← Ch.1940 | Ch.1942 → |
Mấy ngày sau, sau khi làm một ít sắp xếp, Kim Mạn và Thạch Vân Biên xuất hiện trước mặt Miêu Nghị. Cái bánh từ trên trời rớt xuống to như vậy khiến cho Miêu Nghị kinh hãi kêu lớn một tiếng, nhịn không được ngạc nhiên, quả thực còn cho là mình đang nghe nhầm.
Miêu Nghị há hốc miệng, sững sờ chỉ vào mũi mình, hai mắt khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trước mắt.
- Ngươi không nghe nhầm đâu.
Kim Mạn gật đầu xác nhận.
Miêu Nghị chỉ vào mũi mình tiếp tục hỏi:
- Tân Vô lượng thánh chủ của một giới, để cho ta làm?
Kim Mạn lần nữa gật đầu:
- Vâng.
Miêu Nghị tiếp tục há mồm trong chốc lát, sững sờ hỏi:
- Vì sao?
Kim Mạn nói:
- Đầu tiên trong tay ngươi nắm giữ đại pháp tu hành của Nhất nhiệm Thánh chủ. Là truyền nhân tu hành công pháp của thánh chủ. Đương nhiên muốn tiếp nhận vị trí thánh chủ thì tiếp đó phải cứu ta thoát khốn, khi đó ta mới báo đáp ân cứu mạng của ngươi.
Trong lòng Miêu Nghị hoài nghi, ánh mắt hoài nghi không ngừng xem xét trên thân hai người, thử hỏi:
- Cũng chỉ có thế thôi sao?
Kim Mạn nói:
- Chẳng lẽ là truyền nhân của Thánh chủ và ân nhân cứu mạng, hai lý do này còn chưa đủ hay sao?
Đủ cái gì mà đủ? Tuy rằng chợt nghe qua thì cũng có thể có chuyện như vậy. Thế nhưng nghĩ lại không khỏi quá gượng ép một chút. Miêu Nghị đánh chết cũng không tin có chuyện tốt như vậy. Hắn không chút do dự khẳng định bên trong chắc chắn có âm mưu. Hắn gượng cười khoát tay nói:
- Không ổn, không ổn. Tu vi Miêu mỗ nông cạn, năng lực có hạn, gánh không được trách nhiệm như vậy. Tướng chủ pháp lực vô biên, nhân tâm cùng hướng, nên tiếp tục chủ trì đại cục. Miêu Nghị ta nguyện ý nghe theo tướng chủ phân công.
Nguyện ý nghe theo phân công là giả, muốn bảo vệ tính mạng mới là thực.
Trong lòng Kim Mạn và Thạch Vân Biên thầm mắng, ngươi nghĩ bọn ta thực sự nguyện ý tôn ngươi lên làm chủ sao? Nếu không phải không có biện pháp, ngươi nghĩ mình có thể kiếm được chỗ tốt như vậy sao? Ngươi không ngờ còn ra vẻ, chuyện tốt lớn lao người khác muốn cầu cũng không được ngươi lại ra vẻ miễn cưỡng như vậy.
Mà Miêu Nghị trong mắt Kim Mạn vốn là người vô sỉ hạ lưu, đối với Miêu Nghị vốn không có hảo cảm gì, cho nên cũng lười nói dông dài với Miêu Nghị, trực tiếp ngắt lời, cưỡng bức hắn:
- Nếu như ngươi không muốn gánh trách nhiệm này cũng được, chúng ta không miễn cưỡng. Bất quá chúng ta tuyệt đối sẽ không để mặc cho người ngoài còn sống rời khỏi đây. Đương nhiên, nể mặt ngươi đã cứu tính mạng ta, ta cũng không giết ngươi. Quan tài ta nằm hơn mười vạn năm sẽ tặng cho ngươi. Ngươi cũng đi vào nằm mười vạn năm, mười vạn năm sau ta lại thả ngươi rời đi. Lựa chọn như thế nào ngươi tự mình xử lý đi.
Dứt lời, nàng quay người rời đi.
- Xin tướng chủ dừng bước.
Miêu Nghị gấp gáp, nhanh chóng phất tay ngăn cản nàng
- Ồ?
Kim Mạn quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
- Nhanh như vậy đã có quyết định rồi sao?
Quyết định cái rắm, trong lòng Miêu Nghị thầm mắng, đây mà cũng gọi là không miễn cưỡng sao? Nằm trong quan tài mười vạn năm, nói đùa gì vậy? Nếu như không phải không có biện pháp, ai nguyện ý chịu như vậy chứ? Lại nói, chuyện sau đó ai mà nói rõ được. Có quỷ mới biết sau mười vạn năm trong quan tài đối phương có thể thả mình đi hay không.
Hắn cười làm lành, chắp tay nói:
- Nếu như đã được tướng chủ để mắt nể tình, tại hạ cũng không dám ngỗ nghịch. Huống chi đối với tại hạ mà nói, có thể trở thành tân Vô Lượng thánh chủ của một giới quả thực cũng là chuyện tốt không dám nghĩ tới. Chỉ là tu vi Miêu Nghị nông cạn, năng lực có hạn. Lại không có kinh nghiệm, không biết có tài đức gì thống soái Vô Lượng nhất đạo. Thực sự sợ cảnh có ý tốt nhưng lại làm xấu chuyện. Hơn nữa những người khác chưa hẳn đã ủng hộ.
Ngụ ý là, không phải ta không muốn làm Vô Lượng Thánh chủ, kỳ thực rất muốn làm, chỉ là lo lắng mình làm không tốt mà thôi.
Tiểu nhân. Trong lòng Kim Mạn xem thường hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là nàng làm cho Miêu Nghị không có lựa chọn nào khác mà phải chịu thua. Thế nhưng hiện tại Miêu Nghị lại ra vẻ như vậy, quả thực hèn hạ không thôi. Đoán chừng cho dù Miêu Nghị có một trăm cái mồm cũng không chứng nhận được bản thân trong sạch. Ai bảo trước đó người ta đã có ấn tượng không tốt với hắn, ấn tượng đầu tiên thực sự rất quan trọng.
Kim Mạn nói:
- Ngươi yên tâm, tự nhiên chúng ta sẽ ở bên cạnh giúp đỡ.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Có Tướng chủ ủng hộ ta cũng yên tâm.
Miêu Nghị vui vẻ ra mặt pha trò, lại chợt hỏi:
- Không biết sau khi kế nhiệm Thánh chủ ta sẽ phải làm những gì?
Hắn muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn của người ta, xem người ta muốn hắn làm Thánh chủ rốt cuộc là có ý đồ gì. Tóm lại, lý do báo ân này hắn không tin.
Kim Mạn nói:
- Đương nhiên là làm những chuyện Thánh chủ nên làm. Đầu tiên là nghĩ biện pháp báo thù cho Thánh chủ tiền nhiệm, giải huyết hận cho chư vị huynh đệ. Đả đảo Thanh chủ và Phật chủ. Dẫn mọi người thoát khỏi địa ngục, đây là chức trách của người kế nhiệm được đông đảo huynh đệ tán thành.
Con mẹ nó, lão tử làm gì có bổn sự lớn như vậy? Trong lòng Miêu Nghị bất đắc dĩ, chuẩn bị đi một bước tính một bước, tìm cơ hội thoát thân. Trên mặt hắn nặn ra nụ cười, nói:
- Hiểu rõ, hiểu rõ.
Chuyện cứ tạm thời quyết định như vậy, Kim Mạn và Thạch Vân Biên rời đi. Hai người còn phải chuẩn bị cho chuyện kế nhiệm Thánh chủ của Miêu Nghị. Đầu tiên là phải thuyết phục những tướng lĩnh khác, chuyện này không tránh được.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Miêu Nghị chú ý trọng điểm vào Thạch Vân Biên bên cạnh Kim Mạn. Người này từ đầu tới đuôi không nói một tiếng nào. Sau khi rời đi lại nhìn thủ vệ hai bên, ý bảo vẫn giám thị hắn. Khiến cho hắn không có biện pháp liên lạc với đám người Vân Ngạo Thiên. Cuối cùng cũng chỉ có thể dừng tay bồi hồi. Suy nghĩ xem rốt cuộc đối phương muốn mình làm Thánh chủ là có ý gì.
Ngay cả lai lịch mình cũng không biết đã để hắn làm Thánh chủ thống soái bọn họ. Nói đùa gì vậy? Có âm mưu. Trong này tuyệt đối có âm mưu.
Chẳng lẽ đám người Vân Ngạo Thiên vì tự bảo vệ mình nên tiết lộ thân phận của lão tử sao? Một đám phản tặc lại chuẩn bị để lão tử về nằm vùng? Cũng không phải thực sự muốn lão tử làm Thánh chủ gì đó.
Loại hoàn cảnh này khó có thể phán đoán rõ ràng. Miêu Nghị đi tới đi lui trong đình viện, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ thông ra được cái gì.
- Đứng lại.
Miêu Nghị còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, ở cửa đình viện đã truyền ra một đạo thanh âm ngăn cản. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thủ vệ ở cửa ra vào đang ngăn cản hai nữ tử mặc y phục màu vàng. Một người cao, một người thấp, tư sắc cũng không tệ. chỉ là bộ dáng lạnh lùng khiến cho người ta nhìn vào đã cảm thấy xa cách.
Tuy rằng Miêu Nghị cũng đã quen với việc người ở đây lúc nào cũng có bộ dáng như bị người ta nợ tiền.
Một nữ tử trong đó đưa ra một khối ngọc thủ vệ, lạnh lùng nói:
- Vâng mệnh thủ dụ của tướng chủ.
← Ch. 1940 | Ch. 1942 → |