← Ch.694 | Ch.696 → |
Tốc độ của tia sáng này cực nhanh, căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung được, An Mộ Phong trong lúc vội vàng muốn né tránh cũng không được.
Chuyện y có thể làm được là theo bản năng thu hồi một bàn tay ngăn trở.
Động tác thu chưởng này ảnh hưởng y xuất thủ, khiến cho lực đạo công kích Hoắc Nguyên Chân giảm đi một chút.
Đơn chưởng hai người va chạm vào nhau, đều là vội vàng xuất thủ, không có lực đạo quá lớn.
Nhưng An Mộ Phong lại kêu thảm một tiếng, hắc khí quanh mình mờ đi không
Hoắc Nguyên Chân được cứu viện, không dừng lại chút nào, giơ tay lên xuất ra một chiêu Vạn Phật Triều Tông, bắn thẳng tới Nhị trưởng lão vẫn còn đang dây dưa bên cạnh mình.
Nhị trưởng lão cũng không phải ngồi không, mặc dù biến hóa xảy ra trong khoảnh khắc này làm rối loạn lão và An Mộ Phong liên thủ, nhưng lão cũng không có nhàn rỗi, vừa thấy An Mộ Phong thất thủ lập tức chuẩn bị giáng cho Hoắc Nguyên Chân một đòn lôi đình.
Lão còn chưa kịp xuất thủ, chỉ cảm thấy trước mắt thoáng hiện một điểm kim quang, còn chưa bắn trúng mình đã cảm thấy da thịt đau nhói.
Nhị trưởng lão cuống quít phất tay cản lại, giống như An Mộ Phong đồng thời chặn lại ám khí cùng chưởng pháp Hoắc Nguyên Chân.
Bất quá lão không được may mắn như An Mộ Phong, Hoắc Nguyên Chân ôm hận đánh ra một chưởng, dùng tới thức thứ chín Như Lai Thần Chưởng, lão vội vàng ngăn cản tự nhiên không phải là đối thủ, bàn tay đau nhức, thân hình lui về phía sau.
Mà kim châm kia cơ hồ là đồng thời bắn thủng chưởng của lão ngăn trở, sau đó đâm vào cổ lão.
Máu tươi phun ra như suối, khiến cho Hoắc Nguyên Chân đối diện tránh né không kịp bị bắn lên người không ít.
Nhị trưởng lão hú lên quái dị rút người trở lui, dùng nội lực phong bế trên vết thương cổ. Tình thế biến hóa bất thình lình cũng làm cho lão có hơi ứng phó không kịp.
Tốc độ kim châm quá nhanh, làm cho lão cũng không kịp thi triển Linh Tế Nhất Chỉ.
Hoắc Nguyên Chân được cứu viện, mặc dù trước mắt An Mộ Phong cùng Nhị trưởng lão đều bị thương. Nhưng Hoắc Nguyên Chân biết bọn họ bị thương không nặng, cũng không dây dưa đấu cùng bọn họ, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời phát ra một tiếng Sư Tử Hống.
Những đệ tử Thần Long giáo phổ thông còn muốn truy kích bị tiếng rống này chấn cho váng đầu hoa mắt, đa số người đều tạm thời mất đi năng lực truy kích.
Chỉ có Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử còn thi triển khinh công đuổi theo.
Hai người bọn họ thấy Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình đã tới cứu viện Hoắc Nguyên Chân, mục đích bọn họ chính là trì hoãn đối phương một chút thời gian, chờ An Mộ Phong cùng Nhị trưởng lão nghỉ lấy hơi, nhất định có thể lưu lại toàn bộ những người này.
Hoắc Nguyên Chân rút người ra lui nhanh, đồng thời cũng nhìn thấy Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình ở phía sau, nhưng đại quân còn cách nơi này một đoạn.
Nhất định là hai nàng lo lắng an nguy của mình, chạy tới tương đối gần, cho nên mới có thể tới trước đại quân một bước.
Cũng may các nàng chạy tới trước, nếu không hôm nay mình sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lúc này binh bại, tổn thất không nhỏ, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn tiếp tục dây dưa cùng bọn Đông Phương Thiếu Bạch, lui về phía sau đồng thời khoát tay, lòng bàn tay hiện lên một chữ Cấm kim quang sáng chói.
Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử đang nhanh chóng đuổi theo, đột nhiên thấy chữ Cấm trong lòng bàn tay Hoắc Nguyên Chân, nhất thời cảm giác trên người tê dại một trận, không thể nào vận khởi nội lực tiếp tục chạy tới
Thân thể còn đang bay giữa không trung lập tức rơi xuống đất, hai người ngã đến nỗi nổ đom đóm mắt, trơ mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân ung dung rời đi, nhưng không biết là bởi vì cái gì.
Lúc này An Mộ Phong cùng Nhị trưởng lão cũng xử lý xong thương thế, vội vàng theo tới, cũng chỉ có thể nhìn Hoắc Nguyên Chân cùng bọn Lý Thanh Hoa xa xa rời đi.
Mặc dù bọn họ là cao thủ cảnh giới Ngự, nhưng cũng không dám coi thường, bằng vào lực lượng của hai người cũng không dám truy kích quá xa.
Bọn họ chỉ có thể là oán trách mấy câu, lại hỏi Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Động Huyền Tử ấp úng nửa ngày, mới nói ra dường như thấy lòng bàn tay Nhất Giới có một chữ gì đó, sau đó hai người lập tức không thể vận khởi nội lực.
- Yêu pháp! Đây nhất định là yêu pháp của yêu tăng kia!
Nhị trưởng lão đưa ra kết luận cho chuyện này.
Bất kể thế nào, lần này là phe Thần Long giáo thu được thắng lợi, cuộc chiến này, tổn thất chủ yếu của bọn họ chính là tao ngộ chiến lúc trước, tổng cộng có hơn bốn mươi tên đệ tử chết đi, bị thương cũng có bảy tám chục người, trong đó đa số người bị thương đều là Hoắc Nguyên Chân thi triển Tam Phân Âm Dương Khí đánh cho bị thương, cũng không đáng ngại.
Mà phe Võ Lâm Minh Trung Nguyên tổn thất tương đối nặng, thi thể khắp nơi, đội đột kích ba trăm còn sống trở về không vượt qua một trăm người.
Bọn An Mộ Phong vui vẻ ăn mừng, tràn đầy lòng tin sẽ kiên trì đến lúc Đinh Bất Nhị xuất thế.
Thậm chí có một ít người phấn khích cho rằng cho dù Thánh Vương không xuất thế, chỉ bằng vào bọn họ cũng đủ để đánh bại người của Võ Lâm Minh Trung Nguyên bên ngoài.
Nhị trưởng lão bác bỏ ý kiến này, mặc dù nghe qua rất mê người, nhưng trước mắt không có chuyện gì quan trọng hơn Đinh Bất Nhị xuất thế thành công.
Bởi vì An Mộ Phong đã nói qua, sắp đến lần thiên tượng di động cuối cùng, đó chính là thời điểm Đinh Bất Nhị xuất thế, chỉ cần kiên trì đến ngày đó, hết thảy trở lực đều sẽ không tồn tại nữa.
Người của Thần Long giáo lại bố trí phòng ngự chặt chẽ, dứt khoát mang tất cả nỏ tới đây hợp thành một phòng tuyến tử vong. Chỉ cần nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên còn dám tới, nơi này chính là chỗ chôn thân của bọn họ.
Hoắc Nguyên Chân dẫn theo một đám tàn binh bại tướng trở lại doanh địa, toàn bộ doanh địa chán nản sa sút.
Rất nhiều người cảm thấy tuyệt vọng, nơi miệng rộng không có xảy ra vấn đề, nhưng vấn đề lại phát ra từ chỗ đuôi rồng.
Hơn nữa một số người trải qua lần chiến đấu này đều bày tỏ thà rằng về nhà chết già, cũng không muốn tiếp tục xung kích trận địa tử vong kia nữa, đó căn bản không phải chiến đấu, mà là chịu chết.
Đa số người tỏ thái độ trầm ngâm, bởi vì bọn họ không đường có thể lui, cho dù là không tấn công Thần Long giáo, sợ rằng ngày sau người của Thần Long giáo cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Đối mặt tình huống hiện tại, Hoắc Nguyên Chân cũng không chú ý nhiều. Hắn không cần suy nghĩ cũng biết ý tưởng mọi người, sợ rằng rất nhiều người đang hoài nghi năng lực của mình.
Hoắc Nguyên Chân thừa nhận, lần này chuẩn bị quả thật không đủ chu toàn, trận địa đối phương mang lại cho phe mình sát thương to lớn, nếu sớm biết được điểm này, cũng sẽ không xảy ra thương vong to lớn như vậy.
Chuyện mà hắn phải làm hiện tại chính là cứu chữa cho người bị thương, cho dù là bọn họ không thể tham chiến tiếp cũng không thể bởi vì thương thế mà bỏ mặc bọn họ.
Hoắc Nguyên Chân tự mình đi bôi thuốc cho Nhất Đăng, thương thế Nhất Đăng rất nặng, bị một cây trường thương đâm xuyên qua thân thể, may nhờ không có thương tổn vào nơi yếu hại, còn chưa uy hiếp đến tính mạng.
← Ch. 694 | Ch. 696 → |