← Ch.1800 | Ch.1802 → |
Chung Ly Khoái nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu, gã cùng Miêu Nghị bay đi xa, sau đó hỏi:
- Nữ nhân này là ai? Hình như ta đã gặp trong Thiên Nhai của các ngươi.
Miêu Nghị thuận miệng đáp:
- Hoàng Phủ Quân Nhu chưởng quầy Quần Anh hội quán.
Chung Ly Khoái hiểu ra:
- Hèn gì thấy kiếm pháp trong tay nàng ta rất quen, hóa ra là người của Hoàng Phủ gia tộc, nàng đi theo ngươi làm gì?
Miêu Nghị nói:
- Ta nào biết, nữ nhân này đầu óc có bệnh, mặc kệ nàng ta.
Chung Ly Khoái ngoái đầu nhìn:
- Không quản không được, lại đi theo kìa.
Miêu Nghị ngoái đầu nhìn, quả nhiên Hoàng Phủ Quân Nhu theo sau.
Chung Ly Khoái lên tiếng:
- Tuy nàng là người của Hoàng Phủ gia tộc nhưng ngươi dù sao là đại thống lĩnh Thiên Nhai, nàng lấy đâu ra lá gan dám công khai bám theo ngươi?
Miêu Nghị câm nín, không biết trả lời sao, hắn không thể nói hai người từng ngủ với nhau. Miêu Nghị phất tay, Hắc Thán rơi ra khỏi túi thú, kêu Chung Ly Khoái leo lên, nhờ tốc độ bay của nó lao nhanh.
Chung Ly Khoái tặc lưỡi, tràn đầy tò mò đánh giá Hắc Thán từ đầu tới đuôi:
- A! Tọa kỵ này của ngươi là con gì? Sao ta chưa từng gặp?
Miêu Nghị cáu:
- Đại hồ tử, hôm nay ngươi nói nhiều quá.
- Ta nói nhiều? Nữ nhân phía sau cũng có tọa kỵ, đừng trách ta không nói cho ngươi biết.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, câm nín. Hoàng Phủ Quân Nhu đứng trên lưng một con kim sí đại bằng, tốc độ không chậm hơn Hắc Thán, người ta ung dung bám theo. Thật là sợ cái gì đến cái đó, Miêu Nghị sợ nhất là nữ nhân này quấn mình, xem bộ dáng thì người ta bám chặt hắn rồi.
Miêu Nghị thắc mắc tại sao nữ nhân này biết hôm nay hắn ra khỏi thành, chắc không phải luôn canh chừng hắn đi?
Không thể nào, đầu tiên là Hoàng Phủ Quân Nhu không dám lộ ra quan hệ giữa hai người, nên nàng sẽ không phái cấp dưới theo dõi hắn suốt. Hoàng Phủ Quân Nhu không thể tự mình theo dõi hắn lâu dài, khả năng duy nhất là nữ nhân này biết gần đây Miêu Nghị sắp ra khỏi thành, ai nói? Chỉ vài người biết chuyện.
Không cần suy nghĩ nhiều, rất nhanh Miêu Nghị nhớ tới hôm qua thấy Hoàng Phủ Quân Nhu và Bích Nguyệt Phu Nhân chơi cờ, rất có thể Bích Nguyệt Phu Nhân nói lỡ miệng.
Miêu Nghị chỉ có thể chửi thầm Bích Nguyệt Phu Nhân trong bụng, không dám mắng trước mặt nàng.
Cứ tiếp tục thế này không phải là cách, Miêu Nghị khiến Hắc Thán tiếp tục chở Chung Ly Khoái bay đi, hắn lắc người bay về phía sau.
Thấy Miêu Nghị lao tới, kim sí đại bằng hơi xao động, Hoàng Phủ Quân Nhu trấn áp nó để hắn đáp xuống lưng chim.
Chung Ly Khoái thỉnh thoảng nhìn ra sau nên Miêu Nghị và Hoàng Phủ Quân Nhu giữ một khoảng cách, làm bộ nam nữ thụ thụ bất thân.
Miêu Nghị trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc nàng muốn gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh lùng cười:
- Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Món nợ lần trước bắt ta quỳ xuống trước mặt mọi người còn chưa tính sổ với ngươi!
Vẻ mặt Miêu Nghị chán ghét hỏi:
- Nàng muốn tính sổ thế nào? Nàng dám làm gì ta?
Biểu tình chán ghét của Miêu Nghị chọc khùng Hoàng Phủ Quân Nhu, lúc vật nhau với nàng thì sung sướng quên đất trời, kéo quần lên liền xem nàng là đối tượng chán ghét. Hoàng Phủ Quân Nhu thầm gán biệt danh ‘tên khốn nạn’ cho Miêu Nghị.
Hoàng Phủ Quân Nhu hừ lạnh:
- Theo dõi ngươi, một khi phát hiện ngươi làm chuyện gì xấu xa liền tố cáo ngươi.
Miêu Nghị khịt mũi:
- Sau đó ta xảy ra chuyện thì cung khai chuyện của hai ta ra? Nàng dám không?
Hoàng Phủ Quân Nhu cãi lại:
- Đừng tưởng lấy chuyện vớ vẩn đó ra uy hiếp được ta, nữ nhi của Hoàng Phủ gia miễn không gả ra ngoài thì vụng trộm nuôi một, hai tên mặt trắng nhỏ không sao hết. Ngươi có tin là ta vạch ra ngay bây giờ không?
Miêu Nghị không tin:
- Đi đi, không tiễn, đi vạch đi.
- Họ Ngưu, đây là ngươi ép ta! Người bay đằng trước hình như là Chung Ly Khoái của Thiên Hành cung? Ta vạch ra cho hắn nghe trước!
Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức thúc giục kim sí đại bằng tăng tốc bay đi, nhanh chóng đuổi theo Hắc Thán ở đằng trước.
Ban đầu Miêu Nghị cứ ngỡ Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ hù dọa, nhưng nhìn nàng thật sự nổi giận tính chơi thật thì mặt hắn đen thui:
- Phải làm sao nàng mới chịu dừng tay?
Hoàng Phủ Quân Nhu hỏi ngược lại:
- Hiện tại biết sợ? Muốn ta dừng tay thì ngoan ngoãn xin lỗi đi, ta không quỳ uổng công.
Miêu Nghị thuận miệng nói:
- Xin lỗi, lần trước ta đã sai.
- Xin lỗi phải có thành ý, bộ dạng của ngươi giống có thành ý không?
- Nàng muốn thành ý gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu hỏi:
- Các ngươi định đi đâu?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Mang ta đi cùng, ở trong hội quán nhiều năm lâu rồi không đi dạo, chờ ta chơi vui vẻ thì sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Hoàng Phủ Quân Nhu cứ bám dai như đỉa, mặt dày kinh khủng. Miêu Nghị không cách nào từ chối, trừ phi giết Hoàng Phủ Quân Nhu, thế là ba người đi chung với nhau.
Chung Ly Khoái bị hai người kẹp ở giữa không hiểu ra sao, thấy sắc mặt của Miêu Nghị không được tốt, gã truyền âm hỏi:
- Có chuyện gì?
Miêu Nghị lấy cớ:
- Nợ nàng ta nhiều tiền, bị bám giữ, ngươi cứ coi như nàng ta không tồn tại đi.
Ban đầu Chung Ly Khoái còn tin lời Miêu Nghị, nhưng gã không ngốc, xem lời ăn tiếng nói giữa hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu ở khoảng cách gần, thỉnh thoảng ngươi ngắm ta, ta ngắm ngươi. Từng ngày ở gần bên nhau, có vài chỗ không thể tránh khỏi lộ ra chút manh mối, Chung Ly Khoái nhìn ra được giữa hai người không đơn giản là nợ tiền, chắc chắn có gì mờ ám nhưng trước khi chưa xác định thì gã không nói ra.
Hai người kia còn tưởng mình giả bộ rất giỏi, không biết rằng mối quan hệ giữa hai người không thích hợp ở lâu trước mặt người thứ ba, các loại như gần như xa khiến người nghi ngờ.
Qua mấy tháng bay đường dài, Tiên Hành tinh đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Ba người cùng nhau đi vào, đập vào mắt là một mảnh thế giới trắng xóa. Ban đầu Miêu Nghị cứ ngỡ là mây trắng, vào Tiên Hành tinh mới phát hiện mặt đất gần như lượn lờ khói trắng, không phải bây trên bầu trời.
Họ rơi xuống đốm đen bên dưới, đốm đen dần phóng to thành ngọn núi.
Ba người vèo vèo đáp xuống đất, mấy gốc cây tùng duỗi mình trên đỉnh núi, xung quanh là biển mây trắng xóa mênh mông. Sương khói lượn lờ, mây cuốn mây tan phập phềnh trôi nổi rất là đồ sộ, đưa mắt nhìn trong lòng dâng lên cảm giác thích thú như trời cao đất xa người ở trong thiên địa.
Càng xinh đẹp rung động hồn người hơn là trên hoặc trong mây mù có cầu vồng ẩn hiện, đếm sơ có ít nhất hàng ngàn cầu vồng lớn nhỏ, ở trên trời không thấy, đáp xuống đất mới phát hiện tựa như cầu vồng tiên cho tiên nhân đi trong truyền thuyết. Đỉnh núi thấp thoáng trong mây mù tựa như nơi tiên nhân cư ngụ, đứng đây sẽ tưởng đâu mình là tiên.
Người không ở trong hoàn cảnh đó không thể tưởng tượng những gì thấy trước mắt mông lung mờ mịt, xinh đẹp biết nhường nào, nhìn một cái khiến người say mê.
Mười ngón tay Hoàng Phủ Quân Nhu đan nhau đặt trước ngực, vẻ mặt mê mẩn:
- Đẹp quá!
- Nghe đồn phong cảnh ở Tiên Hành tinh hiếm thấy trên đời, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền!
← Ch. 1800 | Ch. 1802 → |