← Ch.1125 | Ch.1127 → |
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Bốn người cưỡi hai long câu, nhanh chóng lướt về phía rừng phía bắc.
Trăm dặm đối với long câu mà nói cũng không phải là xa, rất nhanh liền đã tới đoạn nhai, dưới chân vách núi có sương mù bao phủ, mở ra pháp nhãn cũng không nhìn rõ tình hình bên dưới.
Rõ ràng có thể cảm giác được thổ địa tới đây có chút sợ hãi, nếu không phải bị ép chắc cũng không dám tới đây.
Mấy người nhảy khỏi long câu, đứng ở trong mây mù cạnh đoạn nhai, mơ hồ thấy được mây đen ẩn giấu hắc khí bên trong, mang theo mùi hôi thối.
- Đây là yêu quái gì?
Miêu Nghị nghiêng đầu hỏi một tiếng.
Thổ địa trả lời:
- Là một con rắn tinh, mấy năm trước đột nhiên xuất hiện chiếm lấy một toà hàn đầm, không cho người đến gần.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Tu vi gì?
Thổ địa khẩn trương trả lời:
- Đã đạt cảnh giới Hồng Liên.
Một trận cười lạnh hừ hừ đột nhiên quanh quẩn trong mây mù,
- Khá lắm thổ địa, ta tha chết cho ngươi mà ngươi còn dám dẫn người tới đây.
Mây mù trong vách núi rung chuyển một trận, một con cự xà dài đến năm trượng màu sắc sặc sỡ đột nhiên lao ra, ánh ánh đỏ nhoáng lên hoá thành một bạch diện thư sinh, khuôn mặt nham hiểm, trên mi tâm hiện một đáo Hồng Liên tam phẩm, đi lại tự do trong mây mù, tiện tay vung lên, nắm lấy một răng nanh cốt làm kiếm, chỉ về phía trước.
- Bây giờ lập tức cút đi, ta có thể tha cho các ngươi một mạng, chậm chạp thì có thể không giữ được nữa đâu.
Miêu Nghị nhẹ vẫy tay,
- Các ngươi lui xa.
Lần đầu tiên đối mặt với tu sĩ Hồng Liên của Đại thế giới, thật sự thì hắn rất mong được đánh một trận để dò thử nông sâu.
Bảo Ninh và Bảo Tín cũng tự biết mình không phải đối thủ, thực lực cách nhau quá lớn, liền nhanh chóng lui ra. Thổ địa thì tự nhiên là ước được lùi lại ngay.
- Thúc thủ chịu trói, tha cho ngươi khỏi chết!
Miêu Nghị thuận tay cầm Kỳ Lân thương, đầu thương nhẹ chĩa xuống đất.
- Ngông cuồng!
Bạch diện thư sinh quát một tiếng chói tay, há miệng phun ra một đám sương mù vàng đậm, kéo theo cả mùi hôi thối.
Miêu Nghị vội thi pháp phòng thủ, lại phát hiện lớp phòng thủ hộ thể do pháp lực tạo ra phát ra một tiếng xoạt, giống như tiếng thức ăn rơi vào chảo vậy, đám sương mù vàng đó không ngờ có thể ăn mòng lớp phòng ngực pháp lực.
Thật là kịch độc lợi hại! Miêu Nghị trong lòng hơi cả kinh, Tinh hoả quyết vội thi triển, một cỗ chi diễm vô hình hộ thể, lập tức đánh về phía sương mù tạo lớp ngăn cách.
- Tiền bối cẩn thận!
Sư huynh đệ hai người đang xem cuộc chiến ở phía sau lớn tiếng nhắc nhở.
Bạch diện thư sinh thừa dịp Miêu Nghị bị sương mù vàng che mắt, một cây răng nanh cốt kiếm rời tay nổ bắn ra, bản thân trong nháy mắt kiếm phát nổ cũng xông vào trong sương mù.
Đương! Trong sương mù vàng một trận vang dội, một cây răng nanh cốt kiếm bay lên, ngay sau đó một tiếng kêu đau đớn phát ra, tiếp đó không còn động tĩnh gì nữa.
Sư huynh đệ hai người cùng thổ địa mở to hai mắt, nín thở ngưng thần mà nhìn.
Một trận xuy xuy do sương mù vàng ăn mòn mặt đất vang lên, bị pháp lực cuốn bay đi.
Trên vách núi, hai đạo thân ảnh hiện lên, Miêu Nghị một tay cầm thương, bạch diện thư sinh vẻ mặt không thể tin cúi đầu nhìn lồng ngực mình, vị trí trái tim đã bị thương đâm xuyên, cả người bị gim trên trương, chơi vơi giữa không trung.
Máu loãng theo thân Kỳ Lân thương chảy xuống chầm chậm, do có nghịch lân trên thân thương giữ lại. Bạch diện thư sinh từ từ nhìn về phía Miêu Nghị, trong mắt đầy kinh ngạc, không ngờ bản thân mình ngay cả cái một cái đâm của đối phương cũng không thoát được, miệng đầy máu lẩm bẩm nói:
- Thương thật nhanh! Bằng hữu có tu vi gì, hãy cho ta chết minh bạch!
Khỏi cần hắn khen, Miêu Nghị giờ này tu vi đã là Hồng Liên thất phẩm, rút thương tự nhiên là nhanh rồi.
- Chẳng qua cũng chỉ có vậy!
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, bởi vì ấn tượng với Đại thế giới, làm hắn tập trung tinh thần toàn lực xuất thủ.
Đột nhiên rút thương về, rồi lại xuất ba thương, một thương cuối cùng đâm xuyên qua cổ của đối phương rồi đẩy ra. Bạch diện thư sinh bay về phía sau, hiện nguyên hình ngay trên không rồi rơi xuống đất. Miêu Nghị thi pháp rung nhẹ thân thương, loại bỏ vết máu dính trên thương rồi thuận thế thu về.
Một thương đã giải quyết xong? Bảo Ninh, Bảo Tín cùng thổ địa quá kinh hãi. Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, vẻ mặt đầy kính nể.
Miêu Nghị đi tới, ngũ thủ vung lên, từ bụng rắn lập tức bắn ra một viên yêu đan nhị phẩm và một cái nhẫn trữ vật, rơi xuống tay hắn, hắn liền thuận tay thu vào, nói với thổ địa:
- Mang con yêu hiện nguyên hình này về Lưu gia trang đi, nói là các người đã tiêu diệt nó, các tín đồ trong Lưu gia trang tự nhiên sẽ cảm tạ ân đức của ngươi.
- Dạ dạ dạ!
Thổ địa liên tục gật đầu.
Thấy Miêu Nghị không để ý đến thi thể xà yêu kia, Bảo Ninh, Bảo Tín lại nhìn nhau, nhanh chóng lấy các thức từ cái bọc trên người ra, bận rộn một trận với thi thể xà yêu.
Một quả mật rắn xanh biếc lớn như quả đấm được lôi ra ngoài, cẩn thận cất vào bình rồi đóng lại. Hai viên xà nhãn cũng được móc lên, nhổ cả xà tín tử liên (lưỡi rắn) đầy máu, vạch miệng lấy răng nanh độc, một cây kim châm cắm vào tuyến độc xà yêu thu được một bình nọc độc đầy mùi tanh hôi, máu rắn cũng đổ đầy hai bình, hai cây răng nanh cốt kiếm tự nhiên cũng không bỏ qua.
Cuối cùng hai người lại đem da từ đầu xà yêu trở xuống lột đi, cuốn thành một đám thật dày cõng trên vai, cũng không ngại mệt mỏi.
Thổ địa đứng một bên nhìn mà sợ hết cả hồn vía, đại gia ta cũng là yêu đó nha.
Làm xong những cái này, hai người ngượng ngùng nhìn Miêu Nghị cười hắc hắc,
- Độc xà như này khó gặp, trên người có rất nhiều bảo bối, tiền bối nếu không lấy, chúng ta liền tiện tay thu thập, đáng tiếc không có cách nào mang đi hết, nếu không thịt rắn xương rắn cũng là thứ đại bổ, có thể dùng làm thuốc luyện đan.
Nhìn hai người lưng đeo một đống đồ thực cực khổ, Miêu Nghị bắn ra hai cái nhẫn trữ vật đến tay hai người,
- Nhìn các ngươi khổ cực mang vác, cho cái ngươi đấy.
- Cảm tạ tiền bối, cảm tạ tiền bối!
Hai người có thể nói là mừng rỡ như điên, liên tục với cảm ơn, với tu vi của bọn họ hiện giờ vẫn chưa được sư môn cấp nhẫn trữ vật. Bảo Tín quay đầu nói với thổ địa:
- Thổ địa công, ngươi mang cái đầu rắn về Lưu gia trang là đủ rồi, những cái khác chúng ta cần nên sẽ lấy.
Có nhẫn trữ vật tự nhiên sẽ không lo nhiều đồ, Bảo Ninh nhảy tới một kiếm chặt bỏ đầu rắn ném cho thổ địa, còn lại thân xà yêu bị hắn chém thành mấy đoạn thu cả vào trong nhẫn trữ vậy.
Đem tất cả những thứ trên người cho vào nhẫn trữ vật, hai người có thể nói là một thân thoải, nhìn Miêu Nghị lần nữa xin lỗi cười hắc hắc.
Miêu Nghị phất phất tay cho phép thổ địa mang đầu rắn đi, chỉ tay qua lại hai người huynh đệ bọn họ hỏi:
- Các ngươi có biết nếu lần này không có ta, các ngươi gặp phải xà yêu kia sẽ có hậu quả gì không?
Sư huynh đệ hai người có chút xấu hổ cúi đầu.
Miêu Nghị chỉ chỉ hai người lắc đầu nói:
- Trong nhà hoang một lần, hiện tại một lần nữa, ta cứu các ngươi hai mạng rồi đó, các ngươi cứ ở đó mà hàng yêu trừ ma! Các ngươi có đến mấy mạng để chết hả! Ta có mấy câu hơi khó nghe, các ngươi có muốn nghe không?
Hai người chắp tay nói:
- Nguyện nghe tiền bối chỉ giáo.
- Nguyện ý nghe thì tốt.
Miêu Nghị liền đứng thẳng trước mặt hai người hỏi:;
- Hàng yêu trừ ma thì tu vi cao tốt hay tu vi thấp tốt?
Bảo Tín trả lời:
- Đương nhiên tu vi cao thì tốt.
- Thì ra các ngươi cũng hiểu đạo lý này!
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Vậy tại sao các người không lưu lại tìm cơ hội, đợi tu vi bản thân cao hơn, có thể phát huy tác dụng, mà lại đi khắp nơi tìm chỗ chết?
Hai người im lặng một hồi, có lẽ do liên tiếp gặp nguy hiểm nên ít nhiều trong lòng vẫn còn sợ hãi, điều này thực ra chính là cái gọi kinh nghiệm lịch lãm.
Bảo Tín nói:
- Tiền bối cũng biết là chúng ta đi lịch lãm.
- Vậy nên ta mới giúp các ngươi a!
Miêu Nghị lấy viên kim đan đưa đến trước mặt hai người,
- Nếu như những đệ tử Chính Khí môn xuống núi đi lịch lãm đều không có đầu óc như hai người các ngươi, gặp được yêu quỷ liền bậy bạ xông lên giết, chỉ sợ đều sớm chết hết không còn ai trở về, người đã chết rồi, thì còn lịch lãm cái rắm! Các ngươi có thể học hỏi kinh nghiệm của những sư huynh đệ đã xuống núi khác. Được rồi, cầm lên đi, chúng ta về Chính Khí môn.
Bảo Ninh cười khổ nó:
- Cầm nhiều như vậy trở về, đến lúc sư môn phái người tới kiểm tra lại không có cách nào báo cáo kết quả a!
Miêu Nghị trực tiếp gõ xuống đầu hắn, tức giận nói:
- Cái đầu thế nào lại không thông minh lên, sợ cái gì chứ, các ngươi không biết viện cớ sao? Sư môn phái người tới tìm ai chứng thực? Còn không phải tìm thôn dân bị hại chứng thực sao, thôn dân thì sao biết trong này có bao nhiêu yêu quái, giờ chúng ta về Lưu gia trang, dù nói có mười ngàn yêu quái họ cũng tin, vật chứng nhân chứng đều đủ hết rồi, còn gì phải sợ?
← Ch. 1125 | Ch. 1127 → |