← Ch.1770 | Ch.1772 → |
Tư Đồ Tiếu ngoái đầu nhìn đồ đệ Ngọc Nô Kiều ngây như phỗng, dường như đang nhắc nhở nàng: Nhìn thái độ của đồ đệ nhà người ta đi, rồi ngẫm lại thái độ của ngươi.
Miêu Nghị lấy lại tinh thần nhưng vẫn còn bàng hoàng, hắn chửi um lên:
- Đang giỡn với ta hay bị khùng hết rồi? Các ngươi thích chơi thế nào thì tùy, đừng lôi ta vào, nếu không đừng trách lão tử trở mặt!
Miêu Nghị vung tay áo rời đi, không tiếp!
Thất Giới Đại Sư chắp tay ra hiệu với mọi người rồi bước theo Miêu Nghị, còn lại đám người đứng yên trong vườn hoa.
Mọi người hiểu được tâm tình của Miêu Nghị, Tàng Lôi không uổng là Tàng Lôi, làm mọi người bị trúng lôi.
***
- Để đại sư chê cười.
Quay về chính sảnh Miêu Nghị mời Thất Giới Đại Sư ngồi xuống, đề tài khó tránh khỏi nhắc đến Bát Giới. Bây giờ không cần che giấu về đại thế giới với Thất Giới Đại Sư nữa, Miêu Nghị kể chuyện liên quan Bát Giới trong đại thế giới.
Điều Miêu Nghị quan tâm nhất là Bát Giới có liên quan với Thất Giới Đại Sư không, muốn thăm dò tình hiện tại của Bát Giới, đại ca như hắn cũng không liên lạc với tên khốn đó được.
Thất Giới Đại Sư lắc đầu thở dài, biểu thị sau khi Bát Giới đi với Miêu Nghị thì không còn liên lạc với lão nữa.
Rầm!
Miêu Nghị đập bàn, tức giận nói:
- Đồ khốn kiếp, đừng để ta bắt được. Nếu không chờ xem ta xử hắn thế nào!
Miêu Nghị luôn sẽ tôn kính người đáng kính, có sư phụ tốt như vậy mà tên khốn Bát Giới không có lòng tôn kính ít nhất phải có, không hỏi thăm một tiếng, làm hắn rất tức giận. Trong thời đại này quan niệm một ngày làm sư cả đời làm phụ thâm căn cố đế trong ý thức của Miêu Nghị, đây là lý do lớn nhất Mục Phàm Quân bắt chẹt được hắn. Miêu Nghị không muốn ép Nguyệt Dao làm chuyện vượt quá giới hạn, nhưng tên khốn Bát Giới cứ làm chuyện quá đáng.
Thất Giới Đại Sư cười khổ nói:
- Lòng không định thì có bắt ép nhốt lại cũng vô dụng, kệ hắn đi.
Đề tài quay lại với đại thế giới, Thất Giới Đại Sư mới nghe chuyện này nên tò mò hỏi nhiều vài câu.
Hiểu đại khái sự việc rồi Thất Giới Đại Sư gật đầu nói:
- Thì ra là vậy, hèn gì đêm qua Tàng Lôi cứ khuyên Pháp Âm làm tiểu thiếp của ngươi, bần tăng tò mò nên mới đến xem.
Nói tới Pháp Âm là Miêu Nghị dở khóc dở cười:
- Chuyện gì đây trời, Tàng Lôi đã dùng thủ đoạn gì ép một người xuất gia làm việc này?
Thất Giới Đại Sư cười khẽ:
- Không ép buộc gì, chỉ giảng kinh một đêm cho Pháp Âm, khuyên nàng hoàn tục nhập thế gả làm tiểu thiếp của ngươi xem như một con đường tu hành khác cho nàng. Bần tăng đồng ý điều này.
Miêu Nghị giật mình kêu lên:
- Đại sư cũng đồng ý Pháp Âm làm tiểu thiếp của ta?
Thất Giới Đại Sư chắp tay nói:
- Pháp Âm từ nhỏ không dính lục trần, ném phàm tâm có lợi cho việc tu hành nhưng đến cảnh giới nhất định sẽ gặp bình cảnh. Không hiểu ý chúng sinh thì không biết vui buồn giận ghét, sinh lão bệnh tử trên cõi đời, thế thì làm sao đại triệt đại ngộ được? Nhập thế một lần, thân thể da tóc cảm nhận chân thực một lần sẽ có lợi cho Pháp Âm tu hành, nên lão nạp đồng ý. Đúng hơn là bần tăng khuyên Pháp Âm nhập thế chứ không phải Tàng Lôi, khiến Pháp Âm gả làm tiểu thiếp của ngươi thì không phải ý của bần tăng mà là của Tàng Lôi. Pháp Âm dù sao là đệ tử của Tàng Lôi, lão nạp không tiện nói gì thêm. Lão nạp nghĩ có làm tiểu thiếp hay không đều là nhập thế tu hành, cái gọi là sắc tức là không, không tức là sắc, có lẽ lão nạp không nhìn thấu như Tàng Lôi.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì:
- Vậy ra khuyến khích nữ tăng nhân gả cho người có công của đại sư, nhưng ta tuyệt đối không đồng ý việc này được.
Thất Giới Đại Sư cười nói:
- Đồng ý hay không là quyết định của thí chủ, nhưng Tàng Lôi muốn Pháp Âm nhập thế với đạo nhân luân phu thê. Lòng nhập thế của Pháp Âm đã kiên quyết, dù thí chủ không cưới thì Pháp Âm vẫn sẽ gả cho người khác. Thí chủ có đồng ý hay không thì không trở ngại gì cho Pháp Âm, chẳng qua không hợp ý của Tàng Lôi.
Miêu Nghị ngẩn ngơ, hắn không cưới thì Pháp Âm sẽ gả cho người khác?
Trong khoảnh khắc Miêu Nghị thấy bực bội, nữ nhân xinh đẹp như vậy nếu bị heo khác ủi còn không bằng hắn cưới cho rồi.
Ý nghĩ này vụt qua trong lòng Miêu Nghị, sau đó hắn toát mồ hôi chợt nhận ra cách nghĩ của mình quá xấu xa.
Miêu Nghị mới sai người đưa Thất Giới Đại Sư đi nghỉ thì Vân Tri Thu trở lại, ánh mắt giễu cợt làm Miêu Nghị đầy người bứt rứt.
Miêu Nghị hỏi:
- Đuổi đám người kia đi chưa?
- Xì.
Vân Tri Thu xì cười, cười muốn tắt thở:
- Ngưu Nhị, ngươi giỏi thật, yêu ma quỷ quái đều có, nữ tăng nhân xuất gia cũng làm tiểu thiếp của ngươi.
Miêu Nghị trợn trắng mắt:
- Ta cưới nhiều mấy phòng thì nàng vui lắm sao? Nàng cũng biết ý đồ của bọn họ.
Vân Tri Thu xua tay, vỗ ngực bình ổn cảm xúc.
Vân Tri Thu trầm ngâm nói:
- Ngưu Nhị, ta cảm thấy ngươi có thể suy xét lại chuyện này.
- Gì?
Miêu Nghị khó tin hỏi:
- Nàng thật sự muốn ta cưới mấy người đó về?
Vân Tri Thu đến bên cạnh Miêu Nghị ngồi xuống:
- Mới rồi bọn họ bàn điều kiện với ta cũng vô tư thẳng thắn, chỉ muốn liên nhân với ngươi.
- Liên nhân với bọn họ?
Miêu Nghị xem nhẹ nói:
- Ta đáng giá sao?
Vân Tri Thu nói:
- Chuyện thế tục đại thế giới chắc ngươi cũng nghe nói nhiều. Những quyền quý vì đạt đến mục đích mà cưới gả nhi nữ để liên nhân là cực kỳ bình thường, bao nhiêu người không tiếc gả nữ nhi cho kẻ thù. Đúng, với ngươi thì không cần thiết, nhưng với nhóm Cơ Hoan thì rất cần. Đại thế giới đối với bọn họ là thế giới chưa biết, thực lực của bọn họ đến nơi đó quá nhỏ bé, ngươi thì đứng vững chân trong đại thế giới rồi.
- Bọn họ liên nhân với ngươi thật ra là nhìn trúng quyền thế của ngươi, muốn cột chung với ngươi. Nói trắng ra là hy vọng có thể được ngươi giúp đỡ, nhưng muốn đánh động ngươi trói buộc ích lợi là không hiện thực, bọn họ không lấy ra được thứ gì đánh động ngươi được, chỉ có thể dâng nữ nhi hoặc đệ tử của mình làm thiếp cho ngươi.
- Có lẽ ngươi khinh thường, nhưng với bọn họ thì đây đã là cúi đầu biểu đạt thành ý với ngươi. Đường đường là lục thánh có niềm kiêu hãnh của mình, làm chuyện thế này không sáng rọi gì, bọn họ đã buông bỏ tôn nghiêm. Lùi một vạn bước, khi đi đại thế giới dù ngươi không chịu giúp đỡ bọn họ thì miễn ngươi không hố họ là việc hy sinh đã đáng giá. Không thì bọn họ đi đại thế giới, đối diện thế lực của ngươi không có sức đánh lại, sống chết nằm trong ý nghĩ của ngươi. Bọn họ làm như vậy là đang cúi đầu với ngươi.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:
- Bọn họ cho nàng lợi gì mà cầu tình giúp họ?
Vân Tri Thu lắc đầu nói:
- Không phải ta cầu tình cho họ mà là họ nêu ra bảng giá khiến ta cảm thấy có thể suy xét.
Miêu Nghị đầy hứng thú hỏi:
- Bảng giá nào?
Vân Tri Thu đáp:
- Bọn họ thừa nhận ngươi thay thế Phong Bắc Trần, thừa nhận ngươi đã thành một trong lục thánh, hy vọng sau khi đi đại thế giới thì mọi người thành lập quan hệ lục thánh chứ không phải làm thuộc hạ của ngươi.
← Ch. 1770 | Ch. 1772 → |