← Ch.1642 | Ch.1644 → |
Bảy người nháy mắt với nhau, đều từ từ nâng đao thương lên.
Sưu sưu sưu.
Trong lúc đó có vài đạo dây leo thô to như cái cột điên cuồng quét về phía Miêu Nghị. Miêu Nghị xoay người đánh ra một thương, chặt đứt dây leo. Cùng lúc đó bảy người vây khốn chung quanh hắn cũng đồng thời từ các phương hướng khác nhau phối hợp với dây leo động thủ.
Tình huống này quả thực quá mức không xong, thương pháp của Miêu Nghị cho dù không tồi cũng không ứng phó được nhiều người tu vi cao hơn hắn như vậy. Bản thân lại động thủ với đối phương trong không gian nhỏ hẹp, không gian để cho hắn tránh né thực sự quá nhỏ, phiền toái nhất là còn có dây leo cản trở.
Cơ hồ trong nháy mắt, trên thương và chiến giáp trên người Miêu Nghị đồng thời tuôn ra khí huyết sát nồng đậm. Nhưng mà không có cách nào ngăn cản những người này tấn công. Dưới tình huống không làm bị thương những người này, khí huyết sát đối với tu sĩ Kim Liên không có tác dụng gì.
Nhanh chóng quét thương về phía đám đao thương đang đánh tới chỗ hiểm của mình, đồng thời Miêu Nghị cũng xoay người lăn một vòng, phi chân đạp vào đám dây leo đang kéo tới. Lại liều mạng đâm ra một thương, hung ác, chuẩn xác, một thương hung hăng đâm vào cổ họng một người nào đó, khiến cho người đó rú thảm thiết một tiếng, chỉ là người này vẫn trở mình, liều mạng bị thương dùng cánh tay nắm vào thương, cho dù chết cũng không chịu thả.
Trên trăm thanh kiếm nhỏ bằng tâm diễm mượn cơ hội này bắn ra đánh lén. Người kẹp thương của Miêu Nghị bị bao phủ trong khí huyết sát lúc này mới nhìn thấy là cái gì phóng tới. Hắn kinh hãi.
Mấy người bên cạnh đồng thời phất tay ngăn cản. Một cánh tay cầm lấy đao thương hoặc là dùng sức ấn xuống, hoặc kéo thương về phía mình. Tu vi Miêu Nghị còn xa không bằng ba người, nào có thể chống lại pháp lực của ba người. Cánh tay không còn chống đỡ được, thân thể bị nhấc bổng lên. Đây quả thực là đấu pháp không muốn sống nữa.
Cũng chính mượn nhờ khoảng thời gian này, mượn nhờ việc đám người này tránh né thanh kiếm nhỏ bằng tâm diễm ám toán. Miêu Nghị bị nhấc bổng rồi đánh bay cũng nghiêng mình, đâm thương về phía sau. Đầu thương sắc bén thừa dịp ba người này lộ ra sơ hở khi rút vũ khí về, ba đạo máu tươi phun ra, cộng thêm ba tiếng kêu thảm thiết.
Mà tốc độ phản ứng của ba người còn lại cũng không chậm, đồng thời tránh né tiểu kiếm bằng tâm diễm tập kích, nắm lấy cơ hội, đao thương đều đánh vào trên người Miêu Nghị. Đánh khiến cho chiến giáp trên người Miêu Nghị kêu oanh oanh.
Phốc.
Miêu Nghị bị đánh bay ra ngoài điên cuồng phun ra máu tươi, chỉ là hắn lại vung tay lên.
Đám tiểu kiếm được bố trí đánh lén ba người kia đột nhiên nổ tung, hóa thành liệt diễm, lập tức bao phủ ba người rồi thiêu đốt. Ba người đang muốn thừa dịp thừa thắng truy kích cả kinh, phát giác ra được pháp cương hộ thể cơ hồ trong nháy mắt bị đốt trụi. Ba người bị dọa không nhẹ.
Có người vung tay thi pháp kinh hô:
- Cái gì vậy?
- Ah...
Có người đã bị tâm diễm chui vào trong áo giáp, miệng phát ra tiếng rú thảm.
Miêu Nghị bị đánh bay ra ngoài, hai chân đạp một cái vào bức tường bằng dây leo, thuấn thế vung thương chặt đứt dây leo đang bám vào hai chân mình, quay người bắn ngược trở lại. Trong nháy mắt thương ra như rồng. Từng đạo hàn mang bắn ra, phá hủy đám dây leo ngăn cản, đồng thời còn có máu tươi bắn ra.
- Ah..
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Miêu Nghị đáp xuống đất. Phất tay triệu hồi tâm diễm bảo vệ bản thể. Sau đó lại xua nó thiêu đốt bốn phía, khiến cho đám dây leo đang lan tới gần lập tức rụt lại về phía sau.
Vô hình chi diễm ở Lưỡng Cực tinh đã đề thăng, đâu chỉ có một chút chỗ tốt đó, vừa thực chất hóa lại càng dễ điều khiển. Sau khi rời khỏi cơ thể hắn vẫn còn có thể khống chế được. Một chút chuyện này trước kia hắn không làm được.
Bảy cỗ thi thể quanh thân mất đi pháp lực khống chế, không có trọng lực tự do lượn lờ.
Phi.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhổ ra một ngụm nước bọt, hắn phát hiện ra chỉ dựa vào chiến giáp khó có thể chịu được công kích của người có tu vi cao hơn mình. Huống chi lại bị ba người đồng loại đánh trúng, bị tổn thương không nhẹ. Nhưng mà có chiến giáp mà Yêu Nhược Tiên luyện chế cho hắn. Bằng không mà nói, đổi lại là chiến giáp bình thường hắn đã sớm chết lên chết xuống mấy lần rồi.
Cũng may trước đó ăn vào Tinh hoa tiên thảo, lúc này có thể cảm giác được dược hiệu của tiêu thảo đang phát huy tác dụng.
Hắn đang muốn thi pháp kéo bảy cỗ thi thể tới để thu thập chiến lợi phẩm thì đột nhiên cả kinh. Mấy nhánh dây leo đã kéo thi thể chui vào trong biển dây leo rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, đám dây theo thi thoảng quật tới người hắn cũng nhanh chóng lùi về, yên tĩnh lại. Miêu Nghị cảnh giác nhìn qua bốn phía, âm thầm thi pháp tăng tốc tiêu hóa dược liệu của Tinh hoa tiên thảo, nhanh chóng khôi phục thương thế của mình.
Mà Thanh Ngọc Lang trong biển dây leo cũng lâm vào trong trầm mặc. Lẳng lặng nhìn bảy cỗ thi thể đồng liêu trước mắt, lầm bầm nói một tiếng:
- Nhanh như vậy? Ai có thể giết các ngươi ở trong này chứ?
Im lặng trong chốc lát, hắn phất tay một cái, thu bảy cỗ thi thể lại, xách thương lên. Một thông đạo xuất hiện, dây leo nhanh chóng tránh đường, hắn tự thân xuất mã.
Mà bên ngoài, những thống lĩnh phát hiện ra có chút không đúng rốt cuộc cũng sợ hãi. Bọn họ phát hiện ra dây leo này khó có thể đột phá. Đám người còn sống bắt đầu chạy trốn, chạy thục mạng về chỗ sâu trong tinh không. Có người tiếp tục săn giết, có người thì nhìn ngó một hồi, nhìn qua Từ Đường Nhiên và Mộ Dung Tinh Hoa.
Thấy Miêu Nghị không có mặt, đội ngũ dưới trướng mười hai nguyên soái, ba mươi sáu tinh quân cũng không phải là loại người lương thiện. Không biết có đào phạm hay không, trang bị trên thân hai người cũng đáng không ít tiền. Lập tức có không ít người xông về phía hai người.
- Đi mau.
Mộ Dung Tinh Hoa hét lớn một tiếng, không cần nhiều lời, Từ Đường Nhiên đã chạy trước nàng một bước.
Trong thế giới của dây leo, Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu, nhìn về một thông đạo do dây leo nhường lối. Lúc này có một đạo thân ảnh đi tới, hiện lên trước mắt hắn. Trừ Thanh Ngọc Lang ra tự nhiên không có ai khác.
- Ta tưởng là ai, thì ra là ngươi.
Thanh Ngọc Lang cười lạnh một tiếng, chậm rãi gật đầu nói:
- Quả nhiên có chút bổn sự, nhưng mà rất đáng tiếc, ngươi lại đụng phải ta. Lưu lại toàn bộ đồ trên người, ta có thể thả ngươi về phục mệnh.
Trong thanh âm khó che dấu vẻ kiêu căng.
Miêu Nghị không muốn nói lời vô dụng với đối phương, nghiêng người đâm tới một thương.
Phanh.
Đầu của Thanh Ngọc Lang bị một thương của Miêu Nghị đâm nát.
Miêu Nghị im lặng, há hốc mồm, có ý gì vậy? Giết dễ dàng như vậy sao?
Còn chưa kịp phản ứng, thương trên tay Thanh Ngọc Lang không đầu đột nhiên khẽ động. Miêu Nghị thầm nghĩ một tiếng không ổn, tốc độ phản ứng của hắn cũng xem như nhanh, thương trên tay nhanh chóng trở lại, ngăn cản.
Oanh.
Trường thương nhanh chóng trở lại, mạnh mẽ bắn ngược về phía thân thể hắn.
← Ch. 1642 | Ch. 1644 → |