← Ch.717 | Ch.719 → |
Hoắc Nguyên Chân không có chú ý tới vẻ dị thường của An Mộ Phong, kiên định gật đầu:
- Bất kể thế nào, bần tăng không thể để cho Nhiễm Đông Dạ chịu khổ ở chỗ này, nhất định ta sẽ mang nàng rời đi an toàn.
Dù sao cũng phải đối mặt cùng Đinh Bất Nhị, cứu Nhiễm Đông Dạ trước rồi hãy nói.
An Mộ Phong không mở mắt, thân thể khẽ run rẩy, giọng nói từ từ có chút khàn khan:
- Vậy... Vậy động tác ngươi phải nhanh một chút, sợ rằng... Sợ rằng kiên trì không được bao lâu.
Hoắc Nguyên Chân cho là y nói Nhiễm Đông Dạ sẽ kiên trì không được bao lâu, giờ khắc này cũng không quản được rất nhiều, trực tiếp cắm chiếc nhẫn kia vào lỗ thủng, dùng sức vặn mạnh.
Một trận cơ quan vang động, chỉ nghe phiên cửa sắt kia phát ra một trận ùng oàng, bắt đầu chậm rãi dâng lên.
Hoắc Nguyên Chân một mực chú ý tình huống bên kia cửa sắt, sau khi cửa sắt dâng lên, hắn nhìn qua bên kia, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chéo quần màu trắng.
Là Nhiễm Đông Dạ! Đây là quần Nhiễm Đông Dạ, quả nhiên nàng đứng ở chỗ này, phong bế cánh cửa này, không để cho Đinh Bất Nhị rời đi Trấn Hỏa cung!
Thì ra nguyên nhân chân chính Đinh Bất Nhị kéo dài thời gian hiện thế là bởi vì Nhiễm Đông Dạ. Nếu không nhờ nàng, lúc này Đinh Bất Nhị đã sớm đi ra ngoài hoành hành giết chóc, sợ rằng đám người mình đã bị y hạ độc thủ từ sớm.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng nóng nảy, hai tay chà xát liên hồi, hận phiến cửa sắt này không thể dâng lên mau mau một chút.
Rốt cục trong sự chờ đợi của Hoắc Nguyên Chân, cửa sắt dâng lên đến độ cao gần một người, bóng lưng yểu điệu của Nhiễm Đông Dạ cũng xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Hoắc Nguyên Chân kích động đi lên phía trước, chuẩn bị mang theo Nhiễm Đông Dạ đang toàn lực vận công rời đi.
Mà hắn cũng không chú ý tới, lúc này An Mộ Phong phía sau hắn đã mở mắt, đôi mắt đã không có hai màu đen trắng như mắt người thường, mà là hoàn toàn bị huyết sắc bao trùm.
Một cỗ khí tức hung tàn từ trên người An Mộ Phong lan tràn ra.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân thấy Nhiễm Đông Dạ, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn cũng biết lúc này không thể trì hoãn được.
Cửa Trấn Hỏa cung đã mở ra, Đinh Bất Nhị có thể đi ra bất cứ lúc nào, Hoắc Nguyên Chân cần lập tức mang theo Nhiễm Đông Dạ rời đi nơi này.
Cửa sắt dày cộm nặng nề vẫn chưa hoàn toàn mở ra, Hoắc Nguyên Chân đã cúi đầu xuyên qua cửa, đưa tay ra chạm vào vai Nhiễm Đông Dạ một cái:
- Đông Dạ, không cần kiên trì nữa, chúng ta rời đi!
Nhiễm Đông Dạ còn chưa quay đầu lại, đột nhiên sau lưng một cỗ sát khí truyền tới, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy lông tóc trên người trong khoảnh khắc này dựng đứng lên.
Không có chút do dự, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại xuất ra một chưởng, Vạn Phật Triều Tông!
Một chưởng đánh ra nặng bằng non, lại đánh vào chỗ không người.
Hoắc Nguyên Chân biết không tốt, lập tức nắm lấy cánh tay của Nhiễm Đông Dạ lui thật nhanh về phía sau.
Lúc này hắn mới cảm giác được, thân thể Nhiễm Đông Dạ theo lực lượng mình lôi kéo đã trở nên mềm nhũn. Có lẽ là thấy Hoắc Nguyên Chân đến, lực lượng chống đỡ của nàng cũng theo đó biến mất, không ngờ rằng không thể xuất ra chút sức lực nào.
Hoàn toàn nhờ vào lực lượng Hoắc Nguyên Chân nắm kéo lui về phía sau, hai người chạy như bay ra bên ngoài.
Mới vừa chạy không được mấy bước, trước mặt hồng quang chớp động, An Mộ Phong giống như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mắt Hoắc Nguyên Chân.
- Hắc! Hắc hắc! Ha ha ha!
Trong miệng An Mộ Phong phát ra chuỗi cười liên tiếp âm độc khó nghe, đã hoàn toàn không phải là An Mộ Phong mới vừa rồi.
- Giỏi! Quả nhiên như vậy! Quả nhiên như vậy!
Bây giờ An Mộ Phong phải gọi là Đinh Bất Nhị, linh hồn của y đã bị Đạo Tâm Chủng Ma của Đinh Bất Nhị chèn ép, đã hoàn toàn là linh hồn Đinh Bất Nhị đang chi phối cỗ thân thể này.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng nhẹ nhõm, nhẹ nhàng để Nhiễm Đông Dạ thoát lực qua một bên, động thân đối mặt Đinh Bất Nhị:
- Đinh Bất Nhị, chúng ta lại gặp mặt.
- Con lừa trọc, người thật sự là mạng lớn, lại có thể khôi phục nhanh như vậy. Bất quá rất đáng tiếc, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, vốn lão phu còn phải chờ đợi mấy ngày nữa mới có thể xuất thế, ngươi lại tự đưa mình tới cửa.
Đinh Bất Nhị vừa nói chuyện, trong mắt hung quang chớp động, không ngừng nhìn về phía Nhiễm Động Dạ, thần sắc có vẻ do dự.
Nhiễm Đông Dạ cũng không phải hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Chẳng qua là công lực cùng thể lực tiêu hao quá lớn, nhưng thần trí vẫn còn rất thanh tĩnh, thấy dáng vẻ Đinh Bất Nhị, nàng lãnh đạm nói:
- Đinh Bất Nhị, ngươi hãy nhìn kỹ thế giới này đi, đây cũng không phải là trăm năm trước, nơi này không có vị trí của ngươi, ngươi cố gắng thế nào cũng là vô dụng.
- Đông Dạ! Một trăm năm qua, nàng vẫn không thay đổi, lạnh lùng, vô tình, đồng thời cũng không tin tưởng ta.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không, ta đã thay đổi, người lạnh lùng vô tình là ngươi.
Nhiễm Đông Dạ nói xong, sắc mặt Đinh Bất Nhị đột nhiên biến đổi, ánh mắt hung tợn dừng lại ở trên người Hoắc Nguyên Chân:
- Là hắn sao? Người mà nàng không chịu nói cho ta biết chính là hắn sao?
Nhiễm Đông Dạ nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, quay đầu lại ngó Đinh Bất Nhị không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Hoắc Nguyên Chân đại khái cũng có thể nghe thấy bọn họ nói cái gì, đồng thời hắn cũng cảm thấy địch ý của Đinh Bất Nhị đối với mình.
Bởi vì y đã hiểu được, ý trung nhân mà mình theo đuổi bấy lâu nay vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoắc Nguyên Chân ít nhiều vẫn có chút đắc ý, dĩ nhiên cũng sẽ không để lộ ra ngoài mặt chút nào, mà là chủ động đi tới phía trước một bước, đứng ngăn ở trước người của Nhiễm Đông Dạ, đối mặt Đinh Bất Nhị nói:
- Đinh Bất Nhị, trăm năm phong sương không hề xóa bớt đi hung tính của ngươi, ngược lại khiến cho ngươi càng thêm hung tàn. Hôm nay bần tăng thân là võ lâm Minh chủ thay trời hành đạo, trừ bạo an dân, hôm nay nhất định tru diệt ngươi!
- Ngươi đi tìm chết cho lão phu!
Đinh Bất Nhị nhìn Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt như rực lửa, thân thể trong nháy mắt hóa thành lưu quang, chạy thẳng tới Hoắc Nguyên Chân.
Giờ khắc này đối diện Đinh Bất Nhị, Hoắc Nguyên Chân mới cảm giác được Bạch Phát Huyết Ma kinh khủng tới mức nào. Công lực của người này tuyệt đối vượt trên bất luận kẻ nào mình đã gặp qua, hắc khí bao phủ, toàn thân giống như lưu quang tia chớp, lúc xuất thủ không có chiêu thức hoa lệ, mỗi một đòn đều là đơn giản mà diệu kỳ, thô sơ mà tinh tế, làm cho hắn muốn tránh cũng không được.
Nhưng lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng không phải kém cỏi như trước nữa, đối mặt Đinh Bất Nhị nửa bước cũng không lùi. Hắn xuống tấn tọa mã, hét lớn một tiếng:
- Khai!
Vạn Phật Triều Tông phát ra, hai người va chạm một chiêu bên ngoài Trấn Hỏa cung!
Ầm ầm ầm!!
Hoắc Nguyên Chân lui ngược lại ba bước liên tục, để lại ba dấu chân thật sâu trên mặt đất chắc chắn. Sau lần đối chưởng này, Hoắc Nguyên Chân vẫn bị thiệt thòi.
Lực công kích Vạn Phật Triều Tông đạt tới cảnh giới Ngự hậu kỳ, cộng thêm tầng mười ba lực Long Tượng của Hoắc Nguyên Chân, còn có ba loại nội lực đạt tới Tiên Thiên viên mãn, vẫn không địch lại Đinh Bất Nhị điên cuồng công kích!
Hơn nữa càng làm cho Hoắc Nguyên Chân kiêng kỵ là tốc độ Đinh Bất Nhị nhanh như tia chớp, sau khi đánh ra một đòn này, mặc dù Đinh Bất Nhị lui về phía sau một chút, nhưng thân thể của y cũng giống như lò xo, nhanh như tia chớp lần nữa nhảy xổ tới.
Hoắc Nguyên Chân là lần đầu tiên thấy một người cường hãn như vậy, hơn nữa lúc này hắn cũng không dám toàn lực ứng phó cùng Đinh Bất Nhị chiến đấu sinh tử, bởi vì còn có Nhiễm Đông Dạ ở phía sau.
Thấy Đinh Bất Nhị vọt tới, ngón tay Hoắc Nguyên Chân búng ra liên tục, Vô Tướng Kiếp Chỉ mới vừa thăng cấp hoàn thành giống như súng máy liên tục bắn ra mười mấy đạo chỉ phong, uy lực đủ để làm cho nát đá tan vàng.
Tốc độ Đinh Bất Nhị điên cuồng đi tới bị trì hoãn lại một chút. Hoắc Nguyên Chân nhân cơ hội này xuất một trảo chộp lấy Nhiễm Đông Dạ sau lưng:
- Chúng ta đi! Rời khỏi nơi này trước!
- Muốn đi, ngươi nằm mơ!
Đinh Bất Nhị đã tiến tới gần, một tay vung ra một cái, bàn tay giống như quỷ mị, trực tiếp chụp vào mắt cá Hoắc Nguyên Chân.
- Ta thấy chưa chắc! Hoắc Nguyên Chân nắm Nhiễm Đông Dạ, thi triển một chiêu Đại Na Di.
Hắn cũng là lần đầu tiên mang theo một người thi triển Đại Na Di, cũng không phải là vô cùng thuận lợi, chẳng qua chỉ di chuyển qua khoảng cách chừng một trượng, vừa đủ tránh thoát một trảo của Đinh Bất Nhị.
Chênh lệch rất nhỏ như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng không bỏ qua, lập tức thi triển Trường Hồng Quán Nhật chạy như bay ra ngoài động.
Tốc độ Đinh Bất Nhị cũng vô cùng mau, truy kích tới sau lưng Hoắc Nguyên Chân, đồng thời trong miệng phát ra tiếng rít thê lương, dường như đang kêu gọi cái gì.
Động tác Hoắc Nguyên Chân cũng rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh lén Đinh Bất Nhị, đồng thời lợi dụng Đại Na Di liên tục tránh thoát hai lần nguy hiểm, rốt cục đi ra bên ngoài Trấn Hỏa cung.
Mới vừa đi ra bên ngoài, nước hồ mãnh liệt đã ập tới.
Mà lúc này Đinh Bất Nhị cũng truy kích đến sau lưng Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân đã không còn cơ hội sử dụng Đại Na Di, nhưng hắn tự có biện pháp, đến lúc này đã không thể nào tiếp tục giấu giếm thực lực được nữa.
Như Lai Thần Chưởng thức thứ mười, Như Lai Diệt Ma từ trước tới nay chưa từng sử dụng qua, rốt cục vào giờ phút này xuất hiện dưới tay Hoắc Nguyên Chân.
Vạn trượng kim quang ở đáy hồ dâng lên, kim quang sáng chói xông thẳng lên mây, giống như một quả bom vừa nổ tung dưới đáy hồ.
Ầm!
Một cột nước phóng lên cao, thẳng lên trời cao trăm trượng!
Đây là nổ tung phát sinh uy lực to lớn nơi đáy nước, là dư âm uy lực Hoắc Nguyên Chân cùng Đinh Bất Nhị chạm nhau một chiêu sinh ra.
Trên bờ hồ, bọn Lý Thanh Hoa thi nhau đứng phắt dậy, lộ vẻ khẩn trương nhìn chăm chú vào nước hồ, là chiến đấu thế nào lại có thể sinh ra uy lực như vậy?
Các nàng còn chưa nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân từ đáy hồ đi ra, đột nhiên trên mặt nước bọt sóng lăn lộn, một con đại xà thật dài hiện thân giữa sóng nước mênh mông cuồn cuộn.
- Sư tỷ xem, đó là con đại xà kia, không ngờ rằng nó còn sống!
Đông Phương Tình khẩn trương la lên, Lý Thanh Hoa vẫn không trả lời, đột nhiên giữa bọt sóng cuồn cuộn, chỉ thấy Hoắc Nguyên Chân mang theo một người từ đáy hồ nhanh chóng vọt lên trên mặt nước.
Lý Thanh Hoa ngẩn người một chút, đột nhiên kinh hãi nói:
- Đó là Nguyên Chân cùng sư phụ, tại sao sư phụ lại ở chỗ này?
Đông Phương Tình cũng vội vàng ghé đầu nhìn hồ nước:
- Thật sao... quả nhiên là sư phụ! Dường như sư phụ đã bị thương, ai có thể làm thương tổn tới nàng?
Con đại xà kia bơi quanh quẩn trên mặt hồ, lúc này trạng thái của nó tương đối bình tĩnh, đôi mắt to lớn của nó nhìn chăm chú vào mặt hồ, nhìn chăm chú vào hai người Hoắc Nguyên Chân đang dâng lên, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân tái nhợt mang theo Nhiễm Động Dạ trồi lên cao thật nhanh. Va chạm một chiêu với Đinh Bất Nhị rốt cục đã giúp cho Hoắc Nguyên Chân chiếm được phần hơn một lần.
Đinh Bất Nhị cũng không dự liệu Hoắc Nguyên Chân lại có thể đánh ra một chưởng uy lực đạt tới cảnh giới Ngự đỉnh phong, bị một chưởng Hoắc Nguyên Chân đánh lún xuống bùn. Mà Hoắc Nguyên Chân mượn lực phản chấn tăng nhanh tốc độ lên cao, muốn rời khỏi Thiên Thủy hồ.
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân chiếm chút tiện nghi sau một chưởng này, nhưng hắn cảm giác được rõ rệt, Đinh Bất Nhị cũng không bị tổn thương chí mạng gì cả.
Người này thật là cường hãn đến mức kinh khủng, Như Lai Diệt Ma đã là một đòn uy lực mạnh nhất mà Hoắc Nguyên Chân có thể phát ra, không ngờ rằng cũng không thể làm gì được y. Phải có công kích thế nào mới có thể tạo thành tổn thương chân chính với y?
Đang dâng lên mặt nước, đột nhiên một cảm giác lạnh như băng từ đỉnh đầu truyền tới!
Không đợi Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn, truyền âm của Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình cơ hồ là đồng thời lọt vào trong tai hắn:
- Nguyên Chân! Cẩn thận định đầu!
Hoắc Nguyên Chân cũng không có ngẩng đầu lên, hắn đã biết phía trên là vật gì.
Hàm răng cắn môi thật mạnh một cái, phía dưới Đinh Bất Nhị hung hăng đang đáy hồ dâng lên, giờ phút này là cơ hội bỏ chạy trối chết tốt nhất, bất kỳ trở lực nào ngăn trở trước mặt Hoắc Nguyên Chân cũng phải diệt trừ.
Như Lai Diệt Ma mới vừa dùng qua một lần, nếu hiện tại thị triển lần nữa có hơi kiệt lực. Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn còn có thể sử dụng Vạn Phật Triều Tông, cũng không tin đại xà này cũng có thực lực cường hãn như Đinh Bất Nhị vậy.
Mượn lực lượng đối kháng một chưởng cùng Đinh Bất Nhị, Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng:
- Kim Sí Đại Bằng! Lên!
Cùng lúc đó, Hoắc Nguyên Chân đánh ra một chưởng, trúng vào đầu đại xà phía trên mặt hồ đang muốn cắn mình.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, đại xà phát ra một tiếng hí, thân thể văng sang một bên.
Súc sinh này quả thật vô cùng khó chịu, chưởng pháp nội lực hùng mạnh như vậy tạo ra lực sát thương đối với nó là vô cùng hữu hạn.
Nhưng sau khi Hoắc Nguyên Chân đánh ra một chưởng, cũng không thèm nhìn tới đại xà kia lần nào, mũi chân hắn điểm lên mặt hồ, thân thể lăng không nhảy lên, giống như chuồn chuồn điểm nước mang theo Nhiễm Đông Dạ chạy thẳng tới bên bờ.
Đại xà trúng một chưởng của Hoắc Nguyên Chân, trong cơn đau đớn còn muốn tiếp tục cắn hắn, không ngờ cảm thấy thân thể căng thẳng, không tự chủ được bay lên không. Thì ra bất ngờ xuất hiện một luồng lực lượng khổng lồ nắm lấy thân thể nó, kéo thẳng lên không.
Bọ ngựa rình bắt ve sầu, không ngờ chim sẻ đứng chầu sau lưng, Đinh Bất Nhị kêu gọi đại xà đánh lén Hoắc Nguyên Chân, không ngờ Hoắc Nguyên Chân cũng kêu Kim Sí Đại Bằng Điểu. Vào lúc đại xà có ý đồ công kích Hoắc Nguyên Chân lần nữa, đột nhiên Kim Sí Đại Bằng từ trên trời giáng xuống bất ngờ chộp lấy súc sinh đã hoành hành trong Thiên Thủy hồ trăm năm này, nhấc bổng lên không.
← Ch. 717 | Ch. 719 → |