← Ch.1610 | Ch.1612 → |
Chỉ là Bát Giới rất là buồn rầu, mà Miêu Nghị cũng buồn rầu. Cũng không phải nàng không biết giữa nam và nữ sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng từng nghe những nữ nhân khác trong Tinh linh bộ tộc thảo luận qua. Nhưng mà Bát Giới trong mắt nàng thực sự là người không có tạp niệm, bởi vậy nàng không thể làm như vậy được...
Mấy năm sau, Huyết Yêu trở về, cũng trong đầm nước này, Huyết Yêu khó có thể nhịn được mà cuốn lấy Bát Giới.
Nàng rất là xoắn xuýt, nàng phát hiện ra mình không thể nào rời khỏi đối phương được. Đi càng xa trong lòng nàng càng lo lắng tới hắn, chung quy sẽ không nhịn được vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm hắn. Thế nhưng lại không có cách nào triệt để chiếm hữu hắn, chuyện này khiến cho trong lòng nàng chịu đủ dày vò, tra tấn, ma tâm rất nặng.
Thanh sơn lục thủy, thác nước chảy xuôi. Mặt nước sóng sánh, bên trên một hòn đá, Bát Giới khoanh chân tĩnh tọa.
Mặc kệ Huyết Yêu giống như chó sói đói khát cuốn lấy hắn, không ngừng hôn hít, Bát Giới vẫn thờ ơ. Cuối cùng Huyết Yêu phẫn nộ, đẩy hắn rơi xuống nước. Dùng lời nói cực kỳ ác độc nhục mạ.
Từ trong hồ nước đứng lên, Bát Giới cười khổ:
- Kỳ thực ta cũng muốn thử ở cùng với ngươi, chỉ là làm không được.
Huyết Yêu giận tới mức không kiềm chế được, nói:
- Vì sao làm không được? Chẳng lẽ ta lớn lên quá xấu khiến cho ngươi không có hứng thú hay sao?
Bát Giới thở dài:
- Ta bị người ta thi pháp tỏa dương.
- Tỏa dương?
Huyết Yêu sững sờ, lập tức bắt lấy hắn thi pháp điều tra. Rất nhanh tức giận nói:
- Ai làm? Ta đi giết hắn.
- Sư phụ ta.
Bát Giới thuận miệng nói.
...
Huyết Yêu á khẩu không trả lời được, vẻ mặt giận dữ cứng đờ.
Vì vậy Bát Giới lăn lộn ở Tinh Linh bộ tộc nhiều năm rốt cuộc cũng rời khỏi, hắn đi cùng Huyết Yêu. Bởi vì thề thốt sẽ giúp hắn giải trừ tỏa dương, cho dù không làm được cũng sẽ nghĩ biện pháp. Đây cũng là khát vọng của Bát Giới cho nên hắn lập tức đi cùng nàng. Nhưng mà cũng là không có biện pháp nào khác. Bằng vào tu vi của Huyết Yêu cũng không có cách nào thoát khỏi cấm chế do Thất giới đại sư gieo xuống trong cơ thể hắn.
Lúc gần đi Bát Giới không có trở về cáo biệt Mộc Na. Hắn gặp một vị tộc nhân Tinh Linh bộ tộc ở một gốc cây cổ thụ, hắn nhờ người này chuyển lời cho Mộc Sâm trưởng lão một tiếng.
Sau đó thánh nữ Mộc Na biết được tin tức vội vàng chạy tới, giống như một đạo lưu quang phóng về phía đầm nước. Chậm rãi ngồi trên hòn đá không nhúc nhích, ngồi nhìn cái bóng của mình dưới mặt nước, vuốt đôi tai nhọn của mình, mãi tới khi trăng sáng xuất hiện. Có hai dòng nước mắt óng ánh từ trên má nàng chảy xuống, rơi lõm bõm xuống hồ nước.
Thời gian vội vàng đi qua. Đảo mắt đã qua chín mươi năm. Đối với phàm nhân mà nói đã làm mấy đời sinh tử, nhưng mà trong mắt tu sĩ bất quá chỉ như nháy mắt mà thôi.
Trong một thạch thất có dạ minh châu chiếu sát. Sau khi đẩy nam nhân đè lên trên thân thể mình ra, Mộ Dung Tinh Hoa nhặt y phục mình lên. Trình Quân Tín đang trần truồng cũng ngồi dậy, thuận tay bóp mông nàng một cái. Mộ Dung Tinh Hoa quay người tránh đi.
Trình Quân Tín lập tức cười ha hả, nói:
- Vài năm nữa khảo hạch sẽ chấm dứt, đến lúc đó mọi người không biết sống chết thế nào. Cũng nên để bản thân thoải mái một chút, sĩ diện làm gì? Không phải vừa rồi nàng kêu rên cũng rất thoải mái hay sao?
Dứt lời hắn cũng đứng dậy, mặc y phục lên trên người. Trong miệng ngâm nga mấy tiếng rồi rời đi. Còn lại Mộ Dung Tinh Hoa ôm y phục ngẩn người ở trong thạch thất. Trên người còn có vết tay đỏ ửng, nàng dần dần rơi lệ, lặng lẽ khóc.
Đám người Yến Tử Ca cũng trốn đi, quả thực bọ nhọ không trốn không được. Đám người bọn họ thực lực chỉnh thể cường đại hơn mấy người Miêu Nghị một chút. Nhưng mà thực lực so với những người khác lại không bằng. Trải qua chém giết, lại chết mất ba người. Chỉ còn lại hắn và Trình Quân Tín, Hàn Triêu Phụng, Mộ Dung Tinh Hoa, Dương Thái.
Càng đi tới chém giết càng kịch liệt. Những người thống lĩnh thiên đình phái tới tham dự khảo hạch vừa gặp mặt nhau đã chém giết kịch liệt, ngươi chết ta sống. Đều muốn cướp lấy đồ trên tay đối phương. Tình huống như vậy đám người Yến Tử Ca cũng chỉ có thể tạm lánh phong mang. Lúc này tính ra đã trốn được mấy chục năm.
Ngay từ đầu Mộ Dung Tinh Hoa cũng chỉ là đồ chơi của Yến Tử Ca. Nhưng mà mấy chục năm trốn tránh qua, chỉ có một nữ nhân là nàng ở đây, rất là tịch mịch. Về sau Trình Quân Tín và Hàn Triêu Phụng cũng không khách khí với nàng. Trước sau chiếm hữu nàng. Yến Tử Ca đối với chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở.
Dù sao trong ba người chỉ cần có một người nhàm chán sẽ không khách khí xông tới tìm nàng khoái hoạt một phen. Mộ Dung Tinh Hoa trở thành đồ chơi của ba người. Ba người thay phiên nhau, dùng nàng để hóa giải tịch mịch trong mấy chục năm qua.
Dương Thái không có chạm qua nàng, cũng không dám đụng. Hắn sợ trở về Tào Vạn Tường sẽ gây khó dễ. Về phần Mộ Dung Tinh Hoa và ba người Yến Tử Ca làm chuyện cẩu thả, trong lòng hắn biết rõ. Nhưng mà lại coi như chưa từng phát hiện ra chuyện này. Cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết được.
Dưới tầng băng trong Lưỡng Cực tinh, băng diễm cuồn cuộn nổi lên bên trên đã biến mất. Đám hỏa diễm trong băng dám của con cóc dưới chân Miêu Nghị cũng biến mất không còn sót lại một chút nào. Từ ười năm trước, Miêu Nghị tốn tám mươi năm rốt cuộc cũng hấp thu toàn bộ Âm dương chi hỏa nơi này, toàn bộ đều bị hắn thu nạp, trở thành bộ phận trong cơ thể hán.
Thu hoạch đạt được là trong pháp nguyên của hắn hiện tại có gần hai trăm vạn tinh quang hồn lam. Cũng tương đương với việc hôm nay mỗi một ngày hắn có thể luyện hóa được gần hai trăm vạn khỏa nguyện lực châu hạ phẩm, tốc độ có thể nói là bạo tăng. Tốc độ hấp thu linh khí cũng tăng lên gấp ba. Trong đó cũng có công lao của việc tu vi thăng cấp. Hiện tại mỗi một ngày hắn có thể hấp thu chừng ba trăm khỏa Tiên Nguyên đan.
Mà lúc này pháp tướng hiện lên trong mi tâm hắn khi tu luyện là Kim Liên tam phẩm.
Cách cách.
Miêu Nghị đang khoanh chân ngồi đột nhiên nắm chặt hay tai, xương cốt vang lên tiếng lách cách. Hai nắm tay đặt trên hai đầu gối đột nhiên mở ra. Hai đạo quang mang màu đỏ hiện lên trong lòng hai bàn tay, hết sức chói mắt.
Khí huyết sát kinh tâm động phách từ trong hai đạo quang mang màu đỏ này giống như phong quyển tàn vân cuốn ra chung quanh.
Hai khỏa Huyết Đan hắn sử dụng rốt cuộc vào hôm nay cũng bị hấp thu xong. Cái gọi là Huyết đan cũng chính là hạt của huyết liên. Hai điểm quang mang màu đỏ này có thể nói là tâm của hạt huyết liên.
Điều làm cho Miêu Nghị không thể tưởng tượng được nổi là sau khi thoát khỏi trói buộc của hạt huyết liên, khí huyết sát mà nó phát ra so với huyết đan trước đó còn mạnh hơn. Hiện tại trong khí huyết sát ẩn chứa trong nội đan của hắn kỳ thực đều tới từ hai hạt tâm huyết liên này.
← Ch. 1610 | Ch. 1612 → |