← Ch.0340 | Ch.0342 → |
Đến cấp bậc Quân Sứ, tự nhiên không thể nào tạo ra một thành thuộc quyền cai quản trực tiếp có mười ngàn vạn tín đồ, một thành không thể nào dung chứa được mười ngàn vạn dân số. Một ngàn vạn dân số đã đạt tới cực hạn của một thành, vì vậy cắt ra thành mười thành thuộc quyền cai quản trực tiếp, mỗi thành có một ngàn vạn tín đồ.
Mà phủ chủ Đô Đốc phủ Lan Hầu chính là người duy trì quản lý mười thành thuộc quyền cai quản trực tiếp này cho Quân Sứ, có thể nói là thân tín của Quân Sứ.
Bằng vào thân phận Lan Hầu, tìm việc làm cho Hình gia ở Đô Đốc phủ, giải quyết vấn đề thân phận bất quá chỉ cần nói một tiếng, không phải là chuyện lớn lao gì.
Bất quá nghe được Hình gia lại có quan hệ với phủ chủ Đô Đốc phủ Lan Hầu, chuyện này khiến cho bọn Miêu Nghị thất kinh. Đúng là không nghĩ tới một tu sĩ Bạch Liên tứ phẩm lại có thể có quan hệ với nhân vật lớn như Lan Hầu, vốn bọn họ cho rằng lão chỉ là một tiểu lâu la bình thường.
Nhưng đã giết chết lão rồi, có sợ cũng vô ích.
Lâm Bình Bình có vẻ khóc không ra nước mắt, nàng còn không biết thân phận chân thật mọi người, cho nên không ngờ vị Đại nhân này thật sự là gan lớn bằng trời, dám dính vào loại chuyện như vậy. Chỉ một lời không hợp đã hạ lệnh giết chết người của Đô Đốc phủ, một hơi giết chết tới ba người. Ta đã có thể nhịn nhục, vì sao các ngươi không nhịn một chút, nếu để chuyện này bại lộ tới tai Đô Đốc phủ, ắt hẳn hậu quả không thể nào chịu nổi.
Nhưng nàng cũng biết, chuyện này cũng vì bọn họ muốn đứng ra trút giận thay nàng.
- Đại nhân, chúng ta trở về đi thôi, không thể ở đô thành lâu...
Điền Thanh Phong có vẻ sợ sệt đề nghị.
La Song Phi bĩu môi nói:
- Đúng là nhát gan, cũng không ai biết chúng ta làm, ta giết người còn không sợ, lão sợ bóng sợ gió gì chứ?
Điền Thanh Phong á khẩu nghẹn lời không biết nói gì, nghĩ thầm dĩ nhiên ngươi không sợ, con bà ngươi vốn chính là xách theo đầu liều mạng xông pha, giết người phóng hỏa đánh cướp là nghề chuyên môn của ngươi, chúng ta có thể so sánh với ngươi sao?
Ai ngờ Miêu Nghị cũng trầm ngâm nói:
- Nếu như chuyện thật sự nghiêm trọng, ngược lại chúng ta không thể đi bây giờ.
Điền Thanh Phong hỏi:
- Tại sao?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Chúng ta ở tại Ngọc Đô phong là có ghi danh, nếu chúng ta lập tức rời đi sau khi người của Đô Đốc phủ biến mất, nhất định sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, dựa vào bảng ghi danh hẳn sẽ tìm được chúng ta rất dễ dàng. Chớ suy nghĩ nhiều, không cần phải làm chuyện có tật giật mình như vậy, bất quá giết mấy tên tiểu tốt mà thôi, cũng không gây ra sóng gió lớn lao gì, chỉ cần qua ngày Tết ung dung rời đi một cách bình thường là được.
Tuy là nói như vậy, nhưng sau khi cả bọn trở lại biệt viện Ngọc Đô phong vẫn có vẻ lòng vẫn còn sợ hãi, dù sao không phải là chuyện nhỏ, chuẩn bị mấy ngày nay sẽ ngoan ngoãn sống ở biệt viện xem thử động tĩnh rồi hãy tính.
La Song Phi ngược lại không coi ra gì, đuổi đám người làm trong biệt viện đi, sau đó lấy ra ba cỗ thi thể, lại lấy ra một cái bình ngọc nhỏ đổ ra một ít bột màu trắng rắc vào miệng vết thương thi thể, bột màu trắng lập tức thấy máu bốc khói.
Thi thể từ bắt đầu miệng vết thương, nhanh chóng sủi bọt tan ra, tản mát một mùi thơm quỷ dị. Chỉ trong thoáng chốc, bóng dáng ba cỗ thi thể hoàn toàn biến mất, hóa thành chất lỏng, trở thành phân bón.
Lâm Bình Bình có hơi rợn tóc gáy, bọn Miêu Nghị nhìn về phía La Song Phi thầm nghĩ quả nhiên là xuất thân giặc cướp, làm chuyện hủy thi diệt tích này hết sức thành thạo.
Bên trong vườn, Miêu Nghị quay đầu lại kêu Điền Thanh Phong đi theo, truyền âm nói:
- Chuyện này tuy lớn mà nhỏ, ta sợ Lâm Bình Bình nhát gan sợ chuyện, bảo người của lão theo dõi nàng cẩn thận một chút. Nếu nàng có dị động gì, ta không muốn nhìn thấy có người báo tin, hiểu ý của ta không?
Chuyện này là bởi vì Lâm Bình Bình mà ra, là ra mặt vì nàng, nếu như nữ nhân này không biết điều, còn muốn đi tố cáo, vậy Miêu Nghị cũng sẽ bất kể nàng có phải người đáng thương hay không.
Điền Thanh Phong gật đầu nói:
- Hiểu rồi, thuộc hạ sẽ an bài thỏa đáng.
Mấy ngày kế tiếp, mọi người đều sống ở bên trong biệt viện tập trung tu luyện không đi ra ngoài.
Lâm Bình Bình ít nhiều gì cũng có chút bất an, bởi vì bọn Miêu Nghị có thể rời đi, nàng còn phải tiếp tục ở lại đô thành, bất quá thật may là không làm ra chuyện gì ngu xuẩn...
Khí hậu đô thành mát mẻ, khắp nơi phồn hoa như gấm, nhưng Nam Tuyên phủ lại là tuyết phủ trắng xóa, gió rét se sắt.
Trấn Hải sơn, Diêm Tu dẫn người bất chấp gió tuyết chạy tới, để thuộc hạ lại bên ngoài, nhảy xuống long câu chạy thẳng tới đại điện.
Bên trong lầu các sơn chủ xử lý công vụ, đã có mấy tên động chủ chạy tới trước một bước, đang gặp mặt nói chuyện với Tần Vi Vi.
Sau khi Diêm Tu bái kiến sơn chủ, bắt đầu tiến hành bàn giao cho Hồng Miên Lục Liễu.
Công Tôn Vũ rõ ràng phát hiện Tần Vi Vi có vẻ không yên lòng, lúc nói chuyện thỉnh thoảng nàng liếc nhìn về phía Diêm Tu.
Sau khi Diêm Tu giao nộp xong bèn tiến lên xin phép Tần Vi Vi, bày tỏ nếu như không có gì chỉ thị, lão phải cáo từ.
Diêm Tu vẫn tự biết mình, chỉ là tay sai thay cho Miêu Nghị, đừng nghĩ rằng sơn chủ coi trọng mình, không có chuyện gì ngoan ngoãn trở về là hơn.
- Lão ở lại đây một chút...
Tần Vi Vi lên tiếng giữ lại, lại nhìn những người khác phất tay một cái nói:
- Các ngươi lui ra.
- Dạ!
Đám người Công Tôn Vũ hành lễ cáo lui.
Những người khác chẳng qua là thầm nhủ trong lòng không biết Tần Vi Vi giữ Diêm Tu lại là muốn làm gì, Công Tôn Vũ mím chặt môi.
Đợi đến khi mọi người rời đi, Tần Vi Vi đưa tay bảo Diêm Tu ngồi xuống nói chuyện.
Diêm Tu cảm tạ ngồi xuống, Tần Vi Vi hỏi:
- Đông Lai động không có chuyện gì chứ?
- Hết thảy đều tốt.
Diêm Tu cung kính trả lời, trong lòng có thể nói là cười khổ, suy đoán sơn chủ muốn hỏi chuyện kia. Trước khi lão tới đây Tần Vi Vi đã truyền tin tức đến Đông Lai động, lệnh cho Miêu Nghị cùng đi, nói là tìm Miêu Nghị có chuyện.
Quả nhiên Tần Vi Vi gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, sau đó lại hỏi:
- Miêu Nghị có tới không?
Diêm Tu lộ vẻ lúng túng, tiếp tục nói dối che đậy giúp Miêu Nghị:
- Lần trước thuộc hạ lệnh cho Miêu Nghị ra ngoài làm việc, nghĩ là còn chưa làm xong nên không thể chạy về kịp, nếu hắn trở về, thuộc hạ lập tức lệnh cho hắn tới gặp động chủ.
Tần Vi Vi nhàn nhạt liếc nhìn lão một cái, có một số việc chẳng qua là mọi người không vạch trần mà thôi. Lão có thể lệnh cho Miêu Nghị làm việc mới lạ, ta đây thừa biết là ai ra lệnh cho ai.
- Lần trước sau khi hắn rời khỏi chỗ ta không bao lâu, ta đưa tin tới Đông Lai động, lão nói hắn đã đi làm việc, dường như tới nay vẫn chưa hề trở về Đông Lai động. Gần nửa năm trôi qua, bằng vào một Đông Lai động nho nhỏ của lão, làm chuyện gì cần thời gian lâu như vậy?
Tần Vi Vi lại hỏi.
← Ch. 0340 | Ch. 0342 → |