← Ch.1080 | Ch.1082 → |
Miêu Nghị phất phất tay, tạm không để ý tới hai người này, lại chỉ về hướng Đàm Lạc và Diệp Tâm.
- ai người các ngươi lại có chuyện gì? Ngàn vạn đừng nói cho ta là cũng muốn đi Thủy Hành cung.
Đàm Lạc cười hắc hắc, nhưng mà cười có chút đắn đo:
- Chúng ta ngược lại không nghĩ tới chuyện chạy tới chạy lui, mà chính là sư môn của chúng ta bên đó không tiện báo cáo cho rõ, sở dĩ hi vọng Miêu huynh có thể giúp chuyện này, giúp hai chúng ta đến Ngự Thú môn và Ngọc Nữ tông dàn xếp dàn xếp, ngươi dù sao cũng là Kim điện Chấp Sự, ngươi lên tiếng hai phái không tiện không nễ mặt mũi.
- Hắc hắc!
Miêu Nghị cười quái dị một tiếng:
- Được a! Lúc ôm nữ đệ tử của người ta lên giường bất kể hậu quả, hiện tại đầu óc thanh tỉnh rồi, biết sợ hãi rồi hay sao?
Đàm Lạc cười khan, Diệp Tâm thẹn đến mức không đất dung thân, nhưng mà liếc hướng về phía Đàm Lạc trong ánh mắt ngượng ngùng cũng hơi có mấy phần nhu tình mật ý, dường như đã làm xong công tác chuẩn bị đồng cam cộng khổ.
Miêu Nghị nhìn vào trong mắt, trong lòng cảm thán, xem ra Đàm Lạc đã được như ý rồi, chỉ có một đêm liền chinh phục được nữ nhân này, không khỏi cảm thấy tiếc hận cho Cổ Tam Chính. Thật ra thì không phải là hắn thiên hướng về người nào, mọi người đều là bằng hữu, chuyện ngươi tình ta nguyện cũng không tiện thiên hướng về ai, chẳng qua là vốn là... Ồi dào... Hắn chỉ có thể là than thở cảm thán mà thôi vậy.
Đàm Lạc có thể nói là có người đằng trước liền bắt chước làm đằng sau, cũng lôi kéo Diệp Tâm, hai người sóng vai đứng sát nhau, song song chắp tay cúi người chào nói:
- Miêu huynh, chuyện này xin nhờ rồi vậy.
Miêu Nghị đặt chén trà xuống thở dài:
- Các ngươi ba đại phái không dễ chọc a! Chuyện ta trước đó và ba đại phái các ngươi so tài các ngươi cũng biết, lúc trước phải nói là thiếu chút nữa hất ta rớt xuống đài, bọn họ nếu thật sự là cần phải tính sổ với các ngươi, những ngày tháng sau này của các ngươi sợ là không ổn lắm đâu. Tóm lại ta tận lực đi làm, hi vọng Gia Cát Thành và Mã Vạn Trưởng nễ mặt mũi ta!
Mặc dù có một số việc có được có mất, nhưng hắn bây giờ suy nghĩ một chút, quyết định của Cổ Tam Chính có lẽ mới là tĩnh táo và sáng suốt. Hai môn phái có cạnh tranh về lợi ích bồi dưỡng hai đệ tử đến cảnh giới Hồng Liên không dễ dàng, đầu nhập vào đó biết bao nhiêu tài nguyên? Đệ tử của hai phái phải bộc lộ tài năng mới có thể được nhiều tài nguyên như vậy để trọng điểm nâng đở và bồi dưỡng, nhưng có được mấy người chứ? Không liên lụy tới môn phái tranh lợi ích là còn may, nếu liên lụy tới cái này, hai người lại cứ làm như vậy, chỉ cần thử nghĩ cũng có thể nghĩ ra được hai phái sau khi biết được chuyện này sẽ phẫn nộ như thế nào. Nếu không phải hai người có bối cảnh là chính phủ đứng ở phía sau, đoán chừng có thể bị hai phái xử tử luôn để răn đe. Nếu không, mọi người đều làm theo ý tưởng của tự bản thân mình như vậy, muốn làm sao thì cứ làm như vậy, thì còn chuyyện gì để nói nữa? Điều này đã uy hiếp đến cơ sở mà môn phái có thể đứng vững!
Nhưng mà Miêu Nghị cũng thật sự bội phục Đàm Lạc, biết rõ sẽ gây ra phiền toái lớn, còn dám ôm Diệp Tâm về ngủ luôn, thật là có gan đấy! Nhìn lại Cổ Tam Chính ở điểm này không khỏi quá lý trí một chút rồi.
- Không nói nữa, Lan Đại đô đốc còn có chuyện phân công ta làm, ta còn phải chờ Quân sứ từ Thiên Ngoại Thiên trở về, đến từ giả xong rồi mới có thể trở về. Chờ ta trở về liền sẽ lập tức xử lý chuyện của các ngươi.
Miêu Nghị chắp tay tiễn khách.
Nghe hắn có chuyện được phân công làm, bốn người cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, đều cáo từ ra về.
- Mấy tên này, tự bản thân mình sướng khoái thư thái rồi, xong lại để ta chùi đít giùm bọn chúng, cái này gọi là chuyện gì thế chứ?
Miêu Nghị quay đầu về phía Lâm Bình Bình. buông tiếng thở dài.
Lâm Bình Bình cung kính nịnh nói:
- Điều này nói rõ đại nhân có khả năng hơn so với bọn họ.
- Lời khen nịnh đừng nói nữa, gần đây có chút nghe chán luôn rồi, giúp ta nhìn qua một chút xem địa phương này là ở chỗ nào?
Miêu Nghị đưa cho nàng ngọc điệp do Lan Hầu cấp cho.
Lâm Bình Bình nhìn qua địa chỉ trong ngọc điệp xong, gật gật đầu, chỉ một phương hướng đại khái rồi giải thích.
Miêu Nghị chưa quen thuộc đối với Đô thành, Đô thành lớn như vậy, nói rồi cũng chỉ là biết một cách mơ mơ màng màng. Lan Hầu lại nói giữ bí mật, không có tiện đi hỏi người khác, cuối cùng mang nàng cùng đi.
Hai người xuống Ngọc Đô Phong, mướn một chiếc thuyền mui đen nhanh, ẩn thân trong đó dùng đường thủy mà đi.
Sau nửa canh giờ, đến đường thủy phụ cận địa điểm mục tiêu, Lâm Bình Bình nói tỉ mỉ nên đi như thế nào, Miêu Nghị cảnh cáo nàng một phen, bảo nàng chờ ở chỗ này, một mình hắn lên bờ.
Chiếu theo lời của Lâm Bình Bình, Miêu Nghị quẹo vào một con hẻm nhỏ yên lặng, đi tới một cửa sau của một trang viên, gõ cửa một cái, nhưng không có ai mở cửa. Cuối cùng hắn nhìn hai bên một chút, tay ấn trên cửa, trực tiếp thi pháp mở thanh chắn cửa ở phía sau ra, mở cửa đi vào, lại nhanh chóng trở ngược tay lại đóng cửa.
Chỗ hắn xâm nhập vào là một gian hậu viện của trang viên. Tòa nhà hình dạng nho nhỏ của tòa đại hộ. Hậu viện nhỏ, cổ kính, có một cái giếng nước, bồn hoa chằng chịt nhưng sắp xếp rất có nghệ thuật. Mấy cây ăn quả. Lẳng lặng sâu kín, không thấy bóng dáng người.
- Có ai không?
Miêu Nghị vừa đi vừa hô vài tiếng, cảnh giác, từ từ đi vào tiền đường.
Một mực không có ai đáp lại, vào lúc hắn hồ nghi, đột nhiên có cái gì đó hô một cái từ cửa bên đập tới, Miêu Nghị không nhìn nhưng cũng từ động tĩnh của thứ bay tới đoán được nó là một quả đào, giơ tay lên trực tiếp nhận chụp vào trong bàn tay. Nghiêng đầu mắt lạnh nhìn lại, một vị bạch y công tử ca đẹp không thể tưởng tượng nổi nhảy ra ngoài cười hì hì.
Miêu Nghị trợn ngược mắt. Quả đào thuận tay xoa xoa lau lau xong bỏ vào miệng cắn Rốp rốp, hỏi:
- Ngươi thế nào lại chạy tới đây rồi?
Bạch y công tử ca đó không phải là người nào khác, chính là cô ba Nguyệt Dao tiên tử.
- Đại ca!
Nguyệt Dao vui sướng nhảy đến, giống như một cô bé vậy, chạy tới phía sau hắn nhảy lên, cặp chân kẹp lấy hông của hắn, ôm cổ hắn cưỡi lên trên người của hắn.
- Lão tam, ngươi còn có biết thẹn hay không, là một đại cô nương bao lớn rồi?
Miêu Nghị quát một tiếng, bốp! Chiếu vào trên đùi nàng hung hăng đốp một cái bộp tay. Cài này là đánh thật nặng tay, thật sự là cảm thấy động tác của nha đầu kia quá không thể tưởng tượng nổi rồi.
Nguyệt Dao bị đau nhảy xuống xoa đùi, ủy khuất nói:
- Đại ca, huynh một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
- Bớt cái thói đó đi, muội mà tính là khối hương khối ngọc gì? Ta không để mình bị đẩy vòng vòng cái trò đó đâu.
Miêu Nghị liếc nàng một cái:
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Nguyệt Dao bắt cổ tay của hắn lại, thoắt cái giành lấy quả đào trong tay hắn, cũng không thèm quan tâm hay ghớm ghiếc gì chỗ hắn vừa mới cắn qua, ăn một cách ngon lành, xoay người chạy tới phòng bên, nhanh chóng lại kéo ra một người. Một vị công tử ca áo gấm trường bào, cũng đẹp không thể tưởng tượng nổi, chính là sư tỷ Hồng Trần Tiên Tử của Nguyệt Dao.
- Ách...
Miêu Nghị ngẩn ra, nhanh chóng tiến lên chắp tay hành lễ:
- Ra mắt Ngũ Gia.
Hồng Trần mỉm cười nói:
- Không cần đa lễ! Chúng ta vừa vặn tra xét tính toán tư sản của thương hội tại Thần Lộ, được biết ngươi đã đến Đô thành rồi. Sư muội muốn gặp ngươi, cộng thêm chúng ta từ khi từ biệt ở tại Tây Túc Tinh Cung đã nhiều năm rồi không gặp, cũng muốn gặp ngươi một chút, vì thế mới khiến Lan Hầu đưa cho ngươi một địa chỉ hẹn ngươi tới đây để gặp.
Miêu Nghị Vậy à tiếng, nhưng ánh mắt lại bất thiện lạnh lùng nhìn về phía Nguyệt Dao. Lão tam này khóe miệng chết tiệt không đáng tin, chuyện nhận nhau thế nào lại nói cho người khác, chẳng lẽ không biết chuyện này khi tiết lộ ra ngoài sẽ gây ra chuyện phiền toái bao lớn a?
Hồng Trần nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta và Nguyệt Dao tình như tỷ muội, sẽ không làm chuyện gì thương tổn đến nàng.
Đưa tay ra tỏ ý Miêu Nghị ngồi xuống nói chuyện.
Hai người ở trong sảnh chính phân chủ thứ ngồi xuống xong, Nguyệt Dao chồm nằm ở sau ghế của Miêu Nghị, chậc chậc nói:
- Đại ca, nghe sư tỷ nói, ca ở Tây Túc Tinh Cung đã từng phát ra lời nói rất hùng hồn, nói muốn sư tỷ làm nữ nhân của huynh?
Miêu Nghị ngạc nhiên nhìn về phía Hồng Trần, phát hiện hai nữ nhân này thật đúng là không có chuyện gì không nói cho nhau nghe, Hồng Trần Tiên Tử thậm chí ngay cả lời như vậy cũng nói cho lão tam. Hắn dùng một tay đẩy cái đầu của lão tam ghé sát bên lỗ tai hắn ra, khá lộ vẻ lúng túng nói:
- Nhất thời vọng ngôn dưới tình thế cấp bách, không nên xem nó là thật, không nên xem nó là thật!
Hồng Trần Tiên Tử thật ra thì thản thản đãng đãng, thản nhiên cười nói:
- Không có gì đảm đương không nổi hay thật hay không thật, làm cho lời nói thoáng một chút cũng không có gì, không cần phải giấu giấu giếm giếm giảm sự lúng túng. Ta nếu như đáp ứng rồi cũng sẽ không đổi ý, ta vẫn là câu nói kia, chờ cho ngươi thực sự có đủ năng lực bảo vệ Nguyệt Dao, cũng có nghĩa là cũng có thể khiến cho ta không có lo lắng buồn phiền gì, ta làm nữ nhân của ngươi thì có làm sao? Nhưng mà cũng vẫn là câu nói kia, trước khi ngươi không cái năng lực đó, hãy tự giải quyết cho tốt, nên giữ một khoảng cách với Nguyệt Dao.
Miêu Nghị không nói nên lời, bên này Nguyệt Dao lại nhào đến đây, lôi kéo cánh tay hắn, xấu hổ nói:
- Đại ca, huynh xem muội cũng xinh đẹp quá đó chứ hả, đến lúc đó muội và sư tỷ cùng gả cho huynh được không? Thiên ngoại song tiên đó à nha, tả ủng hữu bão, đẹp chết huynh luôn đó.
Cái này gọi là cái lời nói khốn nạn gì chứ! Miêu Nghị lập tức hai mắt trợn trừng nhìn nàng, ai ngờ Hồng Trần Tiên Tử bên này lại mỉm cười nói tiếp:
- Không có gì không được, ta cũng cảm thấy tốt vô cùng!
Đùa gì thế! Miêu Nghị chấn kinh rồi, nhưng mà đã thấy Hồng Trần Tiên Tử hơi hơi gật gật đầu với hắn bao hàm thâm ý, dường như là ám chỉ hắn đáp ứng đi!
← Ch. 1080 | Ch. 1082 → |