← Ch.1396 | Ch.1398 → |
Nhưng hai người vẫn hơi lo. Bên Linh Lung tông không ngốc, Yêu Nhược Tiên dám tìm tới thì bọn họ cũng biết rằng lão có tự tin, không ai sẽ tự chuốc nhục. Linh Lung tông cũng lo đến kết quả là lỡ bị thua thì không chỉ Linh Lung tông mất mặt còn tát cả mặt Phong Bắc Trần, bên Vô Lượng quốc chưa chắc để Yêu Nhược Tiên sống đi đến Linh Lung tông so tài.
Tức là chuyến đi này Yêu Nhược Tiên dữ nhiều lành ít. Hai người phát hiện Yêu Nhược Tiên thật là bất chấp, dù chết cũng muốn rửa hận cũ!
Quan trọng là bây giờ không ai biết Yêu Nhược Tiên ở đâu nên không thể khuyên nhủ, muốn giúp cũng không tìm được người. Chắc Yêu Nhược Tiên lặng lẽ rời đi cũng vì biết nhóm Miêu Nghị sẽ ngăn cản.
Miêu Nghị hỏi:
- Vân Phi Dương, quyết định đấu bảo vào lúc nào?
Vân Phi Dương trả lời:
- Tử Dương Tiên Sinh đặt ở mười chín tháng sau, nghe nói năm xưa Tử Dương Tiên Sinh thua vào ngày đó, tính ra còn chưa đến một tháng. Nhưng bên Linh Lung tông không trả lời lại, chưa biểu thị có chấp nhận Tử Dương Tiên Sinh khiêu chiến hay không. Nhưng Tử Dương Tiên Sinh gây náo động lớn như thế, không nhận cũng không được, không chịu nổi mất mặt.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Có tin tức gì khác về đấu bảo lần này không?
Vân Phi Dương kinh ngạc hỏi:
- Ngoài những chuyện này ra còn có cái gì nữa?
Miêu Nghị nhíu mày suy tư một lúc nhanh chóng quyết định, hắn kéo tay Vân Tri Thu đi:
- Cùng ta đến tìm lục thúc!
Vân Phi Dương ở phía sau la to:
- Này này này, tỷ phu đừng quên chuyện của ta! Nhân tiện nhắc một tiếng với lục thúc cũng được!
Vân Tri Thu bị kéo đi lấy làm lạ hỏi:
- Tìm lục thúc làm gì?
- Thì để lục thúc giúp đỡ!
- Lục thúc có thể hỗ trợ cái gì?
- Nhờ lục thúc phát tán một tin tức ra ngoài, nhanh chóng khiến thiên hạ đều biết. Trước tiên giữ mạng sống của Yêu Nhược Tiên bình an đến Linh Lung tông đã, thắng thua không quan trọng.
Về tuổi tác thì lục thúc Vân Khiếu còn phải gọi Vân Hà là tam tỷ, nhưng Đại Ma Thiên là nam nhân của Vân gia làm trụ cột. Trong số nhi tử còn sống của Vân Ngạo Thiên thì lão lục Vân Khiếu xem như đứng đầu. Chưởng sự điện trong Đại Ma Thiên do Vân Khiếu tọa trấn.
Hai phu thê gặp Vân Khiếu, gã mới mỉm cười mời hai người ngồi xuống Miêu Nghị đã nói thẳng:
- Vừa nghe Vân Phi Dương nói chuyện Linh Lung tông đấu bảo, không biết lục thúc có từng nghe không?
- Đương nhiên có nghe qua.
Vân Khiếu vui vẻ nói:
- Như thế nào? Phu phụ các ngươi cũng có hứng thú với việc này?
Miêu Nghị nói thẳng:
- Lục thúc, Tử Dương Tiên Sinh là bằng hữu tốt của ta.
Vân Khiếu bị bất ngờ:
- A?
Vân Khiếu chậm rãi lắc đầu nói:
- Bằng hữu của ngươi gặp rắc rối rồi, xông vào đại bàn của Vô Lượng quốc, ở đó có tai mắt của Vô Lượng Thiên, e rằng không sống tới Linh Lung tông được.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Nên muốn nhờ lục thúc giúp đỡ, hỗ trợ truyền bá một tin tức ra ngoài, cần phải nhanh chóng làm người trong thiên hạ đều biết.
Vân Khiếu liếc qua Vân Tri Thu vẻ mặt hoang mang, tò mò hỏi:
- Tin gì?
- Có liên quan đến ẩn tình việc tỷ thí luyện bảo của Tử Dương Tiên Sinh và sư huynh Hạng Bách Đình...
Miêu Nghị kể lại sự việc bí ẩn.
Vân Khiếu nghe xong chép miệng nói:
- Thì ra trong đó còn ẩn giấu nội tình như vậy.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Cho nên năm xưa Tử Dương Tiên Sinh không thua mà vì sư nương của lão ngại lão mặt xấu không chịu gả nữ nhi của mình cho Tử Dương Tiên Sinh, thế là thay rắn đổi cột lấy ‘bình Tứ Quý Như Xuân’ mà chưởng môn luyện chế để giúp Hạng Bách Đình thắng Tử Dương Tiên Sinh. Sau này Linh Lung tông âm thầm dùng đủ loại thủ đoạn bôi xấu thanh danh của Tử Dương Tiên Sinh, buộc lão không cách nào cư trú ở Lưu Vân Sa Hải, rồi một đường phái người truy sát. Chẳng những cần làm phiền lục thúc truyền tin tức này cho thiên hạ đều biết còn kèm theo một đoạn là Vô Lượng quốc và Linh Lung tông vì diệt khẩu, cũng sợ không đấu lại Tử Dương Tiên Sinh nên đang âm thầm truy sát Tử Dương Tiên Sinh khắp nơi, muốn ngăn cản Tử Dương Tiên Sinh đi Linh Lung tông đấu bảo rửa nhục!
Vân Tri Thu đã hiểu ra, hóa ra trượng phu của nàng muốn cho Vô Lượng quốc, Linh Lung tông ném chuột sợ vỡ đồ. Nếu Linh Lung tông muốn rửa tiếng xấu thì cách duy nhất là để Hạng Bách Đình đường đường chính chính thắng Yêu Nhược Tiên, có như thế mới ngang nhiên bác bỏ những tin đồn đó là nhảm nhí, không thì suốt đời đều bị người cười.
Vân Tri Thu nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị, phát hiện nam nhân của mình có được như hôm nay không phải nhờ ăn may, năng lực phản ứng mạnh hơn nàng, vào phút then chốt bắt được ngay điểm yếu.
Vân Khiếu sờ râu ngắn trên cằm, nhìn Vân Tri Thu lại ngó Miêu Nghị.
Vân Khiếu bỗng cười nhạo:
- Hóa ra tiểu tử nhà ngươi cũng không tốt lành gì, thích tạt nước bẩn vào người ta.
Miêu Nghị nghẹn họng:
-...
Vân Tri Thu xen lời:
- Lục thúc, cái này không gọi là tát nước bẩn, rõ ràng là chuyện có thể sẽ xảy ra.
- Được rồi, nha đầu nhà ngươi bây giờ chỉ biết thò khuỷu tay ra ngoài, ta không nói thắng hai cái miệng của phu thê các ngươi.
Vân Khiếu rời khỏi ghế, đứng dậy, hai tay đút vào ống tay áo rộng, đi tới đi lui.
- Giúp đỡ việc này cũng được nhưng lục thúc có một điều kiện!
Hai người đứng dậy.
Vân Tri Thu tức giận nói:
- Lục thúc, giúp có chút chuyện nhỏ, Vân gia không bị tổn thất gì, với lục thúc chỉ cần mở miệng một tiếng là xong. Lục thúc còn không biết ngượng đòi điều kiện với chúng ta?
Vân Khiếu không phật lòng, xoay người lại chậm rãi nói:
- Miêu Nghị, ngươi và Tử Dương Tiên Sinh là bằng hữu thì... xong chuyện nhớ khuyên hắn đến Đại Ma Thiên, chúng ta sẽ không bạc đãi hắn.
Đây là thừa dịp nói giá!
Vân Tri Thu tức giận giậm chân, kéo tay Miêu Nghị:
- Chúng ta đi! Không cầu lục thúc nữa, tìm Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải hỗ trợ cũng được!
Vân Khiếu vui vẻ nói:
- Thu tỷ nhi, nếu ta không cho các người đi thì có đi được không? Nếu không đồng ý điều kiện này thì ta sẽ nhốt hai người ở đây, chờ qua kỳ hạn đấu bảo rồi tính. Tử Dương Tiên Sinh không thể làm việc cho Đại Ma Thiên thì ta sẽ không để hắn rơi vào tay người khác, các ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng hẵng nói:
Vân Tri Thu tức giận quát:
- Cô gia mới đến cửa mà lục thúc đã ăn hiếp người như vậy, ta đi méc gia gia!
Vân Khiếu cười nói:
- Tìm ai cũng vô dụng, loại chuyện này do ta quyết định, gia gia của ngươi chắc chắn cũng đứng về phía ta, không có gì để bàn cãi nữa. Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi đồng ý hay không?
Vân Tri Thu chỉ vào Vân Khiếu chửi um sùm:
- Lục thúc tồi tệ vô sỉ!
- Thu tỷ nhi, nói đến tồi tệ vô sỉ thì ta muốn hỏi là ai vừa trưởng thành liền chạy đi nhìn lén nam nhân tắm rửa...
- Á! Câm mồm!
Vân Tri Thu điên lên xông vào liều mạng với Vân Khiếu.
Vân Khiếu lắc mình trốn sau lưng Miêu Nghị, vỗ vai hắn nói:
- Còn trốn ở bờ sống nhìn lén một đám nam nhân tắm rửa, kết quả bị bắt tại trận.
← Ch. 1396 | Ch. 1398 → |