← Ch.1778 | Ch.1780 → |
Vân Ngạo Thiên trầm giọng nói:
- Đã nhận đồ rồi thì nhận nhiều thêm chút cũng không sao, nhưng các ngươi nghe cho kỹ, mượn đồ vật phải trả, ai chết thì người sống trả nợ thay!
Bảy nhi tử, nữ nhi cùng lên tiếng:
- Rõ!
Vân Ngạo Thiên gật đầu, bọn họ mới dám nhận lấy.
Nghe bọn họ trịnh trọng nói thì Vân Tri Thu cũng không tiện nói gì thêm, khẽ thở dài:
- Gia gia, dù sao các người muốn ở trong Thiên Nhai tìm hiểu tình huống đại thế giới, trong một chốc khoan vội đi, mấy ngày này ta kiếm chiến giáp phòng thân cho các người. Bên tiểu thế giới có ta ở, các người không cần lo việc trong nhà.
Với Vân Tri Thu thì vẫn câu cũ, Vân gia là nhà mẹ đẻ của nàng, nàng phải chăm sóc. Đưa địa tự bộ Đại Ma Vô Song quyết cho Vân Ngạo Thiên, đưa một đống tài nguyên cho Vân gia vì nàng hy vọng Vân gia mau nổi lên. Không chỉ đám người Vân Ngạo Thiên, lát nữa Vân Tri Thu sẽ bỏ nhiều tài nguyên nâng đỡ tử đệ Vân gia khác, để thực lực của Vân gia nhanh chóng thăng lên, để người Vân gia đều nợ nhân tình của nàng.
Vân Tri Thu làm những điều này là có lòng ích kỷ. Một vì muốn tốt cho Vân gia, trợ giúp Vân gia nhanh chóng nổi lên.
Thứ hai, Vân Tri Thu hiểu biết Vân gia, có Vân Ngạo Thiên nhiều năm nghiêm khắc nên trên dưới đồng lòng, tử tôn đông, nếu lôi kéo hết lại tương lai sẽ là trợ lực lớn cho nàng và Miêu Nghị.
Trong ngũ thánh tại sao Vân Tri Thu không nâng đỡ người khác? Bởi vì nàng và Vân gia là người mình, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, thứ hai là Vân Tri Thu không yên tâm người ngoài, khi đụng chuyện thì không yên tâm bằng người nhà. Lùi một vạn bước, dù đến lúc đó Vân gia không giúp Vân Tri Thu cũng phải trả nhân tình hôm nay, gia phong của Vân gia sẽ không chiếm lợi của nữ nhi xuất giá như nàng. Nên nàng tặng đồ không hề chịu thiệt, nếu lỡ Vân gia toàn quân bị diệt thì là chuyện khác.
Vươn tay giúp đỡ khi Vân gia mới bước đến đại thế giới, còn chưa đứng vững gót chân tức là đưa than trong ngày tuyết, tình nghĩa nặng hơn dệt hoa trên gấm.
Nói Vân Tri Thu lợi dụng Vân gia cũng đúng, nhưng nàng cũng sẽ không đẩy Vân gia vào hố lửa, nàng cũng trông mong tốt cho Vân gia, tóm lại là theo như nhu cầu.
Vân Ngạo Thiên chỉ hỏi:
- Ngươi đưa nhiều đồ cho Vân gia mà Miêu Nghị có biết không? Nếu vì chút đồ này làm phu thê các ngươi không hòa thuận thì không đáng.
Vân Tri Thu an ủi:
- Tôn nữ tự biết cách.
Vân Tri Thu kêu mấy người bàn bạc nơi ngụ lại, chỗ của nàng không tiện để cả đám người ra vào. Vân Tri Thu đi ra ngoài trước.
Vân Khiếu cầm trữ vật giới chỉ thi pháp nhìn thử, sửng sốt phát hiện bên trong tràn đầy. Tiên Nguyên đan, tinh hoa tiên thảo chỉ đặt ở mặt trên, bên dưới có rất nhiều Hồng Tinh.
Vân Khiếu đếm xong kinh ngạc kêu lên:
- Phụ thân, chỗ của ta có mười ức Hồng Tinh!
Mấy người nghe thế tự mình kiểm kê, mấy huynh đệ tỷ muội hỏi thăm nhau, đều có mười ức Hồng Tinh.
Vân Ngạo Thiên lặng yên, trong trữ vật thủ trạc của lão có một trăm ức Hồng Tinh.
Vân Khiếu khẽ thở dài:
- Thu tỷ nhi nhọc lòng, nữ nhi Vân gia đi ra ngoài lòng vẫn hướng về Vân gia.
Vân Quyên cũng than thở:
- Đáng tiếc đại ca, đại tẩu qua đời quá sớm, mấy năm nay chúng ta không lo gì cho nàng ngược lại khiến tiểu bối đã gả đi lo cho nhà mẹ đẻ, thật tình là...
Vân Tri Thu báo cho Miêu Nghị biết mình tặng đồ cho Vân gia.
Miêu Nghị chỉ nói:
- Nàng tự mình dàn xếp là được.
Điều nên dặn đã dặn dò xong, Miêu Nghị nhìn theo một đám người rời đi, nhìn Nguyệt Dao và An Như Ngọc đi theo bên cạnh Mục Phàm Quân, hắn quay đầu nhìn Hồng Trần đứng một bên. Miêu Nghị nhức đầu, hắn phát hiện Mục Phàm Quân thật lợi hại, các loại quan hệ nhân tế kẹp chặt hắn gắt gao, hoàn toàn không cần lo lắng hắn sẽ xuống tay với nàng.
Hồng Trần, Cơ Mỹ Lệ, Ngọc Nô Kiều, Pháp Âm không cần đi, hiện giờ họ đã là thiếp thất của Miêu Nghị, không thể theo sư phụ, phụ thân chạy đi đâu. Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, gả cho ai thì theo người đó, không thể nào bỏ lại nam nhân của mình đi theo phụ mẫu.
Cộng thêm Tần Vi Vi, đầu Miêu Nghị đau như búa bổ. Thiên Nhai tuy là địa bàn của Miêu Nghị nhưng trong một chốc hắn không biết nên sắp xếp sao, có thể tạm thời ném qua bên tỷ muội Lang, Huyên, nhưng Mục Phàm Quân mang người đi qua ở rồi. Kêu Vân Tri Thu giữ các nàng ở lại thì Miêu Nghị ngại miệng không nói được, hắn không thể đưa đi phủ thống lĩnh, cũng không thể để các nàng ở khách điếm.
Miêu Nghị liếc trộm Vân Tri Thu:
- Cho các nàng tạm thời ở đây được không?
- Lại cần năm động tiên.
Vân Tri Thu vỗ vai Miêu Nghị, cười khẩy nói:
- Ngưu Nhị, cố gắng kiếm tiền đi!
Miêu Nghị lúng túng truyền âm:
- Của cải gia gia còn trong tay nàng cũng nhiều, chắc không thiếu tiền mua năm động tiên đi?
Vân Tri Thu truyền âm đáp:
- Đúng là nhiều, nhưng ngươi tính xem chúng ta tặng bao nhiêu bộ chiến giáp Hồng Tinh rồi? Còn lại không tiện đổi thành tiền, về sau tu vi của mọi người tăng lên thì phải thưởng cho. Tặng một đống đồ cho bên Vân gia, còn phải tặng mớ khác cho muội muội của ngươi. Những tiểu thiếp của ngươi trong một ngàn năm không thể tránh khỏi đưa mỗi người một ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, đưa người này không cho người kia thì không được. Còn phải cho động tiên, rồi thay trang bị phòng thân của họ.
- Bên cạnh họ có thiếp thân thị nữ phải nuôi, bên chúng ta cũng có người phải nuôi. Lại còn tặng quà khi đi giao tiếp, chờ tu vi của mọi người cao thì chi tiêu càng lớn, tiền nhiều mấy cũng không chịu nổi ngươi phá sản. Lúc ngươi ngủ thì thoải mái rồi, chắc chưa từng nghĩ phải mất bao nhiêu tiền đúng không?
- Này Ngưu Nhị, ngươi còn định cưới thêm bao nhiêu người về nữa?
Choáng!
Nghe Vân Tri Thu tính thì đúng là tốn nhiều tiền, Miêu Nghị tính sơ cũng phải hút ngụm khí lạnh. Miêu Nghị nói thầm trong bụng chẳng phải nàng kêu hắn cưới sao, nhưng hắn không dám nói ra ngoài.
Miêu Nghị mà nói câu đó thì Vân Tri Thu sẽ chặn đầu là: Ta kêu ngươi cưới nhưng không kêu ngươi ngủ!
Vân Tri Thu châm chọc nói:
- Liều mạng kiếm tiền đi.
Vân Tri Thu lớn tiếng nói với mấy nữ nhân:
- Mọi người tạm thời ở lại đây đi, chờ đại nhân tìm chỗ thích hợp để mọi người ở thì lại tách ra, tránh cho ở chung lúng túng.
Vân Tri Thu quay đầu nói với Thiên Nhi, Tuyết Nhi:
- Đi mua năm động tiên cho năm vị như phu nhân.
Hai nữ nhân lĩnh mệnh đi:
- Tuân lệnh!
Sự việc bên này xem như chấm dứt, ai ngờ Ngọc Nô Kiều lên tiếng:
- Phu nhân, chúng ta mới đến đại thế giới nên muốn đi dạo Thiên Nhai.
Miêu Nghị quay đầu nạt:
- Mới tới mà dạo cái gì, ngoan ngoãn ở trong nhà đi! Trừng cái gì? Nàng, chính là nàng, tối nay nàng thị tẩm, rửa sạch chờ đi!
Miêu Nghị chỉ sát vào Ngọc Nô Kiều, hắn vốn gai mắt nữ nhân này cộng thêm lúc nãy tâm tình đang bực, hắn trút hết cơn tức lên người nàng.
Lớn tiếng nói câu đó trước mặt mọi người làm mặt Ngọc Nô Kiều đỏ rần, nhưng không tiện cãi lại trước mắt bao người, nghẹn muốn nín thở. Thị nữ hai bên thì khom người vâng dạ.
← Ch. 1778 | Ch. 1780 → |