← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Bảo tháp dưới ánh mặt trời chiếu ra loại kim hoa màu hổ phách mê ly, trên mái hiên các tầng treo chuông gió màu vàng, mỗi khi có một trận gió nhẹ thổi qua, liền phát ra tiếng chuông thánh thót dễ nghe. Nhưng nhìn qua chẳng qua là đẹp mắt, nhiều nhất cũng chỉ là được luyện chế từ kim loại tinh khiết cấp độ cao, nhìn không ra có cái gì đặc bệt.
Mạc Danh nghiêng đầu gật đầu ra hiệu cho phu nhân của mình, phu nhân Miêu Quân Di đứng dậy đi ra, đứng sóng vai với hắn. Mạc Danh đưa bàn tay đặt bảo tháp ra, Miêu Quân Di nhận lấy trong lòng bàn tay, trên mi tâm hiện lên một đóa nhất phẩm Kim Liên, Linh Lung bảo tháp dần dần hiện lên trong lòng bàn tay nàng.
- Xem ra Linh Lung bảo tháp này không giống bình thường, dựa vào tu vi của Mạc Danh hiển nhiên không khống chế được, phải nhờ vào tu vi Kim Liên của phu nhân hắn mới có thể khống chế được.
Tiếng Trang Hữu Văn truyền âm vang lên, Miêu Nghị nghe vậy gật đầu, giống như những người khác, hai mắt nhìn bảo tháp hiện lên không chớp.
Linh Lung bảo tháp đột nhiên tách ra quang hoa màu tím, Miêu Quân Di tiện tay ném đi, thể tích bảo tháp tăng vọt, bay đến không trung. trong nháy mắt hóa thành một cự tháp cao gần mười trượng, đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Ầm! Linh Lung bảo tháp vững vàng trấn áp trên mặt đất, chấn động mặt đất xung quanh nổi lên bụi mù bốn phía. Toàn bộ bảo quang màu tím bao phủ bảo tháp cũng dần dần thu liễm.
Trên đỉnh núi Tông Trấn, Pháp Hải, Vân Báo, Cơ Đức Hải cùng Ngọc Nô Kiều theo bản năng đưa mắt nhìn nhau, khẽ nghiêng về phía trước nhìn thân thể đều khôi phục bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Còn tưởng rằng Linh Lung tông chuẩn bị lấy ra pháp bảo gì lợi hại, thì ra là một món pháp bảo tứ phẩm, chỉ cần không phải pháp bảo ngũ phẩm trở lên, vấn đề cũng không lớn.
Thử suy nghĩ cũng không thể lấy được pháp bảo ngũ phẩm, trừ phi sát ra Thái Liên cao thủ trong truyền thuyết mới có thể xuất hiện.
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, những người quan khán khác cũng hít một hơi thật sâu, toàn bộ toàn thân Linh Lung bảo tháp cao gần mười trượng đều có màu vàng hổ phách, bảo tháp khổng lồ như thế lại được luyện chế từ tinh kim tinh khiết cấp độ cao. Như vậy là hao phí bao nhiêu kim tinh!
Vừa nhìn bảo tháp này mọi người sẽ hiểu, cái này chỉ sợ không phải chỉ dựa vào tài lực của Linh Lung tông là có thể làm ra được. Không có Vô Lượng quốc dốc tài lực cả nước ra ủng hộ, một môn phái căn bản không thể làm ra. Chỉ riêng chuyện chiết xuất ra nhiều tinh kim như vậy cũng không phải một chút thời gian có thể làm được, không trách phải luyện chế trên vạn năm.
Đám người Tông Trấn mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ ngưng trọng trên hai đầu lông mày cũng không tiêu. Linh Lung bảo tháp hao phí nhiều tinh kim tinh khiết cao độ như vậy để luyện chế ra, trình độ cứng rắn khẳng định không thể nghi ngờ, sợ là tu sĩ Kim Liên cũng khó lòng phá hủy.
Mạc Danh ngắm nhìn xung quanh, lớn tiếng nói:
- Bảo vật này chính là Linh Lung bảo tháp Linh Lung tông ta tốn thời gian trên vạn năm luyện chế ra, không biết người phương nào nguyện ý thử uy lực của bảo vật này, bất luận là tu vi gì đều có thể đến đây thử một lần, Kim Liên tu sĩ cũng có thể!
Mọi người lại cả kinh, có những lời ‘Kim Liên tu sĩ’ này, những người khác có thể không đếm xỉa đến rồi. Điều này nói rõ là muốn lấy Linh Lung bảo tháp khiêu chiến Kim Liên tu sĩ thiên hạ, không trách được lại mời toàn bộ Quân Sử của các quốc gia tới đây.
Ánh mắt của mọi người bất giác đều nhìn về phía Quân Sử và các đại biểu sáu nước ngồi trên đỉnh núi. Xem bọn hắn có dám ứng chiến hay không! Miêu Nghị cũng theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn phía sau, chỉ thấy vẻ mặt Quân Sử các lộ đều ngưng trọng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng.
Đạo lý rất rõ ràng, Phong Bắc Trần dám làm như vậy, chính là vì tràn đầy lòng tin với Linh Lung bảo tháp, không thể làm cho mình phải chịu danh xấu.
Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, giữa sáu nước quả nhiên luôn âm thầm trông chừng nhau, đây là muốn cho năm nước khác phải chịu thiệt.... !
Bên trong màn tơ, ánh mắt Phong Bắc Trần nhàn nhạt quét qua nhân mã các quốc gia, thấy không có người nào hưởng ứng, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, cầm chén rượu đưa về phía phu nhân Tần Tịch ngồi bên cạnh:
- Phu nhân!
Ngón tay Tần Tịch nâng chén nhẹ nhàng đụng một cái với hắn, Phong Bắc Trần uống một hơi cạn sạch, nàng chỉ khẽ nhấp môi dưới, liền nhẹ nhàng buông xuống. Phong Bắc Trần liếc nàng một cái, cũng không nói gì.
Trên đỉnh núi Yêu quốc nhân số là nhiều nhất, bởi vì đã có hơn mười vị Yêu Vương bên phía Tinh Túc hải.
Yêu Vương Liệt Hoàn ngắm nhìn xung quanh, đặt chén rượu trong tay xuống bàn, cầm áo choàng màu đỏ đặt phía sau đứng lên, bên tai truyền đến giọng nói truyền âm của Bạch Cốt Đại vương ngăn cản:
- Liệt Hoàn, đừng lỗ mãng! Người phải chịu cảnh mất thể diện này không phải chúng ta, tội gì ngươi phải bước ra lãnh lấy. Ngươi yên tâm, người của năm nước không lau được cái mặt này, nhất định sẽ phái người ứng chiến, cứ để người khác thử trình độ sâu cạn trước, chúng ta ra sau cũng không muộn!
Liệt Hoàn thấy lời của hắn có đạo lý, đang muốn ngồi xuống, nhưng tiếc rằng đã chậm, Mạc Danh đã chú ý tới cử động của hắn, cất cao giọng nói:
- Yêu Vương tới thử một lần đi?
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Liệt Hoàn vừa đứng lên, ngay cả Cơ Đức Hải đang ngồi trên cao ánh mắt cũng chợt lóe, nhanh chóng nâng chén nói:
- Chúc Yêu Vương kỳ khai đắc thắng!
Liệt Hoàn tính tình cao ngạo, lại là người tính tình nóng nảy, bị nhiều người nhìn như vậy, lại bị Cơ Đức Hải chĩa lời nói vào như thế, hắn làm sao dám nói ra lời mình sợ chiến... , có thể nói hừ lạnh một tiếng, lắc mình rơi xuống bên trong khu đất trống, cười ha ha nói:
- Bổn vương tới thử Linh Lung bảo tháp này là đồ chơi gì đây.
Ba mươi mấy vị Yêu Vương bên phía Bạch Cốt Yêu Vương nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Cơ Đức Hải đang ung dung bưng chén rượu nhấm nháp, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, Cơ Đức Hải rõ ràng là cố ý muốn đẩy Liệt Hoàn ra ngoài dò đường.
Chưởng môn Linh Lung tông Mạc Danh đang muốn nói gì đó, hai tay Liệt Hoàn mỗi tay cầm một cây đại đao, "ông" một tiếng, liệt diễm hung mãnh bao phủ toàn thân, bá một tiếng nhanh chóng lao tới, vung đao cuồng bổ về phía Linh Lung tháp, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có đã động thủ.
Ầm! Một tiếng kinh thiên chấn vang, Linh Lung bảo tháp cao gần ba trượng bị đánh bay ra ngoài, cũng may nhờ Linh Lung bảo tháp cứng rắn, nếu không có lẽ đã bị hắn phá hỏng.
Dư uy công kích trong nháy mắt như sơn băng địa liệt, Kim Liên tu sĩ ra tay há có thể là trò đùa, Yêu Vương Liệt Hoàn giận dữ càng không như bình thường, giống như xảy ra tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, đất thạch cuồng liệt văng tung tóe, sóng xung kích cường đại trong nháy mắt điên cuồng ra bốn phương tám hướng, trong đó còn kèm theo nhiệt độ cực nóng, cây cối xen lẫn trong đất đá hỗn loạn trong nháy mắt thiêu đốt thành liệt diễm hoặc vô số hỏa tinh, quả thực là thiên địa biến sắc.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |