← Ch.0721 | Ch.0723 → |
Hứa Huy Hoàng nghi ngờ, thật hay giả, ngươi không sợ ta cáo trạng ngươi sao... Tức thì nói đầy ẩn ý sâu xa:
- Tình huống phức tạp, viết như thế nào?
Quả thật là phức tạp! Miêu Nghị cũng thành thật thừa nhận, về phần phức tạp thế nào mọi người biết rõ ràng trong lòng là được, không cần thiết vạch trần. Lập tức chỉ điểm cho đối phương:
- Cứ nói Bình Dương phủ manh tâm phản trắc, xúi giục Thiên Trạch phủ, Thủy Vân phủ và Vân Tang phủ phát sinh phản loạn, có phản nghịch trốn đến nơi này vây khốn người của ngươi, vì vậy Hứa phủ chủ mời ta tới thanh lý môn hộ!
Phản loạn... Lời này báo lên cũng phải có người tin sao! Phản loạn đối với Trấn Quý điện mà nói chính là chuyện trong truyền thuyết.
Hứa Huy Hoàng cười khan nói:
- Cũng được, đợi giải quyết xong chuyện trước mắt Hứa mỗ sẽ lập tức báo lên!
- Không ngại hiện tại hãy báo lên, ta cũng tiện cho thủ hạ huynh đệ bán mạng một câu trả lời!
- Nhưng bây giờ trên tay ta không có linh thứu đưa tin, không có biện pháp báo lên.
- Hứa phủ chủ quá lo lắng, lúc Miêu mỗ ở bên Nguyệt hành cung cũng là người thường xuyên chinh chiến, dốc hết trọn ổ xuất kích, làm sao có thể không giữ liên lạc thông suốt. Ta có mang theo linh thứu liên lạc với Trấn Quý điện, sẽ báo lên thay Hứa phủ chủ vậy.
- Ha ha, cũng được!
Hứa Huy Hoàng lập tức viết tấu báo, bất quá sau đó Miêu Nghị thu lấy kiểm tra trước, sau khi xác nhận không lầm mới đưa thủ hạ truyền cho Trấn Quý điện.
Mà cũng bởi vì nơi này đột ngột phát sinh tình huống, Miêu Nghị viết hai phần thư tay truyền cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, dặn hai người bên kia cũng nói y như thế báo lên trên, đẩy hết trách nhiệm cho tên khốn Thường Chi Cửu kia. Về phần phía trên có tin hay không đó là chuyện phía trên, bọn mình lấy cớ như vậy không có hại gì.
Miêu Nghị quay đầu lại ghé tai Hứa Huy Hoàng lẩm bẩm đôi câu, Hứa Huy Hoàng gật đầu một cái, chợt lớn tiếng kêu về phía đám thủ hạ của mình:
- Nhân mã bản bộ Thanh Mộng phủ nghe lệnh, ngăn trở nửa khắc, các ngươi chỉ cần ngăn trở nửa khắc! Ta đã mời nhân mã Thủy Vân phủ Miêu phủ chủ giải cứu các ngươi, các ngươi chỉ cần ngăn trở nửa khắc, nội ứng ngoại hợp công kích với nhân mã Thủy Vân phủ, nửa khắc là có thể tiêu diệt đám phản nghịch này!
Vừa nói ra lời này, nhân mã của Thanh Mộng phủ bị vây luống cuống, thật sự phải khai chiến sao?!
Nội ứng ngoại hợp công kích... đám phản nghịch càng sợ hãi bất an.
Miêu Nghị vung tay lên, thanh âm vang vọng dãy núi:
- Giết!
Nhân mã bốn phía lập tức siết chặt vòng vây, nhân mã Thanh Mộng phủ cũng ở giữa vòng vây cầm đao thương lên chuẩn bị liều mạng. Phản nghịch bị kẹp ở giữa nhất thời không thể chiếu cố hết mấy mặt, đại chiến chân chính sắp tới, cả bọn thừa nhận áp lực chưa từng có, thật sự hoàn toàn luống cuống.
Bọn họ cũng không muốn chém giết, nếu thật có can đảm này cũng không tới nỗi lâm trận bỏ chạy.
Nhân mã phát động tiến công cũng rất khẩn trương.
- Hàng! Ta hàng!
Không biết là tên phản nghịch nào không chịu nổi sợ hãi kêu một tiếng trước.
- Hàng! Chúng ta đầu hàng...
Thanh âm đầu hàng lập tức thay nhau vang lên, từng người nhảy xuống vật cỡi, ném đao binh trong tay ra.
Thấy đại thế đã qua, sắc mặt các Hành Tẩu Hàn Xuân Phong và Đồng Thành cũng xám như tro tàn, ném vũ khí, từ từ xuống vật cỡi.
Đảo mắt tất cả phản nghịch hai phủ cùng với tàn quân Bình Dương phủ bại trốn thảy đều xuống vật cỡi đầu hàng.
Hứa Huy Hoàng ngạc nhiên hết sức, chẳng lẽ giải quyết dễ dàng như vậy?! Nhân mã Thanh Mộng phủ trong vòng vây lập tức mừng rỡ hoan hô, hô to:
- Phủ chủ anh minh!
- Trói hết lại!
Miêu Nghị lại đổi mệnh lệnh.
Không bao lâu sau, hơn hai trăm người bị áp giải ra quảng trường bên ngoài đại điện nghị sự Thanh Mộng phủ, ai ai cũng bị trói ép quỳ xuống đất, không ai biết mình sắp bị trừng phạt thế nào.
Trần Phi tiến lên báo:
- Bẩm phủ chủ, đã trói hết toàn bộ!
Đứng trên bậc thềm ở cửa đại điện nghị sự, Miêu Nghị đang cười nói với Hứa Huy Hoàng, nghe vậy hai người cùng nhau sóng vai đi xuống.
Hứa Huy Hoàng lại khôi phục khí thế phủ chủ, trải qua trao đổi phát hiện kỳ thật Miêu Nghị cũng không khó nói chuyện. Phụng bồi Miêu Nghị đi tới trước mặt Hàn Xuân Phong, chỉ thấy hắn chỉ Hàn Xuân Phong cười nói:
- Thật sự là làm cho Hứa huynh chê cười, đường đường một trong ba đại Hành Tẩu bản phủ lại trở thành phản nghịch!
Ôi! Hứa Huy Hoàng nhìn Hàn Xuân Phong lắc đầu thở dài một tiếng, có vẻ như tiếc nuối giùm cho Miêu Nghị, lại hỏi:
- Miêu huynh, chuẩn bị xử lý những người này thế nào?
Miêu Nghị tỏ vẻ bình thản vung tay lên, ra lệnh một tiếng:
- Chém!
Tiếng vó long câu rầm rập vang lên, lại có gần hai trăm kỵ sĩ chạy tới, vẫn là nhân mã của Thủy Vân phủ, trước đó bị Miêu Nghị chạy nhanh bỏ rơi lại phía sau.
Người của Thanh Mộng phủ lại thầm thóa mạ trong lòng, quả thật là dốc hết trọn ổ xuất động, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, xem Thanh Mộng phủ ta là chỗ nào...
Tiếng vó long câu rầm rập lại vang lên, Miêu Nghị lại dẫn thật nhiều người đi rồi.
Hứa Huy Hoàng nở nụ cười sượng cừng vẫy tay đưa tiễn, sở dĩ Hứa phủ chủ cười gượng gạo là bởi vì Miêu phủ chủ vẫn còn để lại hơn hai trăm đầu người máu đầm đìa trên quảng trường trước đại điện nghị sự của y, còn có hơn hai trăm thi thể cũng là đẫm máu.
Đó là giết thật! Bên trong có nhân mã của Thủy Vân phủ, cũng có nhân mã của Vân Tang phủ, còn có nhân mã Bình Dương phủ còn sót lại, không chừa một mống, giết chết toàn bộ!
Trình độ độc ác như vậy khiến choThanh Mộng phủ từ trên xuống dưới sợ kinh hồn khiếp vía. Bọn họ chưa từng thấy qua tình cảnh này, suy đoán sau này sẽ có rất nhiều người gặp phải ác mộng hàng đêm.
Hứa phủ chủ đưa mắt nhìn thật nhiều người rời đi, lúc này mới lộ vẻ oán hận nghiến răng nghiến lợi, muốn sau này sẽ tố cáo Miêu Nghị lên trên. Thế nhưng xoay chuyển ý niệm, vạn nhất không tố hắn ngã được, tên này ở sát vách mình. Có quỷ mới biết tên điên này sẽ làm ra chuyện gì, Bình Dương phủ chính là vết xe đổ trước!
Trước xem hết thử bên Trấn Quý điện kia xử trí chuyện Bình Dương phủ như thế nào đã. Nếu như Trấn Quý điện muốn thu thập Miêu Nghị, lúc ấy Hứa Huy Hoàng sẽ ném đá xuống giếng cũng không muộn! Hứa phủ chủ hít sâu một hơi không khí tràn ngập mùi máu tanh, nhất thời cảm thấy có hơi ghê tởm, quay đầu lại rống giận:
- Còn không mau thu dọn sạch sẽ!
Nhân mã của Thủy Vân phủ đang nhanh chóng rời đi không còn duy trì trận hình chỉnh tề như trước nữa, chỉ có chạy nhanh một mạch. Không ít người còn đang nghiền ngẫm lại trường đồ sát trước đó, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua trên người phủ chủ dong ruổi phía trước, tất cả toát ra vẻ sợ hãi khó có thể che giấu.
Trong bầy dê đột nhiên xuất hiện một con ác lang làm đầu lĩnh.
Trên đường Miêu Nghị bắt gặp Tư Không Vô Úy dẫn dắt người chạy tới thanh lý môn hộ. Miêu Nghị kêu to:
- Không cần phiền phức, ta đã tự làm chủ giải quyết giúp ngươi, đầu người đưa cho Hứa Huy Hoàng làm lễ vật!
← Ch. 0721 | Ch. 0723 → |