← Ch.1376 | Ch.1378 → |
Miêu Nghị trợn to mắt nói:
- Cái gì? Nàng còn muốn có lần sau?
Vân Tri Thu cười ngã ngửa:
- Chàng yên tâm, phu thê chúng ta rất công bằng, nếu sau này thiếp thân làm sai, phu quân nói một câu thì thiếp thân bảo đảm sẽ không giống phu quân chọn ba chọn bốn nói điều kiện. Đừng nói phạt đứng, phu quân kêu thiếp thân quỳ ở đâu là thiếp thân sẽ quỳ chỗ đó, bảo đảm không oán trách một câu.
Miêu Nghị đứng bật dậy, nét mặt sa sầm nói:
- Ta không có thói quen kêu người quỳ. Ta không kêu nàng quỳ, phu nhân cũng đừng bắt ta quỳ. Ta là nam nhân, không giống nữ nhân các người!
Mợ nó! Hắn nghi ngờ lần này đứng ngoài mưa đã có người đoán ra chuyện gì, còn có lần sau thì sẽ bị người cười chết.
Vân Tri Thu thu lại nụ cười:
- Nam nhân thì sao? Bớt lôi lý lẽ đó ra đi, lão nương không chơi!
Vân Tri Thu vén mái tóc ra sau lưng, liếc xéo Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, nghe ý của ngươi có phải còn định lần sau đi không từ giã?
- Ta chỉ không muốn khiến nàng đi mạo hiểm với ta, nàng còn nói lý hay không vậy? Thật vô lý!
Miêu Nghị bỏ lại một câu rồi xoay người đi.
- Đứng lại!
Vân Tri Thu quát to:
- Ngươi nói ai vô lý? Ngưu Nhị, có giỏi lặp lại lần nữa!
Vân Tri Thu giơ tay lau trán, xóa mất linh ẩn nên trên trán lộ ra Kim Liên nhất phẩm rực rỡ sắc vàng, ra vẻ muốn uy hiếp bằng vũ lực.
Miêu Nghị dừng bước, sửng sốt xoay người lại, khuôn mặt mừng bước nhanh lại gần.
Miêu Nghị reo lên:
- Nàng đột phá cảnh giới Kim Liên?
Vân Tri Thu cắn răng nhấc chân đạp chân Miêu Nghị trút giận, mặt lạnh nói:
- Ta không tính sổ với ngươi mà còn giận lại ta? Khai thật đi, ngươi và đôi tỷ muội song sinh kia là sao?
Miêu Nghị đang xoa chân bỗng tim rớt cái bịch, làm bộ hoang mang hỏi:
- Tỷ muội song sinh gì?
Vân Tri Thu đứng dậy quát:
- Ngưu Nhị, bớt giở trò đi! Đôi nữ nhi song sinh của Âu Dương Quang Quân Sử Tử Lộ, nữ nhi của An Như Ngọc Thiên Ngoại Thiên, tên là Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên. Ngươi dám nói ngươi không quen?
Miêu Nghị lo lắng nói:
- À, nàng nói họ sao, quen thì có quen nhưng không quen thuộc, có chuyện gì sao?
Vân Tri Thu nhướng mày nói:
- Thật sự không quen thuộc? Nhưng sao ta nghe người ta nói ngươi và hai người đó có một chân? Nghe nói lúc trong đại hội giám bảo Vô Lượng quốc chính miệng ngươi thừa nhận! Ta đã thấy lạ, tại sao lúc đó Âu Dương Quang muốn liều mạng với ngươi, thì ra Miêu đại gia ngủ đôi nữ nhi song sinh nhà người ta!
Vân Tri Thu đi tới trước mặt Miêu Nghị, tay chọt ngực hắn:
- Ngưu Nhị, ngươi giỏi lắm, không nhìn ra, còn bày trò chơi nữa. Thì ra ngươi thích loại này, song sinh rất ngon cơm phải không?
Miêu Nghị đổ mồ hôi lạnh bị chọt thụt lùi từng bước, giả bộ tức giận nói:
- Là tên khốn nào nói bậy bạ, nàng nói đi, ai đâm thọc? Ta sẽ tìm kẻ đó tính sổ!
Vân Tri Thu túm cổ áo Miêu Nghị gằn từng chữ:
- Tính sổ? Tốt lắm, Ngưu Nhị, ngươi nghe kỹ đây, là Tiên Thánh Mục Phàm Quân, chính miệng nàng nói với ta. Còn nói nam nhân lăng nhăng, kêu ta trông chừng ngươi cho kỹ. Đường tin tức Tiên Thánh Mục Phàm Quân tất nhiên hơn hẳn người bình thường, đã nói thì đúng thật.
Cơ mặt Miêu Nghị co giật:
-...
Mục Phàm Quân uống lộn thuốc sao? Chõ mũi vào chuyện nhà của lão tử!
Miêu Nghị nghi ngờ hỏi:
- Thật không vậy? Nàng ta nói loại chuyện này với nàng?
Vân Tri Thu nắm lỗ tai Miêu Nghị véo mạnh:
- Trừ nàng ra trong Tiên quốc còn ai dám nói việc xấu trong nhà của Nhị gia Thiên Ngoại Thiên với ta? Tên khốn, ngươi định giấu ta tới khi nào!
Miêu Nghị ăn đau nhe răng trợn mắt:
- Phu nhân nhẹ chút, đau!
Miêu Nghị nhón chân, bị nhéo tai biến cao hơn nhiều, bị nắm bím tóc làm chuyện đuối lý nên hắn không dám đánh trả.
Miêu Nghị la hét:
- Ta nói được chưa! Cái đó hoàn toàn là hiểu lầm, mợ nó, ta mới là người xui xẻo nhất, chuyện này phải kể từ lần đầu tiên ta đi Phong Vân khách điếm.
Vân Tri Thu thả tay ra, thò chân ra khỏi váy đạp mạnh vào cẳng chân Miêu Nghị, bực tức nói:
- Nói đi, tại sao dính dáng đến khách điếm của lão nương? Tên khốn, chắc không phải các ngươi trốn trong khách điếm của lão nương làm chuyện không thể gặp người đi?
Nếu đúng vậy thì Vân Tri Thu tức chết, bởi vì Miêu Nghị ngủ nàng ngay trong Phong Vân khách điếm, nếu còn ngủ với người khác trong khách điếm của nàng thì Vân Tri Thu làm sao chịu nổi!
Miêu Nghị vừa xoa tai vừa xoa chân, đau trên lại đau dưới, bận rộn xua tay nói:
- Không, không có, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với phu nhân trong khách điếm. Lý do thì phu nhân cũng biết rồi, lần đầu tiên ta đi Phong Vân khách điếm là phụng mệnh Lưu Vân Sa Hải tìm thuyền U Minh Long...
Miêu Nghị không biết Mục Phàm Quân hiểu chuyện kia bao nhiêu, nên nói bao nhiêu cho lão bà của mình, nếu khẩu cung không khớp, hắn sợ nữ nhân này sẽ liều mạng với mình, đành kể tỉ mỉ đầu đuôi sự việc.
Bắt đầu từ lúc chấp hành mật chỉ đi Lưu Vân Sa Hải đến trên đường tới thuyền U Minh Long bị ám sát, trở về An Chính Phong sắp xếp Âu Dương Lang, Âu Dương Huyên nữ cải nam trang bảo vệ hắn, muốn dụ thích khách ra. Rồi gặp thuyền U Minh Long, đôi song sinh trúng dục trong thất tình, sau đó là hắn ‘gặp nạn’. Mặt Miêu Nghị như đưa đám kể hết ra.
Nói đến lại muốn khóc, Miêu Nghị vội bổ sung thêm:
- Ta mới là người bị hại! Từ đó ta thật sự không đụng vào hai người đó nữa, ta trốn còn không kịp!
Có một phần Vân Tri Thu biết chuyện, bao gồm tận mắt nhìn thấy Miêu Nghị gặp ám sát trong sa mạc, thấy hắn hung mãnh dũng cảm, tu vi Thanh Liên mà xử hai tu sĩ Hồng Liên.
Từ lần đầu tiên ở Diệu Pháp tự Vân Tri Thu gặp Miêu Nghị đến Lưu Vân Sa Hải hắn bị hai Hồng Liên ám sát, vì cướp lại nàng mà hắn liều mạng với Phong Huyền làm nàng sâu sắc hiểu được mặt anh dũng đẫm máu của nam nhân nhà mình, hắn không phải kẻ yếu đuối.
Mặc dù vậy khi nghe xong sự thật thì mặt Vân Tri Thu xanh mét, trong một chốc khó chấp nhận được. Nam nhân nhà mình bị hai nữ nhân hiếp?
Vân Tri Thu tức giận người run rẩy, nổi điên gầm rú:
- Hai ả tiện nhân, ta làm thịt bọn họ!
Vân Tri Thu xoay người, tóc tai bù xù lao ra ngoài.
Miêu Nghị sợ hết hồn, lắc mình ôm chặt Vân Tri Thu ngăn lại, cầu xin nàng:
- Phu nhân đừng đi, phu nhân muốn gây lớn chuyện này sao? Bọn họ không cố ý, cô nãi nãi ơi, làm ơn cho ta chút mặt mũi được không?
Ai ngờ Vân Tri Thu túm búi tóc Miêu Nghị nhấn xuống đất, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh tơi tả, nàng vừa đánh hắn vừa mắng:
- Ngươi có còn là nam nhân không? Đồ vô dụng! Nếu ngươi hiếp người ta thì lão nương còn phục ngươi ngon, trời ạ! Đường đường là nam nhân cao to mà bị hai nữ nhân đè ra, ngươi không biết chống cự sao? Nếu đồn ra ngoài thì lão nương không chịu nổi xấu hổ! Tên khốn kiếp, sao ngươi không chết đi! Bị nữ nhân hiếp còn dám leo lên giường lão nương, đồ không biết xấu hổ!
← Ch. 1376 | Ch. 1378 → |