← Ch.0399 | Ch.0401 → |
Một tiếng ưng gáy vang lên lảnh lót trên không, mấy con hắc ưng lớn dang cánh đón gió chuyển hướng, ở trên không bay theo La Song Phi đang chạy vào rừng núi.
Trong đó có một con hắc báo đứng trên lưng một con hắc ưng, lưng báo đầy gai nhọn màu lam, đôi nanh thò dài ra tới tận cằm, ánh mắt lạnh lùng dưới trời chiều, mũi đỏ hỏn đón gió ngửi ngửi.
Thấy hắc ưng đã phong tỏa mục tiêu, hắc báo ngửa cổ rống to một tiếng, trong hàng hắc ưng đang bay song song với nhau chợt có một con rời đi, cấp tốc biến mất ở phương xa.
Bên trong núi rừng phía dưới, trong một sơn động chợt có một cái đầu thò ra nhìn lên trời, chính là Yêu Nhược Tiên.
- Ma Kiêu, vì sao ở đây lại xuất hiện nhiều Ma Kiêu như vậy?
Yêu Nhược Tiên tặc lưỡi kinh hãi, tựa hồ sợ gây họa, nhanh chóng rút đầu về trong sơn động.
La Song Phi dừng lại bên vách một ngọn núi ở cách xa kiến trúc Trấn Hải sơn, ngẩng đầu nhìn trời, dường như cử động của y là cố ý thu hút bầy hắc ưng trên không bay tới đây.
Một hàng hắc ưng bay qua vách núi hạ xuống thấp, thân hình cường tráng của hắc báo nhảy xuống, rơi vững vàng trên vách núi.
Thân thể nó toát ra khí tức kinh khủng chậm rãi đi tới, vòng quanh La Song Phi một vòng, sau đó nằm phục xuống chân y, cùng nhau tắm ánh mặt trời hoàng hôn vàng rực.
Tình cảnh này giống như một bức tranh vẽ cảnh hoàng hôn, tràn đầy vẻ đẹp hoang dã.
Chỉ chốc lát sau, hắc ưng lúc nãy đã bay đi lại trở về, đồng thời còn mang đến một người.
Một nam tử áo đen vóc người thon thả mặt trắng như ngọc, ba chòm râu dài đung đưa trong gió núi, đáp xuống bên cạnh La Song Phi, chắp tay mà đứng. Y lạnh lùng quan sát La Song Phi một lúc, đột nhiên cười khổ một tiếng nói:
- Tiểu sư muội, muội làm chúng ta tìm kiếm vất vả quá.
La Song Phi liếc mắt, khoát tay nói:
- Ai bảo các ngươi tìm, ta chơi một mình vô cùng vui vẻ, các ngươi mau trở về, đừng quấy rầy ta.
Giọng nói của y trong trẻo như chuông bạc hết sức dễ nghe, rõ ràng là thanh âm của một nữ tử. Nếu Miêu Nghị có ở chỗ này nhất định sẽ giật mình, rất khó tin tưởng giọng nói này phát ra từ miệng La Song Phi.
- Tiểu sư muội, đừng nổi tính ương bướng nữa, muội ở bên ngoài như vậy vô cùng nguy hiểm, trở về đi thôi. Nếu muội không chịu trở về, đám người chúng ta đi tìm muội sẽ phải chịu xui xẻo, Thánh Tôn đã nổi giận rồi!
Nam tử áo đen chắp tay về hướng xa xa, tỏ vẻ tôn kính.
La Song Phi hất mặt lên:
- Không về!
Trong mắt nam tử áo đen lóe lên vẻ lạnh lùng, không tranh cãi nhiều lời với La Song Phi, chỉ liếc nhìn con báo lưng xanh đang nằm dưới đất hỏi:
- Tiểu Hắc, Tiểu Công chúa làm sao ẩn thân ở chỗ này?
Con báo đen kia đứng dậy, lại đứng bằng hai chân sau thẳng lên, toàn thân chớp lên thanh quang, trong nháy mắt biến thành một nam tử tóc lam vóc dáng to lớn, ôm quyền nói:
- Bẩm Tả tiên sinh, gần đây có phủ đệ một sơn, mùi của Tử nhi chính là từ đó mà tới, hẳn là địa phương ẩn thân của Tiểu Công chúa.
- Lại dám cất giấu Tiểu Công chúa!
Nam tử áo đen hừ lạnh một tiếng, hờ hững nói:
- Ngươi đi triệu tập nhân thủ tới giết sạch cho ta, không để cho một người nào sống!
- Tả Nam Xuân, ngươi dám!
La Song Phi thình lình xoay người, nổi giận đùng đùng.
Nam tử áo đen được gọi là Tả Nam Xuân lạnh lùng nói:
- Trời đất bao la, Thánh Tôn lớn nhất, không có gì dám hay không. Thánh Tôn giận dữ, máu chảy thành sông, bọn họ sống hay chết vậy phải xem thái độ của tiểu sư muội ngươi.
- Tả Nam Xuân! Ngươi dám uy hiếp ta!
La Song Phi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi có bản lãnh giết thử ta xem!
Tả Nam Xuân nhìn chăm chú về phía nam tử tóc lam, lạnh nhạt nói:
- Ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau đi? Nếu còn người sống, cứ lấy đầu ngươi thay vào!
- Dạ!
Nam tử tóc lam ngẩng đầu nhìn trời, sắp sửa gọi bầy hắc ưng trên không.
La Song Phi lộ vẻ nóng nảy, biết những người lòng dạ độc ác này không phải là đùa giỡn, nói làm nhất định có thể làm được, sau đó chắc chắn sẽ dùng sức mạnh bắt mình trở về, bèn khẩn cấp lên tiếng ngăn cản:
- Đứng lại! Ta... Ta trở về!
Nam tử tóc lam quay đầu lại nhìn nam tử áo đen dò ý, Tả Nam Xuân khoát tay áo về phía sau một cái, ý bảo y ra sau đi, lại nhìn La Song Phi gật đầu nói:
- Tiểu sư muội tâm địa hiền lành, cứu bọn họ một mạng.
La Song Phi oán hận nói:
- Ngươi đang châm chọc ta thiếu chút nữa hại bọn họ sao?
- Không dám.
Trên gương mặt lạnh lùng của Tả Nam Xuân bất ngờ lộ nét cười cợt, hiển nhiên là tán thành lời của tiểu sư muội mình.
La Song Phi giận đến giậm chân, rồi lại không thể làm gì đối phương, cắn răng nói:
- Muốn ta trở về cũng được, giúp ta một chuyện.
Tả Nam Xuân gật đầu nói:
- Tiểu sư muội nói đi.
- Lần trước ta gặp phải nguy hiểm, có người đã cứu ta một mạng, ta không thể không từ mà biệt...
La Song Phi giải thích một hồi.
Yêu cầu mà La Song Phi đưa ra cũng rất đơn giản, chính là đi cùng nàng trở về chào hỏi cáo từ Miêu Nghị.
Đây không phải là chuyện lớn lao gì, cũng không sợ La Song Phi giở trò gì, Tả Nam Xuân gật đầu đáp ứng, sau đó đi cùng La Song Phi ung dung trở về Trấn Hải sơn.
Thấy La Song Phi dẫn người lạ về, người tuần sơn cũng không ngăn cản, để cho hai người thông hành.
Trong sân bọn Điền Thanh Phong vẫn còn khoanh chân ngồi trong sân tĩnh tọa khôi phục nguyên khí, Tả Nam Xuân theo La Song Phi đi vào quan sát hoàn cảnh của nơi này.
Lúc này Miêu Nghị triệu tập nhân mã bản bộ Trấn Hải sơn làm quen với nhau một lượt, đang ở trong lầu các mà Tần Vi Vi đã từng xử lý công vụ, nghe Diêm Tu bẩm báo tình huống gần đây ở Trấn Hải sơn.
Nghe được Tuyết nhi thông báo nói La Song Phi dẫn theo sư huynh của y tới, Miêu Nghị sửng sốt. Nói tới là tới thật sao, không phải là tên La Song Phi này cố ý tìm người từ đâu tới gạt mình chứ?!
Hắn bèn bảo Diêm Tu tạm ngừng hồi báo.
Trong chốc lát, Tuyết nhi dẫn La Song Phi cùng Tả Nam Xuân tiến vào.
Hai bên vừa thấy mặt, Tả Nam Xuân đang quan sát Miêu Nghị, người sau cũng đang quan sát người trước.
Tả Nam Xuân đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh lùng, không có chút ý bái kiến.
- Đại nhân, ta tới đây để chính thức cáo từ ngài, sư huynh của ta tới đón ta.
La Song Phi chắp tay nói:
- La Song Phi xin cảm tạ Đại nhân đã chiếu cố những ngày qua, bái biệt từ đây, xin Đại nhân bảo trọng.
- Đi ư?
Diêm Tu, Thiên nhi và Tuyết nhi ngạc nhiên.
Miêu Nghị Ngồi ở phía sau trường án nghe vậy trong lòng giận lên, thật đúng là nói đi là đi rồi. Cho chỗ của ta là chỗ nào chứ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Ta cho ngươi nhiều ưu đãi như vậy cũng không giữ được ngươi sao?
Miêu Nghị nhìn về phía Tả Nam Xuân, hỏi:
- Không biết vị này họ gì?
Tả Nam Xuân lạnh nhạt nói:
- Tả!
- Thì ra là Tả tiên sinh.
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Lệnh sư đệ hôm nay đã có tiên tịch, hẳn Tả tiên sinh cũng biết. Có tiên tịch trong người, cũng không phải nói đi là đi.
← Ch. 0399 | Ch. 0401 → |