← Ch.1305 | Ch.1307 → |
Pháo hoa rực rỡ trên không trung chưa ngừng lại, cánh hoa không ngừng rơi xuống, kiệu hoa đi qua cây cầu lớn và dừng dưới chân núi, đội ngũ lễ nghi cũng đứng sang hai bên.
Mười tám tên kiệu phu hạ kiệu, Thiên Nhi, Tuyết Nhi song song nghiêng người vén một nửa bức rèm che.
Miêu Nghị và Vân Tri Thu cùng ra ngoài.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi theo sau hỗ trợ kéo hồng sa chín trượng sau lưng Vân Tri Thu.
Miêu Nghị đầu đội Tử Kim quan, mặc áo bào Kim Long uy vũ vô song, Vân Tri Thu mũ phượng khăn quàng vai mang sa che mặt, tư thái yểu điệu, hai người là nhân vật tiêu điểm của mọi người cất bước tiến vào đỉnh núi.
Miêu Nghị vô ý thức ngẩng đầu nhìn cánh hoa rơi xuống, hắn nghĩ nhiều hoa như thế để làm gì, kết quả Vân Tri Thu bên cạnh truyền âm cảnh cáo.
- Ngưu Nhị, hết nhìn đông tới nhìn tây cái gì?
Được! Miêu Nghị tiếp tục bảo trì trang trọng tiến về phía trước, trong nội tâm đang chửi mẹ nó.
Làm long trọng như vậy, bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, Miêu Nghị cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, hết lần này tới lần khác còn phải hai người cùng đi lên núi, lại không thể đi nhanh, phải đi một bước một bậc thang, Miêu Nghị thầm mắng vương bát đản nào nghĩ ra chủ ý cùi bắp như thế, sau này hắn sẽ nghe ngóng là kẻ nào.
Hắn cảm thấy người ta đang đùa giỡn hắn, lại không biết bao nhiêu người xem lễ hâm mộ gần chết, nhất là những nữ nhân kia càng hi vọng được đùa giỡn như thế một lần.
Tần Vi Vi phụ trách kiểm tra trạm gác đang đứng trên đỉnh núi lẳng lặng nhìn tân lang tân nương đi lên núi, cho dù trên trời pháo hoa sáng ngời nhưng nội tâm của nàng vô cùng tịch mịch.
Vân Nhược Song cũng dùng ánh mắt cô đơn nhìn hai người đang đi trên bậc thang.
Bên phía thành cung, Hồng Trần và Nguyệt Dao đứng cạnh nhau, Hồng Trần nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, lại nhìn tân lang tân nương đi tới, cảm thán một tiếng.
- Thật đẹp!
Nguyệt Dao lại ghen ghét nói một câu:
- Nàng không xứng với đại ca ta.
Tân lang tân nương đi lên núi nghe người chung quanh chúc mừng. Lúc đi tới gần người Vân gia, người Vân gia lại ồn ào, Vân Phi Dương hô to:
- Đại tỷ, ngươi hôm nay thật xinh đẹp! Tỷ phu, thời điểm động phòng hoa chúc phải ra sức nha! Ôi, ai đánh ta?
- Đại tỷ! Tỷ phu!
Tiểu bối Vân gia không ngừng hoan hô.
Thấy người Vân gia đều đến đông đủ, gương mặt Vân Tri Thu phía sau sa che mặt xấu hổ và vui mừng.
Bát Giới và Thất Giới đại sư đứng chung với nhau, hai người chắp tay chúc phúc cho Miêu Nghị và bà chủ.
Tứ phương túc chủ Tinh Túc Hải và bầy yêu Tinh Túc Hải vui mừng hớn hở.
Người các thánh phái khác thờ ơ lạnh nhạt. Trong mười hai lộ quân sứ, sắc mặt Âu Dương Quang tối tăm, hắn chột dạ lườm Miêu Nghị.
Sau khi hai người đi đến cửa cung, người xem lễ dưới thánh sơn cũng bước vào đường chính, bắt đầu đi vào trong nội cung. Lần này mặc kệ thân phận địa vị và tu vi như thế nào, mọi người đều có tư cách uống rượu mừng, địa vị lại thấp cũng không thể không cho phép người ta chung vui.
Pháo hoa trên trời ngừng lại, cổ nhạc cũng nghe không rõ ràng.
Trên đại điện chính cung giăng đèn kết hoa rực rỡ, tam gia Tông Trấn của Thiên Ngoại Thiên khoác lụa hồng mỉm cười đứng chờ, hắn nhìn tân lang tân nương đi vào cung điện.
Dòng người tiến vào trong cung bị người hướng dẫn sang các vị trí khác nhau.
Khi tân lang tân nương tiến vào trong cung, Miêu Nghị và Vân Tri Thu cùng sửng sốt, chỉ thấy Tiên Thánh Mục Phàm Quân đang ngồi trên bảo tọa trong cung.
Mục Phàm Quân chỉ lạnh nhạt nhìn hai người, mặt không biểu tình, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Địa thế quảng trường bên ngoài thấp nên đám người nhập tọa không nhìn thấy tình hình bên trong, càng không nhìn thấy Tiên Thánh Mục Phàm Quân đang ngồi ở đây.
- Tình huống như thế nào, lão nương kia muốn quấy rối sao?
Miêu Nghị truyền âm hỏi bà chủ.
Vân Tri Thu âm thầm cắn răng, nàng cực kỳ lo lắng, hôn lễ đã hoàn thành đến bước này, nếu Mục Phàm Quân quấy rầy... Hết lần này tới lần khác không ai dám làm gì cả.
Sau khi đám người hối hả đi lên quảng trường, pháo hoa đã chấm dứt, chỉ còn tiên nhạc vang lên.
Đèn hoa sáng rực, Tông Trấn khóa lụa đỏ đứng trước cửa điện và thi pháp cao giọng nói:
- Thỉnh tân lang tân nương vào trong!
Giọng nói quanh quẩn đại điện, mọi người nghe rõ rành mạch, người trên quảng trường lập tức an tĩnh lại, mọi người đều nhìn sang cửa điện.
Có hai cung nữ đi đến thả hai bồ đoàn trên mặt đất, dẫn đạo hai người ngồi xuống bồ đoàn đối mặt thiên địa bên ngoài.
- Chẳng lẽ bảo chúng ta cúng bái thiên địa bên ngoài sao?
Miêu Nghị lại âm thầm hỏi bà chủ.
Vừa nói xong, Tông Trấn đã cất cao giọng nói:
- Tân nhân quỳ!
Miêu Nghị vẫn do dự, bà chủ đã cắn răng truyền âm:
- Quỳ!
Hai người song song quỳ gối trên bồ đoàn. Tông Trấn nói:
- Nhất bái thiên địa!
Dựa theo diễn luyện lúc trước, hai người nắm lụa đỏ bái thiên địa bên ngoài.
Những người khác không biết đang xảy ra chuyện gì, cũng không có ý kiến khi hai người bái thiên địa. Còn tưởng rằng đây là thiết kế có từ trước, hôm nay rất nhiều trò khác với suy nghĩ của nhiều người.
- Đứng dậy!
Tông Trấn lại nói:
- Mời tân nhân đi vào!
Hai cung nữ chỉ dẫn hai người đứng lên, hai người đối mặt với Mục Phàm Quân.
Tông Trấn nói:
- Tân nhân quỳ!
- Chẳng lẽ lão nương kia muốn giả mạo cao đường chúng ta?
Miêu Nghị lại truyền âm hỏi bà chủ, bởi vì phụ mẫu hai người sớm không còn tại thế.
- Quỳ!
Vân Tri Thu lại âm trầm truyền âm, âm thầm thi pháp thông qua lụa đỏ kéo tay Miêu Nghị.
Gương mặt Miêu Nghị run run. Kiên trì cùng quỳ xuống với bà chủ.
Quả nhiên, Tông Trấn nói:
- Nhị bái cao đường!
Khi nói lời này khóe mắt hắn giật giật, cảm thấy sư phụ chiếm tiện nghi rất nhàm chán. Quả nhiên có chết cũng đối đầu với Vân Ngạo Thiên đến cùng.
- Bái!
Vân Tri Thu lại kéo Miêu Nghị, hôn lễ đã tiến hành đến bước này, không nghĩ tới Mục Phàm Quân lại muốn chiếm tiện nghi của bọn họ, hiện tại nàng không cam lòng bỏ dở nửa chừng.
Hai người song song dập đầu bái lạy, sắc mặt bà chủ dưới sa che mặt không tốt.
Ánh mắt Mục Phàm Quân khi đang ngồi trên bảo tọa cũng nhu hòa một ít.
- Đứng dậy!
Tông Trấn lại nói:
- Mời tân nhân dời sang chỗ khác!
Hai người đứng lên sang hai bồ đoàn bên cạnh, tay cầm lụa đỏ đứng đối mặt nhau.
Tông Trấn:
- Tân nhân quỳ!
Lần này hai người không có ý kiến gì, song song quỳ xuống đối mặt với nhau.
Tông Trấn:
- Phu thê giao bái!
Hai người song song cúi người bái nhau, đầu cơ sắp chạm vào nhau.
Cái cúi đầu này có ý nghĩa phi phàm, sau khi bái xong, hai người chính thức trở thành phu thê.
Tần Vi Vi đứng trên cung thành buồn vô cớ khi nhìn cảnh này.
Nguyệt Dao cắn chặt bờ môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang giao bái. Cùng lúc đó Vân Nhược Song lại cúi đầu xuống.
- Đứng dậy!
Tông Trấn hô lớn, sau khi hai người đứng lên liền nói:
- Nhất bái thiên địa chứng giám, cúi đầu vinh nhục cùng nhau, cúi đầu răng long đầu bạc, từ nay về sau sinh tử giàu nghèo bất ly bất khí vĩnh kết đồng tâm, vĩnh kết phu thê! Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!
← Ch. 1305 | Ch. 1307 → |