← Ch.1688 | Ch.1690 → |
Diệp Tầm Cao tiến lên một bước chắp tay thưa:
- Tuần sử đại nhân, có thể điều tra đại thống lĩnh. Lúc bị hắn bắt ép đút lót, ta khó chịu nên cố ý để lại dấu ấn trên thứ tặng cho hắn, chỉ cần tìm được thứ đó thì có thể làm bằng chứng!
Miêu Nghị lạnh lùng liếc Diệp Tầm Cao, nghiểnăng. Thứ chó chết, không ngờ sớm giở trò để đối phó lão tử, chúng ta chờ xem!
Đinh Quý hay Bích Nguyệt Phu Nhân đều nhướng mày. không quan viên Thiên Đình nào thích loại người này. Lỡ gặp phải loại người tặng quà kiểu đó thì chẳng phải là tùy thời có nguy hiểm bị hố sao?
Đinh Quý nhìn Miêu Nghị:
- Đại thống lĩnh có dám nhận kiểm tra không?
Miêu Nghị hỏi Diệp Tầm Cao:
- Nếu trên người của ta không có thứ ngươi nói thì sao?
Diệp Tầm Cao nói:
- Thứ đó không ở trên người của đại thống lĩnh thì có thể giấu trong phủ đại thống lĩnh.
Diệp Tầm Cao không trông chờ tìm được đồ trên người Miêu Nghị, gã cũng không giở trò gì trong quà tặng, gã làm sao dám làm chuyện phạm húy kiêng kỵ đó. Diệp Tầm Cao hoàn toàn là đổ oan cho Miêu Nghị, nếu hắn bị soát người hoặc điều tra phủ thống lĩnh thì rất nhanh sẽ truyền khắp Thiên Nhai mọi người đều biết, tức là muốn bôi xấu hắn.
Miêu Nghị nhìn Diệp Tầm Cao chằm chằm hỏi:
- Nếu không tìm ra thì ngươi phải bị tội gì?
Diệp Tầm Cao chắp tay hướng Đinh Quý:
- Xin nghe theo tuần sử đại nhân xử trí!
Diệp Tầm Cao chẳng có gì phải sợ, bằng vào bối cảnh của gã, lát sau có người đánh tiếng thì tin tưởng Đinh Quý sẽ không làm gì gã.
Không chỉ Diệp Tầm Cao, đám chưởng quầy cửa hàng không sợ gì hết, ai nấy đều có bối cảnh mạnh mẽ chống lưng, không thì sao dám đối kháng với nhân vật số một Thiên Nhai? Đổi lại là Khấu Văn Lam sẽ không xuất hiện tình huống này, tức là vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai nếu không phải người có bối cảnh tương đương làm thì không thể trấn được các cửa hàng lớn nhỏ, nhân vật lợi hại đến mấy cũng không chịu nổi nhiều quyền quý ở sau lưng hợp tác quấy phá.
Vân Tri Thu nói Miêu Nghị làm sai cũng có lý do, sự thật rõ rành rành, hắn không thể đối kháng lại nhiều quyền quý được.
Bích Nguyệt Phu Nhân cau mày, nàng dã nhìn ra. Gia nô của đám quyền quý không thèm để Miêu Nghị vào mắt, nàng đã có thể tưởng tượng cho dù hắn qua được ải này thì về sau sẽ có rắc rsoi không ngừng, khó làm việc trong Thiên Nhai.
Thế lực sau lưng đám người này mà bắt tay nhau thì Bích Nguyệt Phu Nhân cũng phải lùi ba thước. Bích Nguyệt Phu Nhân hơi hối hận để Miêu Nghị ngồi vào đại thống lĩnh, nhưng lúc trước nàng không ngờ hắn sẽ đối nghịch với cả đám người, không thì có nàng làm chỗ dựa hắn dư sức tiếp tục làm đại thống lĩnh.
Miêu Nghị không cho đối phương vừa ý, hắn chắp tay hướng Đinh Quý:
- Nếu không tìm ra thì không nhọc tuần sử đại nhân, hãy giao điêu dân này cho ty chức xử trí!
Đùa sao? Giao cho ngươi thì ta tiêu đời!
Diệp Tầm Cao lập tức phản kích:
- Đại thống lĩnh nói thế thì có hiềm nghi bao biện làm thay. Đại thống lĩnh trong diện bị nghi ngờ thì nên tị hiềm, không thì ai biết đại thống lĩnh có công báo thù riêng không!
Công báo thù riêng?
Miêu Nghị cười nhạt, ngươi mà cũng sợ công báo thù riêng?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Ý của ngươi là điêu dân như ngươi có thể tùy ý chà đạp bản quan, mà ta là mệnh quan Thiên Đình lại không làm gì được ngươi?
Diệp Tầm Cao cười ha hả:
- Ta không nói vậy, đại thống lĩnh đừng tạt nước bẩn vào ta!
Miêu Nghị hừ lạnh:
- Nếu điều tra ra ta có vấn đề, Ngưu mỗ chấp nhận bất cứ trừng phạt nào. Nếu không điều tra được vấn đề gì thì ta muốn cái đầu của ngươi! Diệp Tầm Cao, ngươi đã khẳng định sẽ điều tra được cái gì vậy có dám đồng ý không?
Diệp Tầm Cao còn lâu mới đồng ý cá cược kiểu đó, đồ ngu cũng biết hiện tại không tìm được gì từ chỗ Miêu Nghị.
Diệp Tầm Cao chắp tay hướng Đinh Quý:
- Tuần sử đại nhân, xin hỏi một câu rốt cuộc người đang tra án hay đại thống lĩnh đối phương hiềm nghi đang tra án?
Diệp Tầm Cao nói xong nhìn hai bên sau lưng mình.
Hơn mười chưởng quầy cùng chắp tay đồng thanh kêu lên:
- Xin tuần sử đại nhân phán xét!
Đây là biểu thị tập thể tạo áp lực với Đinh Quý.
Bích Nguyệt Phu Nhân đập bàn đứng dậy:
- Được rồi, ồn ào cái gì!
Mặc kệ thế nào thì Bích Nguyệt Phu Nhân sẽ không cho phép một đám thương hộ lật đổ người một tay nàng đề bạt ngay trước mặt nàng, mới thượng nhâm bao lâu, dù bất đắc dĩ khiến Miêu Nghị xuống đài thì tuyệt đối không phải lúc này, không thì nàng biết đút mặt đi đâu? Thiên Nguyên Hầu Gia trượng phu của nàng biết giấu mặt đi đâu?
- Đinh Quý, chuyện gì cũng nói chứng cứ, có chứng cứ thì nên làm thế nào liền làm thế ấy, không chứng cứ thì chấm dứt nhân lúc còn sớm, đừng dây dưa ở đây!
Đinh Quý cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Không cách nào điều tra vụ án, hỏi các thương hộ có chứng cứ không, một đám người miệng nhiều xói chảy vàng. Hỏi Miêu Nghị, hắn đánh chết không thừa nhận. Ai đúng ai sai?
Đinh Quý trá phải đều khó. Ngươi nói không có chứng cứ, vậy là đám thương hộ vu cáo. Đinh Quý không trêu vào thế lực đại biểu sau lưng các thương hội được. Bên Miêu Nghị có Bích Nguyệt Phu Nhân che chở, gã là thuộc hạ của Thiên Nguyên Hầu Gia, nào dám đắc tội với nàng.
Cuối cùng Đinh Quý không đắc tội ai, tuyên bố:
- Đã điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, chờ xin chỉ thị bên trên rồi tính tiếp!
Đám thương hộ phản đối.
Đinh Quý không muốn lún sâu vào vòng xoáy này, gã từ biệt Bích Nguyệt Phu Nhân, nói là trở lại phục mệnh. Đinh Quý lập tức dẫn người đi, không muốn ở lại một giây nào.
Chờ đám thương hộ tức giận bất bình rời đi, Miêu Nghị chắp tay hướng Bích Nguyệt Phu Nhân:
- Tạ ơn phu nhân giúp đỡ!
Bích Nguyệt Phu Nhân không biết nên nói hắn thế nào, đành bảo:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Bích Nguyệt Phu Nhân phỏng chừng đám thương hộ sẽ không bỏ qua, nhiều thế lực sau lưng bọn họ liên minh thì nàng cũng không giữ Miêu Nghị được. Bích Nguyệt Phu Nhân thở dài dẫn người xoay đi.
Ra khỏi Thủ Thành cung, Miêu Nghị thấy đám thương hộ chưa đi mà chờ hắn ở bên ngoài.
Diệp Tầm Cao tới gần, cười khẩy nói:
- Đại thống lĩnh, chối cãi cũng không phải kế lâu dài, chúng ta đã thấy nhiều cấp bậc quan như đại thống lĩnh nhưng chưa gặp ai không biết điều như vậy! Ta khuyên một câu, đừng tưởng rằng có Bích Nguyệt Phu Nhân chống lưng thì muốn làm gì cũng được, đây mới chỉ là bữa sáng, kịch hay còn ở phía sau. Cúi đầu năn nỉ một tiếng có lẽ mọi người sẽ phát hiện thì ra là hiểu lầm, chờ sự việc qua đi ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, cớ sao không làm?
Mặt Miêu Nghị không biểu tình, không nói một tiếng, không thèm nhìn thẳng vào họ, hắn bay đi.
Có người châm chọc:
- Xì, kiêu ngạo dữ, xẻma là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Có người nói:
- Sự việc rõ ràng là có Bích Nguyệt Phu Nhân đang chống lưng nên người ta không sợ.
Hoàng Lập Hưng nhìn Thủ Thành cung, khinh thường nói:
- Chúng ta chỉ không muốn làm việc quá tuyệt tình, không thì dư sức giải quyết nàng. Nếu còn không biết điều, nàng ta bênh vực Ngưu Hữu Đức như thế, lỡ giống Tào Vạn Tường và Mộ Dung Tinh Hoa, cô nam quả nữ truyền ra lời không sạch sẽ gì thì không thể trách chúng ta!
← Ch. 1688 | Ch. 1690 → |