← Ch.1894 | Ch.1896 → |
Nhưng vô dụng, nếu chỉ có hàng trăm sợi khổn tiên thằng thì Miêu Nghị còn ứng đối được. Nhưng khổn tiên thằng được ném tới quà dày đặc, một chốc hơn năm vạn cái, đủ vùi hắn. Không ai có tốc độ ra tay nhanh đến mức một cú đấm ra mấy vạn đương thương.
Ngươi bị dính một sợi khổn tiên thằng là sẽ bị trói gô ngay, huống chi số nhiều như thế.
Miêu Nghị định dùng Đả Bất Lạn bảo vệ mình, nhưng vô ích, trừ phi ngươi tốn trong Đả Bất Lạn suốt đời không ra. Huống chi khổn tiên thằng có thể biến dài, hoàn toàn có thể trói chết Đả Bất Lạn.
Trong lúc gấp gáp óc Miêu Nghị lóe tia sáng, Nghịch Lân thương đang bay múa chợt biến mất khỏi tay hắn, đã bị hắn thu lại.
Đường sống lướt qua chớp mắt, trong lúc gấp gáp hắn không rảnh quan tâm Hắc Thán, vảy trên chiến giáp đột nhiên dựng thẳng. Mỗi miếng vảy dựng đứng gai nhọn, chiến giáp như mọc đầy gai, đây là chiến giáp lúc trước Yêu Nhược Tiên luyện chế cho Miêu Nghị.
Vèo!
Trong phút chốc Miêu Nghị xoay tròn như gió lốc.
Bốp! Bốp! Bốp!
Các sợi khổn tiên thằng nổ thành sương vàng.
Chiến giáp xoay tít chĩa vô số gai nhọn cắt đứt khổn tiên thằng tơi tả, không cách nào dính vào người Miêu Nghị, lợi hại còn hơn nhím. Thật là tới bao nhiêu phá bấy nhiêu, trong phút chốc quanh thân Miêu Nghị đã bị sương vàng dày đặc nổ tung bao phủ.
- A!
Thiên tướng thi pháp điều khiển khổn tiên thăng giật mình kêu lên:
- A!
Nhiếp Công chỉ huy tác chiến ngoái đầu quát to:
- Có chuyện gì?!
Lúc này quá nhiều khổn tiên thằng chen chúc lao ra, không thấy rõ tình hình Miêu Nghị bị vây trong đó.
Người hét thất thanh trả lời:
- Khổn tiên thằng của mạt tướng bị hủy!
Nhiếp Công không rõ tình huống quát nạt:
- Hô lớn gọi nhỏ cái gì, hắn chỉ vùng vẫy sắp chết, lát nữa sẽ bồi thường gấp đôi tổn thất cho ngươi!
Nhưng rất nhanh Nhiếp Công phát hiện không thích hợp, mấy vạn người liên tiếp kinh kêu, cộng thêm tần suất khổn tiên thằng nổ quá mau.
Người ở bên ngoài xem cuộc chiến cũng nhận ra mấy vạn người bao vây hình tròn đang rung động. Ai nấy xoe tròn mắt nhìn, không biết trong đó xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mấy vạn khổn tiên thằng mà không thể bắt được Ngưu Hữu Đức sao?
Cao Quan hơi rũ mắt xuống chợt mở mắt ra nhìn chằm chằm. Động tác vuốt râu của Đằng Phi khựng lại, nhìn chằm chằm vào vị trí người đang vây khốn.
Không biết bao nhiêu người quen hoặc không quen Miêu Nghị đều lộ biểu tình nghi ngờ.
Trong trận tập kết mấy vạn người, bốn người Nhiếp Công cách xa nhìn nhau, trong mắt tràn đầy giật mình, thầm nhủ: Sao có thể như vậy?
Rất nhanh suy đoán của họ được xác minh, mấy vạn khổn tiên thằng bắn tới rồi nổ thành mảng lớn sương vàng, sương vàng bao phủ khổn tiên thằng bay tới sau khiến người không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, đây rõ ràng là sương vàng sau khi khổn tiên thằng bị nổ.
Đột nhiên một luồng pháp lực thổi quét sương vàng khuếch tán sang hướng khác, một bóng người thấp thoáng trong sương vàng.
- Grào grào!
Tiếng rồng ngâm uyển chuyển vang lên, một đầu thương ba mũi sắc nhọn đâm ra từ sương vàng mờ ảo.
Một thương đâm ra, sương vàng xung quanh đầu thương khuếch tán lộ ra Miêu Nghị mắt lạnh lẽo túc sát một cánh tay cầm thương.
Mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm. Bốn người Nhiếp Công tái mặt, lòng thầm rít gào: Sao có thể như vậy?
- Tài mọn cũng dám mưu hại ta?
Miêu Nghị chậm rãi đung đưa trường thương rồi đột nhiên ngừng rung thương, chỉ vào mặt Nhiếp Công rống to:
- Ngưu Hữu Đức ở đây, ai dám quyết tử chiến với ta?
- A!
Mấy vạn người giật mình bị tiếng rống làm tỉnh táo lại, cùng hút ngụm khí lạnh. Trời ạ, mấy vạn khổn tiên thằng đều không làm gì được tên này!
Nghe câu đó đa số người bản năng lùi lại một bước.
Đây là hành động muốn né mũi nhọn, nhưng đám người ở bên ngoài xem cuộc chiến kèm theo tiếng rống ồm ồm của Miêu Nghị thì như thể một tiếng quát hù lùi mấy vạn đại quân. Người xem cuộc chiến rung động, không biết bên trong xảy ra chuyện gì đáng sợ mà khiến Ngưu Hữu Đức có uy thế như vậy.
Bên ngoài không biết bao nhiêu người giật mình nhìn nơi này, nhìn chằm chằm không chớp mắt cái này, họ rất muốn biết bên trong có gì.
Miêu Nghị ở bên trong đột nhiên ngoái đầu, phía sau nổ đì đùng. Hắc Thán bị trói chặt đang vùng vẫy mấp máy bứt đứt mấy cọng khổn tiên thằng, móng vuốt sắc bén cào cấu trên người. Móng vuốt Hồng Tinh lập tức cắt đứt các sợi khổn tiên thằng trói buộc mình.
Nhưng thân thể của Hắc Thán quá to, có vài chỗ móng vuốt không với tới, không thể gồng sức bứt đứt được.
Miêu Nghị thấy vậy sửng sốt, có thể nói là mừng hết sức. Mợ ơi, mập chết tiệt có sức quá lớn, có thể bằng vào sức mạnh bứt đứt khổn tiên thằng.
Dù Miêu Nghị đã chứng kiến sức mạnh xuyên thủng núi to của Hắc Thán, biết nó rất mạnh nhưng không ngờ đến mức này, có thể bứt đứt khổn tiên thằng. Ít nhất tu sĩ cảnh giới Kim Liên không thể bứt đứt khổn tiên thằng chế tạo bằng đồng tâm tinh.
Trong đám người vây khốn lại hút ngụm khí lạnh, giật mình nhìn Hắc Thán:
- Ui!
Miêu Nghị lắc mình lao qua, trường thương đâm hướng Hắc Thán đụng vào chiến giáp trên người nó. Đầu thương sắc bén vạch một đường, khổn tiên thằng trói trên người nó bị đứt đoạn.
Hắc Thán thoát khốn liền cực kỳ cuồng bạo gầm rống hướng mọi người:
- Grào!
Hắc Thán nhe răng nhanh dữ tợn, quẫy người, mắt sư tử đỏ rực tràn đầy cuồng bạo tức giận.
Miêu Nghị đáp xuống lưng nó, một người một ngựa lại lần nữa hợp nhất.
Thấy không thể nhốt Miêu Nghị được, bốn người Nhiếp Công giật mình trao đổi ánh mắt với nhau, cùng gật đầu, vung tay hét to với đám người sau lưng mình:
- Giết!
Bốn người lao ra trước, từ bốn hướng hợp vây công kích Miêu Nghị. Nếu không thể ổn định bắt giữ Miêu Nghị thì bốn người đành xông lên làm gương, lúc này không đi đầu thì khó mà cổ vũ người khác tiến lên. Dù sao đám người này không phải bộ hạ của họ, ra lệnh một tiếng liền nghe theo. Bốn người chỉ có thể làm gương cho sĩ tốt.
Ba trăm người cưỡi tọa kỵ, ba trăm người có tọa kỵ linh thú cứng da đầu xung phong, mấy vạn người từ bốn phía bao vây thì nhìn nhau, tạm thời không có người nhúc nhích.
Miêu Nghị cầm thương nhìn bốn phía, khuôn mặt lạnh lùng sát ý.
Mắt thấy hợp vây sắp ập đến, Hoa Đại Lang một trong bốn hướng dẫn đầu xung phong bỗng đẩy một chưởng, hơn mười sợi dây leo phun ra bao trùm lên Miêu Nghị. Mỗi sợi dây leo mọc các nụ hoa màu hồng.
← Ch. 1894 | Ch. 1896 → |