nhẹ nhàng liếc hắn một cái, nghiêng đầu không nói.
Quả nhiên là sự bất quá tam, Hoắc Nguyên Chân lúng túng suy nghĩ một chút, bình phục tâm tư, rốt cục cảm giác khá hơn một chút, mới tiếp tục nói:
- Nhiễm tiền bối, lần này nàng tới đây chỉ đơn giản là muốn chúc mừng bần tăng được tuyển làm Minh chủ như vậy sao?
- Vậy ngươi cho rằng còn có nguyên nhân khác sao?
Nhiễm Đông Dạ hỏi ngược lại một câu.
Có lẽ là nước trà mát mẻ rốt cục làm cho Hoắc Nguyên Chân bình tĩnh lại, niềm hưng phấn vì gặp gỡ Nhiễm Đông Dạ kia phai đi, mìm cười nói:
- Nhiễm tiền bối, trâm cài đầu của nàng bị lệch kìa.
- A!
Nhiễm Đông Dạ kinh hô thất thanh, vội vàng đưa tay lên sờ trâm cài trên đầu, quả nhiên là lệch một chút.
- Nhiễm tiền bối, trong ấn tượng của bần tăng, hẳn là nàng vô cùng chú trọng hình tượng bản thân, loại chuyện cài lệch trâm này hắn là lần đầu tiên, có lẽ trong lòng có việc gấp...
- Không có.
Nhiễm Đông Dạ từ từ sửa trâm ngay ngắn lại, lên tiếng phủ nhận, bất quá Hoắc Nguyên Chân có thể nghe thấy rất rõ ràng ý tứ bên trong lời nói.
- Còn nữa, giày của nàng bị mang ngược rồi.
- A! Có thể là tới quá vội vàng.
Nhiễm Đông Dạ vốn hết sức thờ ơ lãnh đạm rốt cục luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng cởi giày mình. Nhưng nàng vừa cởi ra một chiếc lại đột nhiên phát hiện, giày của mình không hề mang ngược.
Tay nàng cầm một chiếc giày, bàn chân trắng muốt lộ ra ngoài. Vào thời này cũng không có thói quen để lộ chân như vậy, chân của Nhiễm Đông Dạ đẹp vô cùng, ít nhất theo Hoắc Nguyên Chân thấy đây là một bàn chân không có chút tỳ vết.
Lúc này Nhiễm Đông Dạ cũng ý thức được không ổn, không ngờ rằng mắc bẫy hòa thượng này, bất quá cũng đã nghiệm chứng được chuyện nàng cũng bối rối trong lòng.
Nhiễm Đông Dạ bình thường hiếm khi đỏ mặt chút nào, hiện tại đỏ tới tận mang tai, vội vàng lấy tay che bàn chân mình lại:
- Không cho ngươi nhìn!
Hoắc Nguyên Chân đang sững sờ nhìn chằm chằm, trong đầu nhớ lại lần trước cũng thấy hai chân Nhiễm Đông Dạ, cảm giác xinh đẹp suốt đời khó quên, mà bây giờ thấy chân nhỏ nàng cũng trùng hợp với lần trước.
Cho đến khi bị Nhiễm Đông Dạ nói một câu, Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được mình không lễ phép, vội vàng quay đầu, miệng còn nói:
- Nhiễm tiền bối, không nên trách bần tăng, bần tăng chỉ là muốn thử dò xét phản ứng Nhiễm tiền bối một chút, không nghĩ tới tiền bối lại đột nhiên cởi giày ở trước mặt bần tăng.
Nhiễm Đông Dạ không nghe hắn nói gì, vội vàng mang giày vào.
Mang giày xong, tay của Nhiễm Đông Dạ hơi có vẻ phát run, mình làm thế sao vậy, vì sao dễ dàng bị hắn lừa như vậy, hơn nữa còn phản ứng hấp tấp như vậy.
Cố gắng bình phục hô hấp mấy cái, lấy tay đè lên bộ ngực cao vút, Nhiễm Đông Dạ mới coi như khôi phục bình thường.
Đây là điểm mà nàng không giống với những nữ nhân khác, luôn tương đối dễ dàng tiếp nhận rất nhiều thứ, đối với những chuyện thông thường lúc nào cũng giữ thái độ thờ ơ.
Nếu như bị những người khác thấy dáng vẻ này của mình, nhất định Nhiễm Đông Dạ sẽ hủy thi diện tích kẻ đó. Nhưng đây là Hoắc Nguyên Chân, nàng cảm thấy đây không phải là chuyện gì quá đáng, lần trước bị hắn thấy nhiều hơn, không phải là mình cũng không có nổi giận sao?
- Ngươi rất thông minh, không ngờ lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này thăm dò ta, bất quá ngươi đã thành công, đúng là ta có chuyện.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng khôi phục bình thường, mỉm cười quay lại:
- Bần tăng đã nói nhất định Nhiễm tiền bối có chuyện, sao hả, có thể nói với bần tăng được chăng?
- Không phải là người rất thông minh sao, vậy ngươi có thể đoán thử xem ta tới đây là vì chuyện gì?
Hoắc Nguyên Chân chớp mắt một cái:
- Ta suy nghĩ một chút, chuyện thông thường chắc chắn sẽ không khiến cho Nhiễm tiền bối chú ý. Võ công nàng cực cao, chắc chắn không có ai dám uy hiếp nàng, hơn nữa nàng xinh đẹp như vậy, cũng sẽ không ghen tỵ với nữ nhân khác.
- Chuyện có thể làm cho nàng cảm thấy tâm phiền ý loạn, vậy chỉ có thể là chuyện mà lực lượng nàng không thể làm nổi. Trên thiên hạ này, ta chỉ có thể tưởng tượng ra hai chuyện.
- Hai chuyện gì vậy?
- Một là sợ rằng Thất Tinh Liên Châu sắp bắt đầu, mà Nhiễm tiền bối lại không thể ngăn cản, bần tăng nói có sai hay không?
Lúc Hoắc Nguyên Chân từ Hồ Điệp cốc trở lại, ngồi Kim Nhãn Điêu cảm thấy rét lạnh trong lòng, khi đó hắn đã nghi ngờ có thể là Thất Tinh Liên Châu sắp bắt đầu, cho nên bây giờ bèn lấy ra đoán thử.
Quả nhiên Nhiễm Đông Dạ hơi gật đầu một cái:
- Không sai, có nguyên nhân về chuyện này.
Được Nhiễm Đông Dạ trả lời khẳng định, sắc mặt Hoắc Nguyên Chân ngược lại ngưng trọng:
- Thất Tinh Liên Châu lại bắt đầu nhanh như vậy, rõ ràng là sớm so với bần tăng dự đoán. Như vậy hẳn là An Mộ Phong lại làm gì đó, mà Nhiễm tiền bối đã từng nói kết quả Thất Tinh Liên Châu lần này chính là Đinh Bất Nhị sẽ tái xuất giang hồ.
Nhiễm Đông Dạ không nói gì, nhưng biểu lộ của nàng đã cho Hoắc Nguyên Chân câu trả lời.
- Nhiễm tiền bối, thứ cho bần tăng nói thẳng, mặc dù nàng rất tốt, nhưng bần tăng thấy nàng cũng không phải là loại người lo lắng vận mạng cho thiên hạ chúng sinh, Thất Tinh Liên Châu đối với nàng cũng là chuyện không đáng kể gì, chỉ sợ nàng lo lắng sẽ gặp phải người mà nàng không muốn gặp.
- Ngươi nói là Đinh Bất Nhị sao?
- Không sai, tựa hồ Nhiễm tiền bối cũng không thích người này.
Rốt cục Nhiễm Đông Dạ thở dài một tiếng:
- Ngươi nói không hoàn toàn đúng, nhưng đúng được một phần, quả thật Thất Tinh Liên Châu bắt đầu, chẳng qua là quá trình này cần một chút thời gian. Ban đầu ta cũng không cảm thấy sau khi Thất Tinh Liên Châu xảy ra sẽ có ảnh hưởng gì đối với ta, bây giờ xem ra ta sai lầm rồi.
Hoắc Nguyên Chân không có nói tiếp, mà là lẳng lặng nghe Nhiễm Đông Dạ nói.
- Ta không thích Đinh Bất Nhị, nhưng cũng không phải là ghét y. Nếu y xuất hiện thì xuất hiện, dù sao đối với ta cũng chẳng có gì khác, bất quá đó là cái nhìn trước đây.
- Vậy chẳng hay cái nhìn hiện tại của Nhiễm tiền bối là thế nào?
- Ta cũng không nói được, lần này sau khi An Mộ Phong bên kia chủ động thao túng Thiên Động Nghi tăng nhanh tiến độ của Thất Tinh Liên Châu, ta rời đi Tây Vực, trên đường đi tới Thiếu Lâm cũng cảm nhận được có vẻ khác thường.
- Trước kia trong mắt ta, sinh mạng cơ hồ không có ý nghĩa gì, lần này lại có vẻ đặc biệt. Bất kể là sơn thủy, hoa cỏ hay là mọi người đang bận rộn đều là một phần không thể thiếu giữa thiên địa này, hết thảy sự vật trong mắt ta đều có nét đẹp của riêng nó.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng kể lại, Hoắc Nguyên Chân cũng yên lặng cảm thụ tâm linh nàng biến hóa, quả nhiên là Nhiễm Đông Dạ không giống trước đây.
- Những người nông dân đang vội vàng thu hoạch, những con trâu đang kéo cày ngoài ruộng, những trái cây đang lủng lẳng trên cành, thậm chí là một đóa hoa dại trên đường, hết thảy đều có vẻ đẹp bừng bừng sức sống không gì sánh kịp, đều mang tới cho người ta nét đẹp mê hồn, nhưng vì sao trước kia ta lại không phát hiện...
Nhiễm Đông Dạ dứt lời chợt cúi đầu:
- Nếu như Đinh Bất Nhị xuất thế, như vậy thần công cuối cùng của y cũng rất có thể sẽ thành, đến khi đó rất nhiều người sẽ gặp kiếp nạn cực lớn, mà kẻ tạo thành hết thảy tội nghiệt này có ta trong đó.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Nhiễm Đông Dạ nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên ta phát hiện ta cũng không muốn làm như vậy, ta muốn ngăn cản hết thảy phát sinh, ngươi có thể giúp ta được chăng?
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân dừng lại ở trên mặt Nhiễm Đông Dạ, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son hoàn mỹ giữa hai hàng lông mày của nàng. Nét đẹp của Nhiễm Đông Dạ quả thật làm cho không người nào có thể cự tuyệt, hắn không kìm hãm được gật đầu:
- Ta có thể giúp nàng, chẳng qua là bần tăng không biết phải làm thế nào.
Chuyện này nói thì đơn giản, nhưng làm vô cùng khó khăn.
Tay ngọc của Nhiễm Đông Dạ theo thói quen vô ý thức cuốn lấy đuôi tóc mình, đây là động tác quen thuộc của nàng mỗi khi có điều suy nghĩ, vừa nghĩ vừa nói:
- Là như vậy, vốn kế hoạch trước đây của ta cùng An Mộ Phong là để Đinh Bất Nhị xuất hiện, sau đó lợi dụng y đối kháng mấy vị trưởng lão Mật tông. Chỉ cần bọn họ có thể lưỡng bại câu thương, như vậy An Mộ Phong sẽ có thể thừa cơ lợi dụng, sẽ có thể uy hiếp Đinh Bất Nhị bắt y nói ra phương pháp giải trừ độc tố ở trong cơ thể An Mộ Phong.
Nhiễm Đông Dạ nói tới chỗ này, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên chen lời:
- Nhưng không phải là hôm nay độc của An tiền bối đã không thành vấn đề rồi sao, vì sao còn chủ động gia tăng tiến trình Thất Tinh Liên Châu như vậy? Dù sao Đinh Bất Nhị cũng chưa chắc sẽ liều mạng sinh tử với trưởng lão Mật tông mong muốn.
- Chính là xuất hiện vấn đề ở chỗ này, An Mộ Phong bây giờ đã không giống như trước kia.
- Lời này có nghĩa gì?
- Lần trước An Mộ Phong tự cho rằng đã tìm được phương pháp dùng giải được Đinh Bất Nhị, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, chính là điểm này xuất hiện vấn đề!
Lời của Nhiễm Đông Dạ làm cho Hoắc Nguyên Chân cả kinh, chẳng lẽ phương pháp đó vẫn là không đúng sao?
Nhìn ra Hoắc Nguyên Chân nghi vấn, Nhiễm Đông Dạ lắc đầu một cái:
- Phương pháp đó là chính xác, nhưng nhưng cũng là sai lầm nhất, chỉ có thể nói tên Định Bất Nhị này quá giảo hoạt!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân dâng lên dự cảm bất tường:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Sau khi An Mộ Phong uống đan dược vào, quả thật lúc ấy ma tính của y lập tức được áp chế hóa giải. Nhưng Định Bất Nhị đã sớm tính toán rõ ràng, y biết nhất định chúng ta sẽ làm các loại thí nghiệm trước, như vậy sẽ khó tránh khỏi lấy ra một chút dược vật.
- Mà đan dược của y đã định lượng chuẩn xác vô cùng, thêm một chút cũng không được, bớt một chút cũng không được, trừ phi là chúng ta tìm ra được phương pháp chính xác ngay từ đầu mới uống vào, như vậy mới là cơ hội duy nhất cứu An Mộ Phong. Nhưng kể từ khi chúng ta lấy dược vật ra thử nghiệm, cơ hội này cũng không còn.
← Ch. 662 | Ch. 664 → |