← Ch.1803 | Ch.1805 → |
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn Miêu Nghị chằm chằm, gằn từng chữ:
- Ngưu... Miêu Nghị, ta cảm thấy chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng lại, nếu cứ tiếp tục thế này thì không phải là cách. Chúng ta phải làm rõ quan hệ giữa chúng ta. Lần này ta theo đến vì chuyện này, không thì cứ ở trong Thiên Nhai ngươi luôn trốn tránh ta.
Lời Hoàng Phủ Quân Nhu nói cũng là điều Miêu Nghị hy vọng, hắn muốn làm rõ ràng mối quan hệ không rõ của hai người.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Ta đang có ý này, hôm nay chúng ta hãy nói rõ hai mặt một lời đi.
- Tốt!
Hoàng Phủ Quân Nhu thả tay Miêu Nghị ra, đứng mặt đối mặt với hắn:
- Ta hỏi ngươi, trước khi hai ta xảy ra quan hệ thì ta không hề dây dưa với ngươi đúng không? Lúc trước là ai cưỡng ép lôi ta lên giường dù ta đã chống cự?
-...
Miêu Nghị câm nín, á khẩu nói:
- Nhắc lại chuyện trước kia cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta chỉ nói hiện tại, làm rõ bây giờ!
- Không nói đầu đuôi thì sao làm rõ được? Trống rỗng thì làm rõ thế nào?
Hoàng Phủ Quân Nhu tiếp tục hùng hổ dọa người nói:
- Ta lại hỏi ngươi, lúc trước khi ngươi chiếm đoạt ta thì có phải thân ta trong sạch không? Có phải trao tấm thân trong trắng cho ngươi? Ngươi có chỗ nào chịu thiệt không? Nữ nhân không có thân trong sạch sẽ bị thế đạo đối xử thế nào, ngươi biết rõ có đúng không?
Hoàng Phủ Quân Nhu lôi việc này ra nói khiến Miêu Nghị đuối lý ú ớ.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói tiếp:
- Ngươi bắt buộc phi lễ ta, vấy bẩn sự trong sạch của ta. Ta không cầu cái khác, chỉ muốn ngươi chịu trách nhiệm thì có gì sai?
Miêu Nghị buồn bực nói:
- Ta không nói không chịu trách nhiệm, lúc trước ta cũng nói muốn lấy nàng, nhưng nàng không chịu, nói gì mà nữ nhi của Hoàng Phủ gia không gả ra ngoài, bắt ta ở rể. Ta đường đường là đại nam nhân, không phải không thể tự nuôi sống mình thì sao có thể ở rể? Bây giờ nàng còn trách không chịu trách nhiệm?
Hoàng Phủ Quân Nhu gật đầu nói:
- Tốt lắm, ngươi muốn chịu trách nhiệm thì tốt. Vậy đi, chúng ta đều lùi một bước. Miêu Nghị nghi ngờ hỏi:
- Lùi một bước thế nào?
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Ngươi không cần cưới ta, ta cũng chẳng bắt ngươi ở rể. Ngươi không thể chịu trách nhiệm ngoài sáng thì ít nhất phải có trách nhiệm ngầm, không thể trốn trách, bỏ mặc ta nữa. Mặt ngoài hai ta giữ khoảng cách, ta bảo đảm sau này không quấn quýt ngươi, kiếm chuyện với ngươi nữa. Nhưng riêng tư thì hai ta vẫn giữ mối quan hệ giống như bây giờ, khi không có người ngoài thì Miêu Nghị nhà ngươi và Hoàng Nhu ta là phu thê. Mặt ngoài ta không được đãi ngộ thì ngầm cũng nên được hưởng thụ, không thì ta sẽ tức chết, mấy năm nay bị ngươi hại ta không có tâm tình tu luyện.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Nói nửa ngày tức là nàng muốn làm tình phụ của ta?tinh
Hoàng Phủ Quân Nhu đính chính:
- Không phải tình phụ, là tình nhân! Ngươi chưa lập gia đình, ta chưa gả thì sao tính là tình phụ được?
Ta chưa lập gia đình?
Miêu Nghị trầm ngâm sờ cằm:
- Để ta suy nghĩ đã.
Hoàng Phủ Quân Nhu buồn cười nói:
- Ta đã đồng ý làm tình nhân bí mật của ngươi thì còn gì muốn suy nghĩ nữa? Ta không cần ngươi nuôi, ngươi cũng biết bối cảnh của ta rồi, không chừng có thể giúp đỡ ngươi. Bộ dạng của ta cũng không xấu đúng không? Trong thiên hạ nam nhân muốn ta nhiều không đếm xuể, chuyện tốt như vậy ngươi đi đâu tìm? Ta đã ủy khuất bản thân đến thế này rồi, nếu ngươi còn xem ta là đống phân chó thì Ngưu... Miêu Nghị, nếu ngươi cứ muốn ép ta thì ta cũng không có đường lui, cùng lắm ngọc đá đều nát, ai cũng đừng mơ sống yên!
Hình như đây cũng là cách giải quyết.
Miêu Nghị dao động, nhưng vẫn do dự nói:
- Hôm nay nàng nói năng tùy tiện, sợ là Chung Ly Khoái đã nhìn ra quan hệ giữa hai ta không bình thường.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Sợ cái gì! Người Thiên Hành cung sẽ không đồn lung tung khắp nơi. Đặc biệt liên quan đến Thiên Đình và Quần Anh hội, bọn họ sẽ không để mình bị cuốn vào đó, ngươi cứ yên tâm.
Miêu Nghị bảo thủ nói:
- Có thể thử xem trước đã, nếu nàng không làm được như lời đã nói thì đừng trách ta đổi ý!
Tuy nói vậy nhưng Miêu Nghị vẫn hơi lo, giấu Vân Tri Thu ở bên ngoài giữ một tình phụ, nếu bị nàng biết thì kết quả thế nào thật không dám tưởng tượng, chỉ có trời mới biết.
Hoàng Phủ Quân Nhu nháy mắt cười tươi như hoa:
- Quyết định vậy đi!
Hoàng Phủ Quân Nhu móc một đôi tinh linh ra, muốn chính thức trao đổi cách liên lạc với Miêu Nghị.
Bởi vì Hoàng Phủ Quân Nhu và Miêu Nghị mập mờ nhiều năm, hắn luôn cố ý né tránh nàng, không chịu giữ liên lạc, hôm nay có thể liên lạc rồi.
Xác nhận cách liên lạc xong Miêu Nghị thở dài cất tinh linh. Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức quang minh chính đại ôm cánh tay Miêu Nghị, ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần sảng khoái, mắt sáng lấp lánh.
Tâm tình Hoàng Phủ Quân Nhu thoải mái nói:
- Thời tiết hôm nay thật tốt!
Miêu Nghị ngước nhìn bầu trời đầy mây mù, hắn thật sự nhìn không ra trời tiết tốt ở đâu.
Miêu Nghị nhìn cánh tay bị công khai ôm, ngẫm lại xoắn nửa ngày rồi có khác trước kia không? Không hề, hai người vốn là quan hệ không thể gặp người, bây giờ chẳng qua không cần né tránh nhau, khi trở về Thiên Nhai thì quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Quân Nhu có khác gì với nhóm Vân Tri Thu? Nhóm Vân Tri Thu cũng không thể quang minh chính đại lui tới. Miêu Nghị choáng, thì ra nhiều năm tránh né cuối cùng Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn thành công như ý.
Miêu Nghị không quen ban ngày ban mặt dính chặt với Hoàng Phủ Quân Nhu, người bứt rứt.
Miêu Nghị kéo tay Hoàng Phủ Quân Nhu ra nói:
- Đừng ôm ấp!
Hoàng Phủ Quân Nhu ôm chặt không tha, kéo hắn đi dạo:
- Đã xác nhận quan hệ thì ôm ấp có sao? Nơi này không có người quen thấy, nữ nhân như ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì? Làm như ngươi hiền lắm, lúc cứng rắn với ta sao không thấy ngươi rụt rè như vậy đi.
Tâm tình Hoàng Phủ Quân Nhu đang rất tốt, nhìn cái gì cũng đẹp. Miêu đại quan nhân thì nhìn gì cũng nhạt nhẽo, tinh thần hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì mà quên luôn việc tìm báu vật.
Chơi đến trời gần tối, Miêu Nghị nhận được Chung Ly Khoái truyền tấn hỏi bọn họ ở đâu, khi nào về.
Nhưng tối nay Hoàng Phủ Quân Nhu không muốn về, đòi cùng Miêu Nghị trong thế giới hai người, hôm nay bắt hắn thỏa mãn nàng, còn làm nũng. Miêu Nghị thua trận, đành nói với Chung Ly Khoái là đêm nay không về.
Trên đỉnh một ngọn núi, Hoàng Phủ Quân Nhu ném động tiên ra, đi vào trong ăn mặc tỉ mỉ rồi mặc bộ váy hồng đi ra, ghim trâm cài tóc chuồn chuồn năm xưa Miêu Nghị tặng cho nàng. Trong ánh hoàng hôn, Hoàng Phủ Quân Nhu vén váy yểu điệu xoay một vòng trước mặt Miêu Nghị.
Hoàng Phủ Quân Nhu cười hỏi:
- Đẹp không?
Nỗi lòng đã bình tĩnh trở lại, Miêu Nghị mỉm cười nói:
- Năm xưa khi ta vừa đến Thiên Nhai, nghe người nói một người tên Hoàng Phủ Quân Nhu, một người tên Tuyết Linh Lung là hai đóa hoa của Thiên Nhai thì làm sao không đẹp được?
Miêu Nghị vỗ hòn đá ở một bên ra hiệu Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi.
← Ch. 1803 | Ch. 1805 → |