← Ch.1841 | Ch.1843 → |
Hai người khác không nói gì, ba người đã từng đi tới luyện ngục chi địa, hiện tại xem xét quả nhiên rất giống.
Một người hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta tiến vào tinh môn chưa bị phát hiện?
Không có người trả lời, đại tướng cầm đầu lấy tinh linh ra liên hệ.
Mấy ngày sau, Vân Ngạo Thiên đứng trong tinh vực rộng lớn, hắn giơ tay ôm ngực, trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn giật mình nhìn tinh vân trước mặt, nói cho đúng đây là trái tim đỏ sậm, tinh vân biến hóa kỳ lạ không ngừng bị trái tim này hấp thu.
Càng quỷ dị là có âm thanh trong trái tim truyền ra ngoài, dường như trái tim đang đập "Thùng thùng", nghe được âm thanh có phần giống tiết tấu trái tim của hắn, hắn đổ mồ hôi lạnh khi nghe được âm thanh.
Cảm giác này vô cùng quỷ dị, hắn không dám tiến lên phía trước, nhanh chóng xoay người thoát khỏi nơi đây.
Sau khi thoát khỏi trái tim quỷ dị kia, Vân Ngạo Thiên tiến vào tinh cầu u ám, sau khi đáp xuống mới thở bình thường, hắn thu hai cánh cúi đầu nhìn đất dưới chân, chỉ thấy nhuyễn trùng màu xám trắng bò ra khỏi mặt đất, chúng bò lên chân hắn, có một ít chui vào trong giầy, nhìn rất buồn nôn.
Một đám ma khí bộc phát dưới chân, vô số nhuyễn trùng nát như tương, có ma khí hộ thể hắn mới dò xét bốn phía.
Xác nhận không có ai, hắn phất tay gọi đám Mục Phàm Quân ra ngoài.
Bốn người vừa lộ diện, lập tức nhìn chung quanh.
Cuối cùng Cơ Hoan ứng phó lợi hại, yêu khí trên người bao phủ phạm vi vài trăm trượng chung quanh, đám nhuyễn trùng lập tức bỏ trốn mất dạng, hắn hỏi:
- Đại ma đầu, tại sao thoát thân lâu như vậy?
- Lâu như vậy? Ta chạy trốn trối chết, suýt nữa mất cả mạng......
Vân Ngạo Thiên cười lạnh, hắn cũng nói tình hình đại khái.
Ba tu sĩ pháp lực vô biên? Mấy người nghe xong liền sợ hãi, ngoài miệng không nói nhưng nội tâm may mắn, nếu lần này không có Vân Ngạo Thiên sợ là bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.
Cả đám người lấy tinh đồ ra dò xét, xác nhận đã đến luyện ngục chi địa, Tư Đồ Tiếu hỏi:
- Đã sắp đến địa ngục, kế tiếp làm sao bây giờ?
Cơ Hoan hỏi lại:
- Vu hành giả có sấm ngôn xác minh, hắn tính toán không sai, ngươi nói hiện tại làm sao bây giờ? Đương nhiên là "Chậm đợi lồng giam", thành thành thật thật chờ ở đây đi! Ngay cả Thiên đình cũng không dám chạy loạn nơi đây, chúng ta chạy loạn chẳng phải tìm chết sao?
Mấy người nhìn nhau không nói gì, bỗng nhiên cả bọn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời u ám xuất hiện sấm sét, mưa gió nổi lên...
Lại qua một năm, hai đạo bóng người từ trên trời giáng xuống rừng cây bên cạnh đồng ruộng, hai người đứng song song nhìn thân ảnh áo xanh đang cày ruộng.
Một người trong đó da mặt trắng nõn, mặt dày gầy, áo khoác ngắn tay màu đen, đầu đội mũ cao, vẻ mặt âm lãnh, chính là thiên đình giám sát hữu sứ Cao Quan.
Người khác hơi lùn, mày rậm mắt to, mặt ngựa râu ngắn, cẩm y màu lam, gương mặt hòa ái hơn không ít, tay vuốt chòm râu, ánh mắt sáng ngời thỉnh thoảng nhìn sang đám nữ nhân trên đồng, sau khi nhìn một lúc liền lắc đầu, người này chính là Thiên đình giám sát tả sứ Tư Mã Vấn Thiên!
Hai người không nói gì, chỉ đứng chờ.
Qua một lúc lâu mới thấy Thanh chủ khiêng cuốc đi tới, lúc này hai người mới tách ra đứng, Thanh chủ đi qua hai người, hai người theo sau.
Thả cuốc ngồi xuống, Thanh chủ uống cạn chén trà Tư Mã Vấn Thiên dâng lên, ánh mắt nhìn sang Cao Quan, cười nói:
- Ngươi cũng đến đây, chuyện khảo hạch bên kia thế nào rồi?
- Tất cả bình thường, nghe nói cấp dưới có chút chuyện, đang chạy về báo tin.
Cao Quan chắp tay trả lời.
- Việc này ta đã giao cho Vấn Thiên tra.
Thanh chủ lại giao chén trà cho Tư Mã Vấn Thiên, hỏi:
- Hoàng Hạo hưng sư động chúng như thế, tình huống thế nào?
Tư Mã Vấn Thiên lại châm nước trà cho Thanh chủ, hắn vuốt râu và nói:
- Hoàng Hạo không dám giấu diếm, hắn đã báo cáo tình hình, hung thủ đã xông vào địa ngục, cũng phát hiện một tinh môn không bị phát hiện, ta cũng tự mình đi vào, thật sự là tinh môn đi vào địa ngục.
- Buổi trưa các thế lực dốc toàn lực lượng, Hoàng Hạo phản ứng rất nhanh chóng tập trung nghi phạm! Các ngươi nhìn xem, đây mới là thần tử của trẫm, cả đám đều khuyên trẫm không nên náo động lòng người bàng hoàng, một khi liên lụy tới lợi ích của chính bọn họ, bọn họ mới không thèm quan tâm mà huy động toàn lực huyên náo cả thiên hạ bàng hoàng!
Thanh chủ mỉa mai một câu, liếc mắt nói:
- Xác nhận hung thủ sử dụng Đại Ma Vô Song Quyết?
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu nói:
- Chắc có lẽ không sai, có ngàn vạn người nhìn thấy hung thủ có đôi cánh sau lưng, Hoàng Hạo muốn làm giả cũng không giả được, giám sát cũng nhìn thấy, thần tự mình hỏi qua, xác nhận là Đại Ma Vô Song Quyết không thể nghi ngờ.
Thanh chủ vịn tay lên đầu gối, hắn nhắm mắt lại và hỏi:
- Tại sao chứng minh hung thủ xông vào địa ngục? Chẳng lẽ người ta nhìn thấy có kiểm tra liền chột dạ chạy vào địa ngục?
Tư Mã Vấn Thiên trả lời:
- Việc này không có người nào tận mắt nhìn thấy, cho nên không thể khẳng định, tuy thần tra truy tung lộ tuyến của hung thủ, căn cứ tuyến đường xảy ra vụ án, dựa theo tu vi và thời gian chống cự mà suy tính, có một điểm vô cùng trọng yếu xuất hiện, đối phương đã hạ sát ba đại thống lĩnh thiên nhai, nếu không cậy vào có đường lui là lối vào địa ngục, không có người nào dám làm như thế. Từ những người chứng kiến, đao của hung phạm ăn khớp với vết đao trên người Tri Chu Tinh, cho nên khả năng nghi phạm là hung thủ rất lớn, đủ loại nhân tố ăn khớp, trên cơ bản đã xác định.
Thanh chủ nói:
- Hung thủ đắc thủ liền chạy thẳng tới tinh môn. Nói cách khác hung thủ rất quen thuộc địa ngục, khả năng đi ra từ địa ngục là rất lớn. Vậy có phải nói, trong địa ngục còn có lối đi khác chưa bị phát hiện, còn có thông đạo khác ra khỏi địa ngục?
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu:
- Rất có thể là như vậy, thần đã tra các tinh môn bị khóa, xác nhận phòng thủ rất nghiêm mật, chắc chắn sẽ biết nếu có người ra khỏi địa ngục, tai mắt của giám sát sứ cũng không phát hiện người nào ra vào. Cho nên khả năng hung thủ là người trong địa ngục rất lớn, nếu không có người trốn vào địa ngục là muốn chết, hung thủ cũng sớm chuẩn bị đường lui trong địa ngục. Như thế suy đoán ra, địa ngục còn thông đạo khác.
- Ha ha! Quả thật là trùng chết trăm năm vẫn còn cương, sáu lão quỷ chết nhiều năm vẫn còn dư nghiệt lưu lại xông ra náo loạn. Trước kia trẫm còn kỳ quái, vì sao vây quét nhiều năm như vậy nhưng không thể đập chết đám phản tặc, thậm chí trẫm hoài nghi trong người của mình có kẻ mật báo cho phản tặc hay không, cảm tình trẫm không thể giết chết đám dư nghiệt, thì ra là do bọn chúng đã sớm đào động ra ra vào vào!
Thanh chủ mặt không biểu tình yên lặng, nói:
- Phải nghĩ biện pháp giải quyết việc này, giám sát sứ các ngươi có đối sách hay không? Nhân thủ đi vào địa ngục có tiến triển hay không?
← Ch. 1841 | Ch. 1843 → |