← Ch.726 | Ch.728 → |
Đinh Bất Nhị cười lạnh một tiếng:
- Còn nói gì Thần Long giáo, Thần Long đã chết, trong thiên hạ đã không còn Thần Long giáo. Hôm nay ta chính là ta, ta chính là Đinh Bất Nhị, sau khi người chết, đến âm phủ không nên quên!
- A! Thì ra là như vậy, trong thiên hạ đã không còn Thần Long giáo, nếu là như vậy, ta đã yên lòng.
Hoắc Nguyên Chân vừa nói chuyện, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Đinh Bất Nhị nhìn nụ cười của Hoắc Nguyên Chân, trong lòng có hơi không hiểu rõ. Bất quá ta chỉ nói một câu thiên hạ không còn Thần Long giáo nữa, ngươi lại tỏ ra cao hứng tới mức này sao, mắt thấy tính mạng đã không giữ được.
Sở dĩ Hoắc Nguyên Chân vào thời điểm bước ngoặt cuối cùng của trận quyết chiến này còn nói chút chuyện phiếm với Đinh Bất Nhị, không phải bởi vì hắn nhàm chán, cũng không phải là bởi vì hắn tò mò, mà khi hắn chữa thương cho Lý Thanh Hoa đã từng lặng lẽ tra xét hai nhiệm vụ chủ yếu còn lại của Hệ Thống Phương Trượng.
Ba nhiệm vụ, Đồng Tử Công đã hoàn thành, còn có thiên hạ đệ nhất đại phái và võ lâm Minh chủ.
Nhiệm vụ võ lâm Minh chủ còn chưa hoàn thành, việc này cần Hoắc Nguyên Chân đảm nhiệm hết một kỳ Minh chủ, hoặc là Hoắc Nguyên Chân tìm một trường hợp công khai ở trước mặt mọi người tuyên bố rời khỏi vị trí Minh chủ.
Mà nhiệm vụ thiên hạ đệ nhất đại phái lại không cần phiền phức như vậy.
Mới vừa rồi Thời Luân Tôn Giả vì suy yếu thực lực của Huyết Ma đã hy sinh tính mạng của mình, như vậy thực lực tổng thể của Mật tông đã hạ xuống với biên độ lớn, xem như chỉ có Tang Cách có thể lấy ra xuất thủ.
Mà sức chiến đấu của Tang Cách hôm nay so sánh với Hoắc Nguyên Chân còn kém một đoạn lớn, cho nên thực lực của Tang Cách cũng không không ra gì trong mắt của Hoắc Nguyên Chân, thực lực tổng thể của Thiếu Lâm hắn là càng ở trên Mật tông.
Đã vượt qua Mật tông, Thiếu Lâm hẳn là thiên hạ đệ nhị phái, phía trước chỉ có một môn phái là Thần Long giáo.
Mà Thần Long giáo trải qua trận huyết chiến này người đã chết gần hết, trước mắt xem ra chỉ có Đinh Bất Nhị, một tư lệnh không (có) quân.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân kiểm tra nhiệm vụ Hệ Thống mới phát hiện, thì ra Thần Long giáo trước mắt còn là thiên hạ đệ nhất đại phái, Thiếu Lâm quả nhiên đã vượt qua Mật tông xếp hàng thứ hai.
Điều này đã nói lên một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là nếu như Đinh Bất Nhị ở trạng thái hoàn hảo, thì tất cả mọi người của Thiếu Lâm, bao gồm cả mình bên trong cộng lại một chỗ cũng không phải là đối thủ của Đinh Bất Nhị. Cho nên Hệ Thống mới có thể nhận định, Thần Long giáo vẫn là đại phái đệ nhất thiên hạ như trước.
Điều này một mặt khác cũng nói rõ thực lực cường hãn của Đinh Bất Nhị, hôm nay lại lấy ra một giọt máu ngưng tụ thành một thanh kiếm hư ảnh. Đây rất rõ ràng chính là sát chiêu rồi, Hoắc Nguyên Chân chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Đinh Bất Nhị.
Nhiều người như vậy xả thân vì nghĩa, Hoắc Nguyên Chân không muốn sự hy sinh của mọi người là vô ích, hắn muốn đạt được thắng lợi cuối cùng, chỉ sợ cũng cần vận dụng đầu óc một chút.
Cho nên mới có một câu hỏi vừa rồi của Hoắc Nguyên Chân.
Ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến, không ngờ Đinh Bất Nhị cũng không quan tâm có phải là giáo chủ của Thần Long giáo hay không, dứt khoát nhanh nhẹn đáp ứng, trong thiên hạ cũng không có Thần Long giáo nữa.
Những người khác xem ra, dù sao Thần Long giáo cũng chỉ có một mình Đinh Bất Nhị, có hay không có là không có gì khác biệt, nhưng đối với Hoắc Nguyên Chân mà nói, sự khác biệt giữa chúng là quá lớn.
Đã không có Thần Long giáo ở trước mặt đóng vai vật cản, như vậy Thiếu Lâm chính là thiên hạ đệ nhất đại phái, một nhiệm vụ chủ tuyến khác của Hoắc Nguyên Chân đã hoàn thành rồi.
Hoắc Nguyên Chân trước kia nằm mơ cũng không nghĩ đến, nhiệm vụ thiên hạ đệ nhất đại phái không ngờ thông qua phương thức này hoàn thành, hiện tại nghe được câu trả lời của Đinh Bất Nhị, nhất thời mừng rỡ như điên.
Quả nhiên, sau khi Đinh Bất Nhị nói xong câu này, Hệ Thống trong cơ thể cuối cùng đã truyền đến thanh âm nhắc nhở:
- Chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thiên hạ đệ nhất đại phái. Hệ Thống thưởng cho...
Hoắc Nguyên Chân sắc mặt như thường, một mực nghe Hệ Thống nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đinh Bất Nhị, nói ra một câu.
- Đinh Bất Nhị, hôm nay ta và ngươi đánh một trận, quyết định vận mệnh cuối cùng của thiên hạ võ lâm. Trận chiến này ta hy vọng có thể lấy trạng thái hoàn hảo xuất chiến, trong lòng của ta vẫn một mực muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi, bây giờ ngươi liên tục bị thương, ta cũng không muốn thừa dịp ngươi gặp nguy, thắng không anh hùng.
Đinh Bất Nhị quả thực có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, tên hòa thượng ngốc này đang nói cái gì?
Hiện tại tình huống của Đinh Bất Nhị quả thực không tốt, đầu tiên là bị Thời Luân Tôn Giả đánh trọng thương, sau lại bị Giác Viễn dùng liệt hỏa đốt cháy, sau đó bị Mạc Thiên Tà chặt đi một cánh tay, sau lại tự bạo ở trước mặt mình. Cuối cùng còn trúng Như Lai Diệt Ma của Hoắc Nguyên Chân, đổi thành người khác sợ rằng chút mảnh vụn xương cốt cũng không còn.
Cho dù hắn là Đinh Bất Nhị, cho dù hắn là Bạch Phát Huyết Ma, thế nhưng hiện tại hắn cũng không còn được một nửa của trạng thái đỉnh phong.
Hơn nữa trước mắt đánh một trận với Hoắc Nguyên Chân còn có một cản trở lớn nhất, đó chính là đồng thời Đinh Bất Nhị còn phải dùng Bắc Minh Khốn Tiên Tác trói buộc đám người Nhiễm Đông Dạ.
Nhất Giới không phải dễ đối phó như vậy, trạng thái hôm nay của hắn còn không thể toàn lực ứng phó, nói thật Đinh Bất Nhị cũng không có nắm chắc tất thắng, làm không tốt tiểu hòa thượng này sẽ còn có sát chiêu lợi hại gì đó chưa lấy ra.
Nếu như hai người đều dùng một thời gian để khôi phục, như vậy Đinh Bất Nhị tự nhiên không thể trói buộc mấy người Nhiễm Đông Dạ nữa. Thế nhưng Đinh Bất Nhị đã khôi phục trạng thái hoàn hảo có lòng tin đối mặt với bất luận kẻ nào trong thiên hạ, hơn nữa có thể dễ dàng chiến thắng.
Con ngươi của Đinh Bất Nhị xoay chuyển mấy lần, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ý của ngươi là, hai người chúng ta đều phải khôi phục một chút, sau đó sẽ quyết một trận tử chiến sao?
- Không sai, bần tăng chính là có ý này.
Ánh mắt của Đinh Bất Nhị quét qua mấy người Nhiễm Đông Dạ:
- Đến lúc đó, vẫn là mấy người các ngươi vây công ta sao?
- A Di Đà Phật. Ngươi yên tâm, chiến đấu lần này chỉ có ta và ngươi, các nàng bất luận người nào cũng sẽ không trực tiếp tham dự.
Đinh Bất Nhị lại sửng sốt, điều này càng thêm không thể tưởng tượng, chẳng lẽ hòa thượng này điên rồi, không ngờ không lợi dụng ưu thế nhiều người, muốn một mình chiến đấu với mình hay sao?
Hắn làm sao biết, Hoắc Nguyên Chân làm như vậy cũng là có nỗi nỗi khổ của hắn, bởi vì nhận được phần thưởng của Hệ Thống còn cần chút thời gian để học tập. Nếu như hiện tại Đinh Bất Nhị xuất thủ với mình, Hoắc Nguyên Chân căn bản sẽ không có năng lực chống cự gì. Thay vì như vậy, còn không bằng trì hoãn một thời gian học tập một chiêu cuối cùng của phần thưởng Hệ Thống kia, sau đó sẽ đấu với Đinh Bất Nhị.
- Ngươi mặc dù nói như vậy, những người lấy cái gì để bảo đảm đây?
Đinh Bất Nhị cũng không quá tin tưởng lời nói của Hoắc Nguyên Chân, hòa thượng này là một tên tinh quái, tin tưởng lời nói của hắn khó tránh khỏi có khả năng bị lừa dối.
- Chuyện này nói ra rất đơn giản, bần tăng có thể thề với Phật tổ, nếu trong các nàng bất cứ người nào gia nhập công kích đối với người, chúng ta vĩnh viễn không ra khỏi mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn ở trong địa ngục trầm luân bể khổ.
Nghe được lời nói của Hoắc Nguyên Chân, mấy người Nhiễm Đông Dạ vốn cho rằng hắn dùng kế nhất thời biến sắc.
Đã phát ra loại thề độc này, hơn nữa còn lấy tất cả mọi người ra thề, có thể thấy được Hoắc Nguyên Chân quyết tâm không để mấy người mình tham dự trong đó, muốn một mình đối mặt Đinh Bất Nhị.
- Nguyên Chân... không thể.
Nhiễm Đông Dạ nói một câu, Đinh Bất Nhị nhất thời liền nhíu mày.
Nữ nhân này, tâm đã ở nơi hòa thượng kia, vĩnh viễn sẽ không về bên Đinh Bất Nhị hắn, điều này đối với Đinh Bất Nhị tâm so với trời cao mà nói, quả thực là một đả kích cực lớn.
Thế nhưng Đinh Bất Nhị cũng không phải rất để ý mấy người Nhiễm Đông Dạ có thể cùng tham dự tiến công mình trong chiến đấu hay không, cho dù là các nàng cùng lên cũng không phải đối thủ của mình ở trạng thái hoàn hảo.
Hơn nữa xem hòa thượng này nói, dường như rất có lòng tin.
Cho nên Đinh Bất Nhị dứt khoát gật đầu một cái:
- Vậy cũng tốt, nếu như là đề nghị của ngươi, lão phu xem như là thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của một người chết, để các ngươi tiếp tục kéo dài chút hơi tàn một hồi, chờ sau khi lão phu khôi phục, các ngươi một người cũng đừng mong được yên.
- A Di Đà Phật. Chẳng qua thời gian khôi phục này không thể quá dài, trong chúng ta ai khôi phục xong trước, chiến đấu xem như chính thức bắt đầu.
- Ha ha ha. Thật là không biết trời cao đất rộng, không ngờ so tốc độ khôi phục với Đinh Bất Nhị ta. Tốt lắm, hôm nay lão phu sẽ cho các ngươi kiến thức thêm, xem tốc độ khôi phục của Huyết Ma kinh khủng cỡ nào.
Sau khi nói xong, Đinh Bất Nhị dứt khoát cũng không đi đâu, trực tiếp ngồi xuống cách Hoắc Nguyên Chân không xa, ở nơi đó bắt đầu điều tức.
Bắc Minh Khốn Tiên Tác trói buộc mấy người Nhiễm Đông Dạ giờ phút này giải khai. Nếu đã bắt đầu khôi phục, cũng không cần tiếp tục vậy khốn mấy người, Đinh Bất Nhị cũng không sợ các nàng dám đánh lén mình. Dưới trạng thái trước mắt, mình nắm chắc phần thắng còn lớn hơn một chút, chẳng qua chỉ là không lớn bằng trạng thái hoàn hảo mà thôi.
Đám người Nhiễm Đông Dạ đã khôi phục tự do, lập tức đi tới bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, Nhiễm Đông Dạ gấp gáp nói:
- Nguyên Chân, tại sao ngươi lại đề xuất yêu cầu này, tốc độ khôi phục của hắn rất nhanh, ta suy đoán không cần nửa canh giờ hắn đã có thể khôi phục đến thực lực đỉnh phong. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn, cũng chỉ có hiện tại động thủ chúng ta mới có một chút cơ hội như vậy.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười khoát tay một cái:
- Không, hiện tại động thủ chúng ta càng không có cơ hội, rất nhanh cơ hội sẽ tới, các nàng yên tâm đi, tốc độ khôi phục của hắn tuyệt đối không nhanh hơn ta.
- Không. Ngươi không biết...
Nhiễm Đông Dạ còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Hoắc Nguyên Chân lần đầu tiên có chút không lễ phép cắt ngang lời nói của Nhiễm Đông Dạ:
- Đông Dạ, phải tin tưởng ta.
Nhiễm Đông Dạ ngẩn người một chút, bị Hoắc Nguyên Chân chen ngang một câu cũng không có cảm giác tức giận, ngược lại có chút ngượng ngùng. Nàng nhìn xung quanh một chút, nhìn Đông Phương Tình một chút, lại nhìn Lý Thanh Hoa bên kia đã khôi phục một chút, không ngờ không có phản bác Hoắc Nguyên Chân, mà là yên lặng gật đầu một cái.
Sống chết trước mắt cuối cùng nàng chỉ là một nữ nhân, vẫn lựa chọn tin tưởng nam nhân của mình.
Hoắc Nguyên Chân nhìn mấy nữ tử một cái:
- Các nàng cũng lập tức khôi phục nội lực, tốc độ càng nhanh càng tốt, mặc dù các nàng không cần tham gia chiến đấu, thế nhưng khôi phục nội lực vẫn quan trọng như trước.
Mấy nữ tử đều gật đầu đáp ứng, giờ phút này ngoại trừ tin tưởng Hoắc Nguyên Chân, các nàng không có lựa chọn nào khác.
Đông Phương Tình đi tới bên cạnh Lý Thanh Hoa, vừa khôi phục nội lực còn phải chiếu cố Lý Thanh Hoa, dù sao nàng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, còn cần người chiếu cố.
Tình nghĩa tỷ muội đã đạt tới độ cao trước đây chưa từng có.
Hoắc Nguyên Chân thấy các nàng không có tiếp tục khuyên can mình, cũng vội vàng khoanh chân ngồi xuống, bên kia Đinh Bất Nhị đã bắt đầu khôi phục rồi, hiện tại chính là thời khắc tranh đoạt từng giây.
Không phải là Hoắc Nguyên Chân tự tin tốc độ khôi phục nội lực của mình sẽ nhất định vượt qua Đinh Bất Nhị, hắn muốn nhân chút thời gian này học được chiêu số của Hệ Thống thưởng cho, cho nên hắn mới tự tin nhất định sẽ hoàn thành trước Đinh Bất Nhị.
Sau khi ngồi xuống, tâm trạng của Hoắc Nguyên Chân trở nên kích động, thân thể cũng có chút run rẩy, mở ra Hệ Thống vốn đã không dùng được.
Giải thích phần thưởng của Hệ Thống vẫn rõ ràng ở trước mắt như cũ.
Giải thích phần thưởng của Hệ Thống như sau:
- Chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thiên hạ đệ nhất đại phái, nhiệm vụ này chính là một trong ba nhiệm vụ chủ tuyến, Hệ Thống thưởng cho túc chủ Như Lai Thần Chưởng thức thứ mười một, cũng là một thức trong truyền thuyết, Thiên Địa Trùng Sinh.
Căn cứ hiểu biết trước kia của Hoắc Nguyên Chân, Như Lai Thần Chưởng tối đa dường như chỉ có mười thức, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe thức thứ mười một.
Thế nhưng hôm nay đã biết, thì ra Như Lai Thần Chưởng ngoài mười thức, còn có một thức trong truyền thuyết, cũng chính là thức thứ mười một, Thiên Địa Trùng Sinh.
Chỉ là vừa nghe tên cũng biết uy lực của một chiêu chưởng pháp này cực kỳ hùng mạnh.
Lừa gạt Đinh Bất Nhị để nghỉ ngơi một lúc, Hoắc Nguyên Chân chính là vì học một chiêu chưởng pháp này.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Túc chủ hoàn thành nhiệm vụ thiên hạ đệ nhất đại phái, tưởng thưởng Như Lai Thần Chưởng thức thứ mười một, Thiên Địa Trùng Sinh, chưởng pháp này có uy lực vượt qua cảnh giới Ngự, túc chủ dùng cẩn thận.
Nghe được thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân trong lòng sôi trào, uy lực vượt qua cảnh giới Ngự, điều này Hoắc Nguyên Chân cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.
Thiên hạ này, cao thủ mạnh nhất trước mắt biết đến cũng chính là Đinh Bất Nhị, thế nhưng Đinh Bất Nhị chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới Ngự đỉnh phong, trên thế giới này không có lực chiến đấu của thực lực vượt qua cảnh giới Ngự.
Có lẽ Đinh Bất Nhị lần này diệt hết võ lâm Trung Nguyên, thiên hạ không còn ai có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, công lực của hắn còn có thể tiến thêm một bước, chân chính vượt qua cảnh giới Ngự, đạt tới một độ cao tiền vô cổ nhân hậu vô lại giả (trước sau chưa từng có).
Thế nhưng trước mắt mà nói, còn không có loại lực lượng này.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân lấy được phần thưởng này của Hệ Thống, Thiên Địa Trùng Sinh tuyệt đối chính là chưởng pháp thiên hạ độc nhất vô nhị, uy lực cũng là độc bộ thiên hạ.
← Ch. 726 | Ch. 728 → |