← Ch.1810 | Ch.1812 → |
Miêu Nghị dàn xếp hai người xong lại vận dụng tâm diễm hộ thể bay xéo vào khu vực nguy hiểm. Miêu Nghị lơ lửng trên trời nhìn quanh bốn phía, dựa theo núi xung quanh định vị khu vực trung tâm nơi nguy hiểm rồi xông vào trong.
Miêu Nghị xuyên qua mây mù, vừa chạm đất chợt nghe có tiếng giòn vang dưới chân. Miêu Nghị cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang đạp trên đống xương khô. Nhìn bốn phía, trong tầm mắt đều có xương khô, đa số là chim thú, cũng có xương nhân loại nhưng rất ít.
Không hoàn toàn là xương, có xác chim thú mục nát, có xác chết mới mẻ.
Miêu Nghị đạp xương răng rắc, ngừng lại cạnh xác lộc con mới chết không lâu. Miêu Nghị cầm bảo kiếm Hồng Tinh rạch lớp da lộc con, hắn nhìn màu da bên trong thì cau mày, màu da tươi mới, màu máu đỏ thắm, xem ra không giống bị trúng độc.
Nhưng trên đời không gì không có, có lẽ từ mặt ngoài không thể xác định có phải là trúng độc không. Miêu Nghị xoay kiếm chĩa hướng mình, liếm máu lộc dính trên lưỡi kiếm. Miêu Nghị chống kiếm xuống đất nhấm nháp máu lộc xong lại cau mày, vốn không có độc, tức là con lộc này không chết vì bị trúng độc.
Lúc trước Lưu Hàn nhắc nhở nơi này có kỳ độc nên Miêu Nghị cũng nghĩ vậy, chờ trải qua đột biến rồi thì hắn bắt đầu nghi ngờ đó không phải độc. Chứng cứ ngay trước mắt chứng minh suy đoán của Miêu Nghị.
Không phải độc thì là gì? Miêu Nghị suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không cần quan tâm nơi này có gì khác lạ, lo tìm thứ mình muốn mới là việc chính. Miêu Nghị thi pháp quét bốn phía, im ắng không có người, không giống như che giấu thứ gì. Miêu Nghị điều tra không xa có một hồ nước, lòng hắn máy động lao qua.
Miêu Nghị đáp xuống ven hồ, biểu tình trầm trọng. Trên hồ sóng nước dập dìu, chỗ nước cạn ven bờ mơ hồ thấy xương trắng rải rác. Khác với lúc trước, trong nước toàn là xương người.
Miêu Nghị bỗng ngoái đầu nhìn gần đó, trong sương mù mông lung có một người đi ra. Một phụ nhân mặc áo xám, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn liền biết không phải người của Tiên Hành cung. Miêu Nghị nhìn trên tay phụ nhân đang cầm một gốc linh tham.
Linh tham trên Tiên Hành tinh toàn là vật sở hữu của Tiên Hành cung, người ngoài không được tự tiện đào. Nếu là người quen của Tiên Hành cung, thật sự cần linh tham thì Tiên Hành cung sẽ đưa tặng, tội gì chạy tới đào bới. Người lén đào linh tham thì đã lộ rõ mục đích rồi.
Miêu Nghị đoán người này rất có thể chạy tới đào trộm linh tham, nhưng có thể né tránh tai mắt của Tiên Hành cung thì xem như có chút bản lĩnh. Nói đi phải nói lại, Tiên Hành tinh lớn như vậy miễn xông vào không bị phát hiện, trốn dưới mây mù hành động thì ước chừng Tiên Hành cung không dễ phát hiện. Nhưng khi ra vào Tiên Hành tinh dễ bị biết.
Miêu Nghị đang thấy lạ tại sao nữ nhân này không bị điều khác lạ nơi đây quấy nhiễu, tại sao phớt lờ hắn. Ở khoảng cách gần thế này Miêu Nghị có thể thấy nàng, hắn không tin nàng không thấy hắn. Miêu Nghị thấy nữ nhân cười khờ ngốc, nhìn hồ nước trước mắt như thấy thiên đường. Miêu Nghị cảm giác kỳ kỳ. Giữa trán nữ nhân hiển hiện Kim Liên tam phẩm, nàng nhẹ nhàng bay lên, có hộ thể pháp cương bảo vệ nàng bay về phía mặt hồ, chui xuống nước.
Miêu Nghị giật mình, lắc người chui vào trong hồ theo sau phụ nhân. Hắn và phụ nhân kia như ở trong một bọt nước lặn xuống đáy hồ.
Hai người lặn xuống khoảng mười trượng thì con ngươi Miêu Nghị co rút, đáy hồ dâng lên mây đen xoay tròn ập hướng hai người đang lặn.
Trong nước thì đâu ra mây đen? Miêu Nghị dùng pháp nhãn nhìn kỹ mới phát hiện là sâu đen cỡ hạt mè, nhỏ mà dữ tợn.
Phụ nhân lặn xuống trước gặp họa ngay, vùng vẫy trong nước. Miêu Nghị nhìn mà da đầu tê dại, bầy sâu chui thủng hộ thể pháp cương, đàn sâu bao bọc phụ nhân trong nước.
Phụ nhân kia không còn lý trí, chỉ có chút bản năng thi pháp khống chế, không biết cách chống cự, không biết nhanh chóng chui ra khỏi mặt nước chạy trốn, nàng cứ lặn xuống đáy. Miêu Nghị lao nhanh tới định cứu phụ nhân, nhưng đàn sâu không chỉ công kích phụ nhân còn chia một phần ra lao hướng hắn.
Miêu Nghị lập tức dừng lại, cảnh giác bốn phía, không biết tâm diễm của hắn có ngăn được đám sâu rậm rạp này không. Nếu có gì không ổn là Miêu Nghị sẽ phá nước đi ngay.
May mắn tâm diễm không khiến hắn thất vọng, với uy lực tâm diễm hắn phóng ra, đám sâu vừa chạm vào lưới lửa thì nổ đì đùng trong nước, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu. Đám sâu cũng thông minh, thấy tổn thất nặng nề mà không làm gì được Miêu Nghị liền bay đi.
Không có đàn sâu rậm rạp trở ngại tầm mắt, pháp nhãn của Miêu Nghị lập tức tìm hướng phụ nhân kia. Không xem không biết, nhìn rồi Miêu Nghị dựng đứng lông tơ, chớp mắt phụ nhân bị sâu quấn quanh biến thành xương trắng, bị đàn sâu quay quanh chìm vào đáy hồ.
Đáy hồ đen ngòm, Miêu Nghị không biết bên dưới có cái gì, cũng không rõ phía dưới có phải là nơi giấu kho báu không. Nhưng phụ nhân kia dù chết cũng muốn lặn xuống dưới khiến Miêu Nghị quyết tâm đi xem thử, cho dù là vì tìm báu vật.
Miêu Nghị một hơi lặn xuống đáy hồ, phát hiện đáy hồ đầy xương trắng, hầu như đều là xương người. Miêu Nghị đáp xuống, nhiều khúc xương đung đưa dưới đáy hồ. Từng đốm đen rậm rạp chui ra từ xương ống, thì ra chỗ đàn sâu cư trú là trong xương.
Đáy hồ như khung trời trắng có luồng khói đen ập hướng Miêu Nghị, khi đụng vào hộ thể tâm diễm thì tiếng đậu xào lại vang không ngừng. Kết quả như phía trước, tổn thất thảm trọng làm đàn sâu thua trốn, đến nhanh đi cũng mau, chúng nó lại chui vào xương trắng phau.
Đáy hồ trở về yên tĩnh, đại hình đáy hồ giống như vùng núi, đột ngột nhô lên lõm xuống. Miêu Nghị bơi tới lui thi pháp điều tra, rất nhanh phát hiện một cái hang trên vách đá bị cỏ nước rậm rạp che khuất. Miêu Nghị bay qua, thi pháp đẩy cỏ nước ra, thấy cửa hang có dấu hiệu bị người đào. Miêu Nghị thi pháp thăm dò bên trong thấy có đường dẫn vào, lòng hắn máy động rút kiếm chui vào, cảnh giác bốn phía lặng lẽ tiến lên.
Miêu Nghị bơi tầm thấp khoảng mấy chục trượng thì phía trước xuất hiện bậc thang nhân công. Miêu Nghị ló đầu lên từ mặt nước, nhìn cái hang phía sau bậc thang, hắn bay ra mặt nước chậm rãi đi vào. Miêu Nghị đi lên một khoảng cách phát hiện phía tận cùng lấp lánh ánh sáng, khi đi ra khỏi đường hầm thì trước mắt là một gian phòng đá to lớn.
Trên nóc phòng đá khảm một viên dạ minh châu tỏa ánh sáng nhu hòa chiếu sáng phòng đá. Ánh sáng lấp lánh không đến từ dạ minh châu mà là con ngọc trai to dài gần mười trượng giống như vỏ sò. Lần đầu tiên Miêu Nghị thấy vỏ sò lớn vậy.
Kinh người hơn là vỏ con sò lấp lóe tia điện không ngớt, ánh sáng lấp lánh đến từ đây.
Giống như lúc trước Miêu Nghị tìm kho báu thấy yêu tu bị trấn áp, kết cục không tốt gì hơn.
Vỏ ngọc trai màu bạc to lớn đã bị cưỡng ép cạy mở lộ ra thân thể to lớn tươi mới mập mạp không ngừng dâng lên, có tia điện lượn lờ bên trên. Một gậy sắt Hồng Tinh thô to cắm phập vỏ sò và thịt bên trong xuyên thủng xuống đất, bên trong có kim đỏ rậm rạp đâm xuyên thân thể nó, các sợi xích đỏ cột ngọc trai lại, khống chết chặt chẽ vật khổng lồ này không biết bao niêu năm.
← Ch. 1810 | Ch. 1812 → |