← Ch.666 | Ch.668 → |
- Có mấy lời, ta thủy chung không có cơ hội nói với An Mộ Phong, khi đó tâm tính ta đã mất thăng bằng, không biết mình muốn làm gì. Sau đó thậm chí oán hận cả An Mộ Phong, còn nhốt thê tử của y, những chuyện này ngươi đã biết rồi.
- Vậy An Mộ Phong từng biết nàng...
- Hẳn là không biết, bất quá hiện tại chuyện này đã không còn quan trọng. Sau đó ta biết hai người bọn họ ở Tây Vực thành lập cơ quan dụng cụ cực lớn Thiên Động Nghi sửa đổi quỹ tích tinh đẩu vận hành, mới cố ý phò tá Mã Đạo Viễn leo lên ngôi vị Hoàng đế Đại Hạ, chính là vì phá hư kế hoạch của hai người bọn họ. Ta cũng không biết là vì sao, có lẽ là vì muốn phá hoại bọn họ, không muốn cho bọn họ yên ổn tốt lành.
Hoắc Nguyên Chân có hơi không biết tiếp thu lời Lý Thanh Hoa như thế nào, khi đó Lý Thanh Hoa hẳn là có bệnh hoạn về tâm lý, không chỉ đố kỵ Đông Phương Tình, còn có Nhiễm Đông Dạ, thậm chí An Mộ Phong. Rất khó làm rõ nguồn gốc của lòng đố kỵ này, có lẽ nhà tâm lý học có thể đưa ra đáp án trừu tượng, nhưng đó cũng không phải chuyện Hoắc Nguyên Chân am hiểu.
Lý Thanh Hoa nói tới đây, thở ra một hơi thật dài:
- Cho đến khi ta gặp ngươi, mới coi là rốt cục dần dần hiểu ra mình thật sự đang cần cái gì, cũng nhận thức được một loạt sai lầm trước kia. Nguyên Chân, hiện tại ta không cầu gì xa vời, bất quá chỉ hy vọng có thể dùng biểu hiện của mình để bù đắp lại sai lầm. Hy vọng có một ngày, sư muội cùng sư phụ cũng có thể tha thứ cho ta.
Hoắc Nguyên Chân cất tiếng thở dài, thân thể hơi ngửa về phía sau, dư quang khóe mắt quét nhìn Nhiễm Đông Dạ.
Chỉ thấy ánh mắt Nhiễm Đông Dạ lưu chuyển nhìn mình, bàn tay dùng sức nắm tay của mình, hắn có thể hiểu được ý nàng qua ánh mắt của nàng.
- Thanh Hoa, nàng không cần lo lắng quá mức, dù sao chuyện nàng làm cũng không có tạo thành sai lầm lớn, Tình nhi nhân họa đắc phúc tiến vào Tiên Thiên viên mãn, kế hoạch của bọn sư phụ nàng cũng không có bị nàng phá hư mất. Huống chi nếu nàng thật sự phá hư, chỉ sợ người trong thiên hạ đều phải cảm tạ nàng. Cho nên nàng cũng không cần lo lắng quá mức, ít nhất ta tin tưởng sư phụ nàng chắc là sẽ không trách nàng.
Lý Thanh Hoa có chút khó có thể tin nói:
- Có thật không? Làm sao ngươi biết sư phụ sẽ không trách ta?
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười:
- Ta từng gặp qua sư phụ nàng, mặc dù sư phụ nàng thường ngày nghiêm trang trịnh trọng, nhìn qua có vẻ cổ hủ, nhưng ta cảm thấy nàng ấy là loại người trong nóng ngoài lạnh, có lòng bao dung mà người thường không có được, tuyệt đối không phải là bệnh thần kinh trong lòng vô tình, ta bảo đảm nàng không phải là bệnh thần kinh.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân bảo đảm kỳ quái, Lý Thanh Hoa cười khẽ, nỗi băn khoăn trong lòng vơi đi rất nhiều.
- Thật là... nào có như người nói. Bất quá mong lời của ngươi sẽ thành sự thật, nếu sư phụ thật sự không trách ta thì hay biết mấy.
Mục đích Lý Thanh Hoa đi tới nơi này đã đạt tới, Hoắc Nguyên Chân đáp ứng đi cùng nàng gặp Đông Phương Tình, hơn nữa nói sư phụ cũng không trách nàng, tâm trạng của nàng tốt hơn nhiều.
Nàng có vẻ hưng phấn giơ hai tay ra nắm tay Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, vội vàng rút tay kia của mình ra khỏi bàn tay Nhiễm Đông Dạ, nắm lấy tay Lý Thanh Hoa.
- Nguyên Chân, ta... ủa...
Lý Thanh Hoa còn chưa dứt lời, chợt phát hiện ra tay phải Hoắc Nguyên Chân đầy mồ hôi.
Nàng mấp máy môi vài cái, ánh mắt mơ hồ bất định:
- Vì sao lòng bàn tay người đầy mồ hôi như vậy?
- Luyện công đó, Cửu Dương chân kinh thường luyện tới nỗi xuất mồ hôi toàn thân, nàng không biết sao?
- Vậy sao?
Lý Thanh Hoa hồi lâu không nói gì, ánh mắt quét qua trên người Hoắc Nguyên Chân hai lần, lại chậm rãi quét qua màn trường.
Tim của Hoắc Nguyên Chân nhảy thót theo ánh mắt nàng, cũng không dám thở mạnh.
Mà Nhiễm Đông Dạ phía sau màn trường cũng sợ hãi cực độ, sắc mặt tái nhợt, tay nàng nắm chặt y phục Hoắc Nguyên Chân, giống như người sắp chết chìm với được cọng rơm.
Bên trong phòng lúc này ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe, Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa bốn mắt nhìn nhau, hai tay nắm lấy nhau. Mà Nhiễm Đông Dạ ở sau màn bấu chặt y phục Hoắc Nguyên Chân, võ công đầy mình lúc này cũng không có đất dụng võ.
Trong ánh mắt lo lắng của Hoắc Nguyên Chân, Lý Thanh Hoa chậm rãi đưa tay ra, đưa về phía màn trường.
Hoắc Nguyên Chân cũng không dám có chút cử động nào, suýt chút nữa mắt nhắm lại, màn trường bị kéo ra sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng không dám tưởng tượng.
Ngón tay đi tới gần màn trướng dừng lại một chút, khóe miệng Lý Thanh Hoa nở một nụ cười.
- Nguyên Chân, hôm nay cũng sắp đến tháng Mười, vì sao người lại sợ nóng như vậy? Có lẽ là tu luyện công pháp thuần dương quá nhiều, xem người đầu đầy mồ hôi kìa...
Sau khi nói xong, tay nhỏ bé của Lý Thanh Hoa nhẹ nhàng xoa xoa trán Hoắc Nguyên Chân, quả nhiên trán hắn ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Nguyên Chân thở phào nhẹ nhõm thật dài trong lòng, có chút lúng túng nói:
- Ừm, tiết Thu cũng có lúc nóng bức, ta đúng là sợ nhiệt không sợ lạnh.
- Nếu là như vậy, bình thời hãy chú ý một chút, không nên tu luyện quá thường xuyên, thỉnh thoảng lười biếng nghỉ ngơi một hôm giống như ngươi hôm nay vậy, ta thấy cũng rất tốt.
Lý Thanh Hoa tựa như tiểu thê tử dặn dò mấy câu, sau đó liền cáo từ Hoắc Nguyên Chân.
Quan hệ Hoắc Nguyên Chân cùng các hồng nhan tri kỷ đều là mông lung như vậy, bình thời ở chung với nhau cũng không có động tác gì thân mật quá mức. Lý Thanh Hoa cũng không ngoại lệ, nàng còn chưa tới mức giống như nữ nhân thông thường thân mật với ý trung nhân mà không e ngại gì.
Sau khi thân ảnh yểu điệu Lý Thanh Hoa đi ra khỏi Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân cảm giác toàn thân mình đã bị mồ hôi làm ướt, hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó nằm vật ra trên giường.
Nhìn về phía Nhiễm Đông Dạ, thân thể nàng cũng mềm nhũn tựa vào cạnh đầu giường, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mịn.
- Mới vừa rồi làm ta sợ muốn chết.
Nhiễm Đông Dạ nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân nói nhỏ một câu.
Thấy sắc mặt Nhiễm Đông Dạ tái nhợt, Hoắc Nguyên Chân đưa tay ra nắm tay nhỏ bé của nàng:
- Không cần lo lắng, không phải là không sao rồi sao.
Nhiễm Đông Dạ khẽ gật đầu:
- May là không bại lộ, bằng không ta thật sự không biết sau này làm sao đối mặt Thanh Hoa.
Sau khi nói xong, Nhiễm Đông Dạ giơ một tay lên xoa xoa mồ hôi trán. Một lát sau, mới đột nhiên ý thức được Hoắc Nguyên Chân lại nắm tay mình.
Hốt hoảng rút tay trở lại, Nhiễm Đông Dạ có chút chật vật xuống khỏi giường Hoắc Nguyên Chân.
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng ý thức được mình đã làm chuyện gì, trong lòng có chút hối hận, nói với Nhiễm Đông Dạ:
- Nhiễm tiền... Nhiễm cô nương, mới vừa rồi bần tăng có chút thất lễ...
Nhiễm Đông Dạ bước ra đứng ở bên cửa sổ, không quay đầu lại, nói nhỏ:
- Không sao, khi đó cũng là tình thế khẩn cấp.
Không khí trong phòng có hơi lúng túng, Hoắc Nguyên Chân đổi chủ đề:
- Chờ sau khi nhân sĩ võ lâm tới đây, chúng ta sẽ mau chóng tiến hành tập trung huấn luyện, nhưng bần tăng có chút bận tâm.
Nhiễm Đông Dạ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Người bận tâm chuyện gì vậy
Hoắc Nguyên Chân tỏ vẻ lo âu đáp:
- Thần Long giáo cao thủ đông đảo, hơn nữa từ nhiều dấu hiệu có thể thấy được, có thể Đinh Bất Nhị chính là giáo chủ Thần Long giáo.
- Hiện tại còn có An Mộ Phong hiệp trợ, chỉ riêng là cao thủ cảnh giới Ngự đã có hơn năm người, còn có mấy tên Tiên Thiên viên mãn, với thực lực chúng ta trước mắt đi tấn công Thần Long giáo, sợ rằng không đủ lực....
Nói đến chính sự, Nhiễm Đông Dạ cũng bớt lúng túng nhiều, nàng xoay người lại, ngồi vào vị trí Lý Thanh Hoa mới vừa rồi:
- Ngươi nói cũng phải thực lực An Mộ Phong rất mạnh, ta đối phó cũng không dễ dàng, còn có Đại trưởng lão Thần Long giáo công lực cũng hết sức bất phàm, dĩ nhiên chủ yếu nhất, nếu như Đinh Bất Nhị xuất thế, chỉ sợ không ai có thể đối phó được.
Nghe thấy Nhiễm Đông Dạ cũng nói như thế, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút rầu rĩ. Thực lực không đủ còn muốn đi phản công Thần Long giáo, đây không phải là phản công, mà là đi chịu chết.
Bên mình nhìn như không ít người, nhưng trên thực tế coi như có thể xuất thủ, trừ hắn và Vô Danh ra, chỉ còn có Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân trận cùng Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận.
Ngoài ra hai nàng Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình cũng là sức chiến đấu chủ yếu. Đáng tiếc vẫn chưa thể giải quyết mâu thuẫn giữa các nàng.
Trừ hai người này ra, cũng chỉ có An gia tỷ muội liên thủ có thể phát huy một ít tác dụng.
Cũng không biết người trong giang hồ có thể mang đến cho mình bất ngờ gì không, nhưng không thể ôm hy vọng quá lớn đối với những người này.
Nhiễm Đông Dạ thấy Hoắc Nguyên Chân cau mày, lại chủ động lên tiếng an ủi:
- Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, đến lúc tấn công Thần Long giáo, ta sẽ âm thầm trợ giúp các ngươi.
Nghe thấy Nhiễm Đông Dạ nói như thế, Hoắc Nguyên Chân nhất thời mừng rỡ, nếu như Nhiễm Đông Dạ chịu chủ động trợ giúp, như vậy tình huống lại khác, đây chính là sức chiến đấu cao cấp.
- Đa tạ Nhiễm cô nương! Như vậy quả thật tốt hơn rất nhiều!
Vì quá vui mừng, Hoắc Nguyên Chân lại nắm tay Nhiễm Đông Dạ lần nữa.
Bàn tay Nhiễm Đông Dạ động một cái, lần này không có lập tức rút trở về, mà là hơi cúi đầu nói:
- Thật ra thì ngươi có thể thử dò xét liên lạc với Mật tông một phen, nếu không cho dù chúng ta xuất động toàn lực chỉ sợ cũng không có phần thắng, chỉ có người Mật tông gia nhập vào mới có hy vọng.
- Mật tông ư? Bọn họ có bằng lòng không?
- Thử một chút đi, chủ yếu là Mật tông tứ đại Thời Luân tôn giả, năm đó Đinh Bất Nhị chính là thua trong tay bọn họ. Tin tưởng những năm qua, công lực bọn họ nhất định sẽ có tiến bộ, có lẽ có thể đánh bại Đinh Bất Nhị lần nữa cũng không chừng.
Nhiễm Đông Dạ vừa nói chuyện, nhẹ nhàng rút tay trở về.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm oán giận mình, vì sao lại quen thói nắm tay người ta vậy?
Sau khi buông tay Nhiễm Đông Dạ ra, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Vậy ta sẽ thử một chút, trước đây Thanh Hoa đã từng có liên lạc cùng Mật tông, hôm nay Mật tông Tang Cách càng có quan hệ không cạn với ta. Tin rằng chỉ cần trình bày cho bọn họ hiểu được quan hệ lợi hại, nhất định bọn họ sẽ có thể phân ra nặng nhẹ, đạt thành hợp tác cùng chúng ta.
- Vậy thì tốt, nếu là như vậy, ta.... Ta phải đi rồi, chờ đến lúc các ngươi tấn công Thần Long giáo, tự nhiên ta sẽ xuất hiện ở thời điểm cần thiết.
- Nàng không đi cùng chúng ta sao?
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không được, Thanh Hoa... Tình nhi... Ta còn chưa muốn gặp các nàng.
Hoắc Nguyên Chân hiểu vì sao Nhiễm Đông Dạ không muốn gặp Lý Thanh Hoa, bởi vì chuyện mới vừa rồi, sợ rằng Lý Thanh Hoa chưa chắc không hề có cảm giác gì, e rằng chỉ là nàng không muốn vạch trần mà thôi.
Nhưng vì sao Nhiễm Đông Dạ lại không muốn gặp Đông Phương Tình? Trong các đồ đệ của nàng, quan hệ với Đông Phương Tình là rất tốt.
Dĩ nhiên Nhiễm Đông Dạ không nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể hỏi.
Nói xong những chuyện này, Nhiễm Đông Dạ đứng lên, muốn rời khỏi Phương Trượng viện.
Vào lúc nàng xoay người lại cáo từ cùng Hoắc Nguyên Chân, đột nhiên thấy hòa thượng này lấy ra một đấu lạp, đội lên trên đầu, nói với nàng:
- Đây là niềm vui của nàng, đã từng tan tác. Bất quá nàng xem, hiện tại nó đã khôi phục như lúc ban đầu.
Nhiễm Đông Dạ ngẩn người một chút, đây chính là đấu lại trước đây bị mình xé tan tành, không ngờ rằng hắn đã tu sửa lành lại.
Ngơ ngác nhìn Hoắc Nguyên Chân một hồi, Nhiễm Đông Dạ chợt nở một nụ cười hiếm thấy, da thịt thắng tuyết, cười tươi như hoa:
- Đa tạ ngươi, hôm nay ta.... . Rất vui vẻ.
Nhìn bóng lưng Nhiễm Đông Dạ biến mất trong tầm mắt, Hoắc Nguyên Chân ngồi về bồ đoàn mình, cảm thấy thân tâm nhẹ nhàng thư thái.
Dường như hắn đã mơ hồ nắm bắt được tương lai mờ mịt không lường được, hơn nữa đang dần dần hoàn thành nhiệm vụ gian nan, cuối cùng cũng có một ngày sẽ mở màn cho tuồng vui.
Người của Thần Long giáo không phải là ngu ngốc, kể từ sau khi Hoắc Nguyên Chân làm võ lâm Minh chủ, tổng động viên toàn bộ giang hồ chuẩn bị đối phó bọn họ, tự nhiên bọn họ không phải không biết.
Bất quá khoảng thời gian này dường như trong Thần Long giáo đã xảy ra đại sự gì, tất cả trưởng lão Tiên Thiên viên mãn đều quay trở về tổng đàn ở Tái Ngoại.
Ở lại Trung Nguyên chỉ là một ít đệ tử phổ thông, không có năng lực cũng không có ý đồ phát động thế công, chẳng qua là chiếm cứ ở Hoa Sơn lẳng lặng chờ đợi.
Cử động của bọn họ cũng hợp ý Hoắc Nguyên Chân, bọn họ bất động, bên này cũng bất động. Bởi vì phe võ lâm Trung Nguyên cần tích tụ đầy đủ thực lực, phát động tổng tiến công cuối cùng đối với Thần Long giáo.
Hoắc Nguyên Chân cũng đại khái có thể đoán ra người của Thần Long giáo đang làm gì, Thất Tinh Liên Châu đã bắt đầu, chẳng qua là còn chưa hoàn thành triệt để, đại khái là người của Thần Long giáo trở về chuẩn bị nghênh đón Đinh Bất Nhị xuất thế bất cứ lúc nào.
Theo bọn họ thấy, bất kể người trên giang hồ giở trò gì, chỉ cần Đinh Bất Nhị xuất thế, hết thảy vấn đề sẽ không còn là vấn đề.
Tất cả khó khăn, tất cả trở lực, dưới thần công cái thế của Đinh Bất Nhị sẽ bị san bằng như cành khô củi mục, tất cả lực lượng đề kháng đều sẽ chết không có chỗ chôn!
Hai Mươi Lăm Tháng Chín, nhóm nhân sĩ võ lâm đầu tiên do Đông Phương Tình triệu tập đã đi tới Thiếu Lâm.
Tổng cộng có ba mươi người, võ công những người này đều không kém, kém nhất cũng là Tiên Thiên trung kỳ. Hoắc Nguyên Chân an bài bọn họ đi theo đệ tử Thiếu Lâm huấn luyện chung, năm đường khẩu tập võ Thiếu Lâm cũng bắt đầu mở ra đối với bọn họ.
Mà Hoàng Hổ phụ thân của Hoàng Phi Hồng, cũng chính là Thiếu Lâm Tuệ Hổ hôm nay, rốt cục cũng làm ra thành tích, đã luyện chế ra một số đan dược gia tăng công lực chất lượng cao.
Trừ ưu tiên cho đệ tử Thiếu Lâm luyện công ra, một số nhân sĩ võ lâm nhân phẩm có thể tin được, tiếng tăm rất tốt trên giang hồ cũng nhận được đan dược.
← Ch. 666 | Ch. 668 → |