← Ch.071 | Ch.073 → |
Hoắc Nguyên Chân gật đầu đáp ứng, trong lòng lại cảm giác lời của Ninh Uyển Quân có vẻ không được tự nhiên.
- Tiểu sư phụ, sau này nàng hãy ở một chỗ cùng Ninh cô nương, chờ sư phụ nàng trở lại là được.
- Đa tạ phương trượng, nhưng mỗi ngày Lâm Di còn phải dâng hương lễ Phật.
- Chuyện này đơn giản, mỗi ngày Ninh cô nương cũng sẽ đi Thiếu Lâm dâng hương, nàng cứ đi lên núi là được, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Lâm Di đáp ứng, cùng Ninh Uyển Quân dắt tay đi lên lầu, dọc theo đường đi nói cười ríu rít, giống như hai tỷ muội.
Các nàng vào phòng, Hoắc Nguyên Chân cười vui vẻ rời đi khách sạn.
Điếm tiểu nhị ở phía sau đưa tiễn hắn, liên tiếp ôm quyền, chỉ còn thiếu ôm bài vị thờ sống Hoắc Nguyên Chân.
Đi ra khỏi đại môn khách sạn, Hoắc Nguyên Chân thu liễm nụ cười, ánh mắt chợt lạnh. Đi về phía trước mấy bước, sau khi thấy không ai chú ý đến mình đột nhiên thấp thoáng thân hình, thi triển khinh công tới trong đường hẻm bên cạnh khách sạn, sau đó thân thể nhảy lên một cái, bay lên nóc khách sạn.
Bây giờ là giờ lên đèn, một bóng người áo đen đang bò trên nóc, thận trọng gỡ một miếng ngói chuẩn bị nhìn vào trong phòng, trong tay dường như còn cầm vật gì đó.
Không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất hiện trên nóc, người áo đen sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy.
Nhìn vị trí mảnh ngói đối phương gỡ lên, hẳn là phòng của Ninh Uyển Quân.
Bên trong gian phòng có Ninh Quân, có Lâm Di, còn có nha hoàn Tiểu Thúy của Ninh Uyển Quân, toàn là nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, người áo đen này muốn làm gì không hỏi cũng biết. Hoắc Nguyên Chân hết sức khinh thường chuyện này, thậm chí là căm ghét cực độ, trong lòng đã động sát cơ.
Hắn thi triển khinh công Nhất Vĩ Độ Giang, nhanh như cuồng phong vọt tới trước mặt người này. Tăng bào rộng lớn phần phật theo gió vang dội, đơn chưởng Hoắc Nguyên Chân vung ra, ngón tay xòe rộng chộp về phía đối phương.
- Con lừa trọc phá đám!
Người áo đen kia khẽ quát một tiếng, vươn tay đánh trả.
Thấy đối phương vỗ ra một chưởng, Hoắc Nguyên Chân dùng một quyết chữ Liêu (chọc) dễ dàng hóa giải, sau đó chộp lấy cô tay đối phương kéo mạnh một cái, kéo thân thể đối phương tới gần mình. Lại thi triển quyết chữ Thôi trong Đại Từ Đại Bi Chưởng, một cỗ lực đạo hùng mạnh như bài sơn đảo hải vọt tới đối phương.
Môn võ học Đại Từ Đại Bi chưởng này, Hoắc Nguyên Chân đã luyện tới cảnh giới tối cao, sử dụng như nước chảy mây trôi. Rõ ràng là người áo đen kia cũng có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, nhưng lại không có chút sức đánh trả nào, bị Hoắc Nguyên Chân đẩy từ nóc phòng bay ra ngoài.
Chỉ nghe gió dậy ào ào bên tai, người áo đen chưa kịp rơi xuống đất, Hoắc Nguyên Chân đã lăng không theo tới, giữa không trung xuất ra một cước đạp vào thân thể người áo đen, phóng xuất ra lực Long Tượng, miệng quát một tiếng:
- Rơi!
Ầm một tiếng vang lên, thân thể người áo đen rơi thẳng từ trên không xuống, nện mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu hình người.
Miệng người áo đen phun ra máu tươi, trong nháy mắt liền mất đi năng lực hành động.
Hoắc Nguyên Chân nắm lên người áo đen, giống như cách một con gà con giở hồng hai chân đối phương cách mặt đất, sau đó đưa tay kéo khăn đen che mặt y xuống.
Đạo sĩ!
Hoắc Nguyên Chân kinh hãi, người che mặt này lại là một đạo sĩ, hơn nữa nhìn qua cảm thấy hơi quen quen.
- Trung Nhạc phái.
Đạo sĩ cố gắng mở mắt, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Con lừa trọc kia, mau thả đạo gia, ngươi dám đối địch cùng Trung Nhạc phái ta sao?
Bóp!
Một cái bạt tại nặng nề vang dội đánh vào mặt đạo sĩ:
- Tên lộn giống kia, dám uy hiếp bản phương trượng ư, Trung Nhạc phái trong mắt bần tăng bất quá cũng như rác rưởi vứt đi nằm ở nơi "ngũ cốc luân hồi" mà thôi, cũng muốn mang ra diễu võ giương oai sao?
Lực lượng Hoắc Nguyên Chân quá lớn, cái tát này đánh cho đạo sĩ Trung Nhạc phái kia hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc, khóe miệng chảy máu tươi ròng ròng, thỉnh thoảng còn có răng rơi ra ngoài.
- Phế vật.
Hoắc Nguyên Chân một tay nắm đạo sĩ, chuyển động tâm niệm, bạch mã đi nước kiệu tới trước mặt hắn.
- Giỏi lắm, không ngờ rằng ngươi có thể phát hiện nóc phòng có người.
Hoắc Nguyên Chân cao hứng vuốt ve đầu bạch mã. Bất kể là ai cũng không thể tưởng tượng được, con ngựa trắng thông minh này đã đủ khả năng đảm nhiệm một đặc vụ xuất sắc nhất.
Hoắc Nguyên Chân bắt tên đệ tử Trung Nhạc phái này, sau đó lập tức trở về Thiếu Lâm tự.
Trước đó vài ngày lúc đánh lôi đài, ánh mắt mấy đạo sĩ âm lãnh mình vẫn còn ghi nhớ rành rành, trong đó có tên đạo sĩ này.
Bằng cảm giác, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy được rất có thể Trung Nhạc phái coi mình như cái gai trong mắt, nhất định là muốn diệt trừ Thiếu Lâm.
Nhưng Trung Nhạc phái vẫn không có động tĩnh, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết bọn họ mưu đồ chuyện gì, chỉ ghi nhớ trong lòng. Hôm nay bắt được tên đạo sĩ này, tự nhiên phải thẩm vấn một phen kỹ lưỡng mới được.
Trở lại Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân nhốt tên đạo sĩ này xuống hầm, lại kêu Nhạc Sơn tới, bảo y trông chừng cẩn mật, chờ đạo sĩ tỉnh lại mình sẽ đích thân thẩm vấn.
Nhạc Sơn trung thành đối với Hoắc Nguyên Chân không thấp hơn bất cứ kẻ nào, lúc này đáp ứng, cầm Hàn Thiết côn canh giữ nghiêm mật ở miệng hầm.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, đã đến gần nửa đêm.
Hoắc Nguyên Chân trở về phòng nghỉ ngơi, trong lòng thầm tính toán còn ba ngày nữa là tới Hai Mươi Tám tháng Tám, cũng chính là ngày quay thưởng Hệ Thống.
Ôm mộng đẹp quay trúng Thưởng Lớn, Hoắc Nguyên Chân ngủ say một đêm.
Nhạc Ưng dìu Công chúa điện hạ, cũng chính là phu nhân Tiết Độ Sứ, nữ nhi Hoàng đế Thịnh Đường Triệu Nguyên Cơ, lảo đảo nghiêng ngã chạy trốn một mạch.
Trước đó bị người tập kích giữa đường, hai người bọn họ được Hoắc Nguyên Chân cứu. Sau khi trở lại phủ Tiết Độ Sứ, Triệu Nguyên Cơ bèn kể khổ với phu quân Quan Thiên Chiếu của mình, hy vọng phu quân có thể giúp mình tầm nã hung thủ.
Mặc dù Quan Thiên Chiếu đáp ứng ngoài miệng, nhưng vẫn không có hành động thực tế. Mỗi lần Triệu Nguyên Cơ hỏi y, y đều lấy cớ công vụ bề bộn để thoái thác, chậm chạp mãi không chịu đi tầm nã hung thủ.
Bận rộn thì bận rộn, Triệu Nguyên Cơ có thể hiểu được, nàng có thể chờ.
Nhưng thời gian gần đây, Quan Thiên Chiếu bận rộn không thể tách ra, thường xuyên tiếp kiến thuộc hạ, không ngừng an bài điều động nhân mã. Hơn nữa phủ Thái sư kinh thành cũng cử sứ giả tới, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Quan Thiên Chiếu thương lượng chuyện gì đó.
Thái sư Nguy Hiền ở kinh thành, dĩ vãng thường lui tới mật thiết cùng Quan Thiên Chiếu. Hai người là mạc nghịch chi giao, một là quan triều đình, một là tướng soái thống trị một phương, quyền thế cả trong triều lẫn ngoài triều lớn bằng trời.
Tính tình Triệu Nguyên Cơ có hơi thô, không có tâm kế gì, đừng nói sứ giả Ngụy Hiền tới, cho dù là Ngụy Hiền đích thân tới cũng không làm cho nàng sinh ra hứng thú. Nàng chỉ để ý tới chuyện mình uy phong tới mức nào, mặc sao cho đẹp là đủ rồi.
Quan Thiên Chiếu hiểu rõ quá sâu đối với Triệu Nguyên Cơ, bình thời cũng không hề đề phòng nàng chút nào.
Cho đến một lần Quan Thiên Chiếu nói chuyện cùng sứ giả, bị Triệu Nguyên Cơ vô tình nghe được.
Lúc ấy Quan Thiên Chiếu nói chuyện cùng sứ giả ở bên trong phòng khách, Triệu Nguyên Cơ chợt cảm thấy không nên để cho vệ sĩ trước cửa thông báo, mình lặng lẽ tiến vào, cho là đến lúc đó Quan Thiên Chiếu sẽ có bất ngờ vui mừng.
Nhưng khi nàng từ cửa sau đi vào, chuẩn bị tới phòng khách, lại nghe được đối thoại giữa hai người hình như là dính đến mình, nàng bèn dừng lại để ý lắng nghe.
Lúc ấy Quan Thiên Chiếu nói rằng:
- Phùng huynh, chuyện này đúng là Quan mỗ chưa làm xong, làm cho Thái sư thất vọng.
- Quan Đại nhân, chuyện này quả thật không ngờ, ai có thể nghĩ tới nửa đường xuất hiện một tên hòa thượng làm rối loạn hết thảy bố trí như vậy.
- Đáng chết! Tên hòa thượng này chui từ xó xỉnh nào ra vậy?!
Quan Thiên Chiếu oán hận vỗ bàn một cái, chấn động chén trà kêu lanh canh, chuyện đã qua lâu như vậy, y vẫn còn có chút canh cánh bên lòng.
- Quan Đại nhân, vốn kế hoạch của chúng ta là giết chết Công chúa ở địa phận Đăng Phong huyện, sau đó an bài những người đó chạy thục mạng cho đến địa phận Sơn Đông, dọc đường lưu lại dấu vết, ám chỉ là Tuần phủ nha môn Sơn Đông gây nên.
- Và như vậy, thứ nhất có thể đạt được địa bàn lớn mạnh, thứ hai chuyện như vậy còn có thể được Hoàng gia ủng hộ. Không phải là Sơn Đông Tuần phủ cũng có tính toán thành lập phủ Tiết Độ Sứ sao, Hoàng đế cũng không muốn tăng thêm một phủ Tiết Độ Sứ nữa, cho nên Quan Đại nhân xuất binh, Hoàng đế tuyệt đối sẽ ủng hộ Quan Đại nhân.
Quan Thiên Chiếu khẽ nhịp ngón tay trên mặt bàn, sắc mặt âm trầm không nói lời nào.
- Còn có rất nhiều ích lợi, bên Thái sư cũng đã có chuẩn bị, bất cứ lúc nào thành vệ quân cũng có thể lên đường phối hợp với Quan Đại nhân. Hai mặt giáp công, có chuẩn bị đánh với không chuẩn bị, Sơn Đông tất bại. Đến lúc đó chiếm được địa bàn, cho dù Hoàng đế muốn thu hồi quyền lợi ở Sơn Đông cũng không được.
- Thái sư sẽ tạo thế ở trong triều, ca công tụng đức Tiết Độ Sứ Đại nhân, đến lúc đó để cho Tiết Độ Sứ Đại nhân gánh hai tỉnh một vai, không những có được lãnh địa Hà Nam còn có thể đã thông ra cửa biển, liên lạc với người bên kia.
- Người bên kia khẩu vị không nhỏ, thật ra thì Quan mỗ không muốn có quá nhiều dính dấp cùng bọn họ.
- Không muốn dính dấp cũng dính dấp rồi, chuyện này là không cách nào thay đổi.
Tên họ Phùng kia tiếp tục say sưa nói:
- Đến lúc đó gộp lại binh lực hai tỉnh, còn có thành vệ quân đoàn trong triều phối hợp, lại thêm Tây Bắc Mã tướng quân phối hợp, gần nửa binh lực thiên hạ này đã lọt vào trong tay chúng ta. Quyền lợi trong triều cũng bị Thái sư nắm giữ đa số, nghiệp lớn của Tiết Độ Sứ Đại nhân rất có khả năng thành.
- Hừ, bây giờ mà Phùng huynh còn nói những chuyện này có ích lợi gì! Chuyện này đã bị một hòa thượng phá hỏng, thật không biết Hoa Vô Kỵ hành sự thế nào.
- Ha ha, tựa hồ Quan Đại nhân rất tức giận, ta thấy nghiệp lớn Đại nhân là thật, ý tưởng trừ đi Công chúa điện hạ cũng là thật. Khó trách Đại nhân chính là rồng trong loài người, vì tiền đồ mà cưới Công chúa, nhưng Công chúa nàng.... . Ôi, quả thật không xứng đáng với Đại nhân.
Họ Phùng lắc đầu liên tục, tựa hồ hết sức bất bình vì Quan Thiên Chiếu.
- Không nên nói tới nàng, nhắc tới càng cảm thấy chán ngắt.
- Đại nhân, ngài cũng không nên quá nản chí như vậy, theo Phùng mỗ thấy, dường như Công chúa không có chút cảnh giác nào về chuyện này, một lần bất thành, chúng ta có thể thử một lần nữa.
- Ý của Phùng huynh là...
- Trước đó vài ngày, không phải là thương nhân bên Nhữ Châu là muốn mời Tiết Độ Sứ Đại nhân thị sát phường làm gốm sứ của bọn họ hay sao? Tiết Độ Sứ Đại nhân có thể để cho Công chúa điện hạ thay mặt đi tới đó, Công chúa thân phận tôn quý, vừa khéo có thể tỏ rõ Tiết Độ Sứ Đại nhân thương dân như con.
- Sau đó thì sao?
- Chuyện sau đó khó mà nói được, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên. Không ai ngờ nửa đường xuất hiện một nhóm sát thủ do Sơn Đông Tuần phủ phái tới, giữa đường tập kích Công chúa...
- Ý của Phùng huynh Quan mỗ đã hiểu, chính là làm theo thủ đoạn lần trước, có phải không?
- Quả thật Tiết Độ Sứ Đại nhân tâm ý tương thông với Phùng mỗ.
Hai người bên trong phòng cười to, Triệu Nguyên Cơ sau tấm bình phong nghe lén cảm thấy lạnh toát trong lòng.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Chẳng trách nào Quan Thiên Chiếu chậm chạp không chịu tìm kiếm tung tích sát thủ cho mình, chính là vì sát thủ là do y phải ra, là y chỉ điểm Thiên Đạo Minh Hoa Vô Kỵ phái người tới tập kích mình.
Hơn nữa nghe Quan Thiên Chiếu cùng nói chuyện sứ giả phủ Thái sư, rõ ràng có ý mưu phản, mượn cái chết của nàng giá họa cho Tuần phủ nha môn Sơn Đông. Sau đó y sẽ phát binh tấn công Sơn Đông, nhất cử chiếm lấy toàn tỉnh, biến hai tỉnh lớn thành vườn hoa sau nhà của Quan Thiên Chiếu.
Có hai tỉnh lớn làm căn cứ địa, Quan Thiên Chiếu đã có thực lực đánh một trận cùng triều đình, trong triều lại có Thái sư quyền khuynh thiên hạ tiếp ứng, lại có Tây Bắc Mã tướng quân liên minh với bọn họ. Nếu như mấy người này đột nhiên làm khó dễ, hoàn toàn có năng lực thay đổi họ của cả thiên hạ này.
Quá đáng sợ! Quá đáng sợ!
Tay Triệu Nguyên Cơ run rẩy, không dám phát ra một chút thanh âm, rón rén lui trở ra ngoài.
Nàng biết nếu như lúc này kinh động Quan Thiên Chiếu, nàng chỉ có một con đường chết.
Năm đó Quan Thiên Chiếu cưới mình, mới được Hoàng đế bệ hạ tin cậy, cuối cùng ngồi lên ghế Tiết Độ Sứ. Không nghĩ tới Quan Thiên Chiếu lại có dã tâm như vậy, làm Tiết Độ Sứ còn chưa đủ, vẫn muốn làm Hoàng đế.
Vì làm Hoàng đế, y lại không tiếc giết chết mình trước hết.
Triệu Nguyên Cơ cảm thấy tâm tàn ý lạnh, khó trách những năm qua Quan Thiên Chiếu đối xử với mình không lạnh không nóng. Thì ra y căn bản cũng chưa từng thích mình, mình chẳng qua là một con cờ đáng thương, con cờ có thể bị giết chết bất cứ lúc nào ở trong mắt y.
Tuy rằng tâm tàn ý lạnh nhưng Triệu Nguyên Cơ vẫn là một con người, nàng muốn sống tiếp, nàng không muốn bị Quan Thiên Chiếu giết chết.
Mà toàn bộ Tiết Độ Sứ phủ đều là người của Quan Thiên Chiếu, mặc dù là nàng Công chúa, nhưng không ai chân chính nghe theo nàng. Ở địa giới Hà Nam, mọi người chỉ biết Tiết Độ Sứ Đại nhân, không biết Hoàng gia là vật gì.
Triệu Nguyên Cơ quyết định chạy trốn, người duy nhất nàng có thể tín nhiệm cũng chỉ có Nhạc Ưng.
Ban đầu cũng là nhờ Nhạc Ưng kiên trì mang theo nàng chạy vào kia rừng cây, mới có cơ hội gặp được hòa thượng kia, nàng chỉ tín nhiệm Nhạc Ưng.
Triệu Nguyên Cơ tìm tới Nhạc Ưng nói rõ tình huống, Nhạc Ưng cũng sợ hãi vô cùng, nói cho Triệu Nguyên Cơ phủ Tiết Độ Sứ này không thể ở lâu, nhất định phải lập tức chạy trốn. Chỉ cần có thể trở lại kinh sư, nói rõ tình huống với Hoàng đế, như vậy mưu kế Quan Thiên Chiếu sẽ không cách nào được như ý. Lúc ấy Hoàng đế sẽ khống chế lại thành vệ quân, không có thành vệ quân phối hợp, Quan Thiên Chiếu không cách nào chiếm được Sơn Đông.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |