← Ch.2050 | Ch.2052 → |
Thấy hắn không ngại, Bích Nguyệt phu nhân cắn răng nói:
- Chỉ cần ngươi không chê ta, ta nguyện ý!
Hải Uyên Khách lại nói:
- Nếu ngươi không có ý kiến, sau khi trở về chúng ta sẽ thành thân, ta cưới ngươi.
Lời này không khác gì sấm sét cuồn cuộn, đám người Miêu Nghị lại há hốc mồm, bộ dạng bị kích thích không nhẹ.
Lúc này cả đám người mới biết Hải Uyên Khách quá dứt khoát, tất cả kịch bản chuẩn bị tốt và quá trình đều ném đi, càng không cần những thứ linh tinh lặt vặt, hắn trực tiếp đi tới kết quả, lần thứ nhất gặp mặt đã muốn cưới người ta, hơn nữa còn là nữ nhân của người khác, điểm này có phần nói mò trong đó.
Bọn họ cảm thấy khá tốt, dù sao cũng là người biết nội tình, Tư Đồ Tình Lan mới thật sự ngạc nhiên suýt rơi cả tròng mắt, hoài nghi có phải Hải Uyên Khách mình biết hay không? Nàng hỏi:
- Hải Uyên Khách, ngươi đang nói đùa đúng không?
Nàng cảm thấy Hải Uyên Khách không phải người đang nói đùa, tăng thêm việc hôm nay có phần kỳ quặc, nàng cho rằng đang giở trò quỷ gì, lại nhìn thấy bộ dạng đám người Miêu Nghị thật sự ngạc nhiên không nhỏ mới biết không phải an bài từ trước.
Hải Uyên Khách không để ý tới nàng, lại dùng ánh mắt u buồn nhìn Bích Nguyệt phu nhân, chỉ chờ nàng trả lời thuyết phục.
-...
Bích Nguyệt phu nhân cũng kinh ngạc không nhỏ, trợn mắt há hốc mồm đứng ngây ra đó, nàng không cho rằng mình có mị lực như vậy, huống chi Hải Uyên Khách là nhân vật uy chấn thiên hạ, có sắc đẹp cỡ nào chưa gặp qua, không đến mức bị nữ tử có trượng phu như nàng mê hoặc mất đi thần trí.
Ngay cả ba nữ nhân tìm được đường sống trong cõi chết cũng há hốc mồm.
Thấy nàng không trả lời thuyết phục, Hải Uyên Khách cau mày nói:
- Ngươi không muốn?
Có câu nói Bích Nguyệt phu nhân bị nghẹn ở cổ họng, nàng không nói ra sẽ nghẹn chết, lúc này kiên trì hỏi:
- Ta đã đáp ứng làm nữ nhân của ngươi thì không nuốt lời, ta có thể hỏi một câu hay không?
Hải Uyên Khách bình tĩnh nói:
- Đã từng có một nữ nhân chấn chờ đợi ta, khi ta trở về chậm hơn ước định ba canh giờ. Vào lúc ta đi tới nơi ước định đã phát hiện nàng chết trong tay người khác vào một canh giờ trước, nàng có dung mạo giống ngươi...
Dừng ở đây, hắn không nói gì nữa.
Bích Nguyệt phu nhân đã tự động não bổ, thì ra tay rất giống nữ nhân kia. Vì vậy hắn không muốn đợi lát nữa, tìm ta chỉ vì đền bù tiếc nuối. Trong lòng có đáp án, nàng gật đầu nói:
- Biết rõ, nghe ngươi an bài.
Miêu Nghị sờ cằm nói thầm, xem bộ dạng Hải Uyên Khách rầu rĩ nhưng trên thực tế là gia hỏa chuyên lừa nữ nhân! Lời nói dối này quá không bình thường, trong miệng cười ta lại không khác gì sự thật, tăng thêm biểu lộ cực kỳ xứng đôi, thật sự là thật không thể thật hơn, quả nhiên là gừng càng già càng cay, đáng học!
Sắc mặt đám người Ngao Thiết vô cùng đặc sắc, lý do này không thể lừa gạt bọn họ.
Sau khi Hải Uyên Khách đạt được câu trả lời, lúc này mới quay đầu lại nói với Ngao Thiết:
- Ta cũng mang ba người kia đi cùng, mang theo hầu hạ nàng.
Hắn chỉ vào Bích Nguyệt phu nhân.
Ba nữ nhân may mắn còn sống hiểu ra vấn đề, thì ra bọn họ còn sống là nhờ vào Bích Nguyệt phu nhân.
Ngao Thiết nói:
- Hải Uyên Khách, ngươi làm như vậy có phần nói không qua đấy.
Hải Uyên Khách hỏi lại:
- Chẳng lẽ ta mang đám nữ nhân đi không được sao? Ngươi muốn ngăn ta?
Ngao Thiết:
- Không phải ta muốn ngăn ngươi, mà là muốn cảnh cáo ngươi, một khi các nàng để lộ tin tức gì, tướng chủ không bỏ qua cho ngươi đâu.
- Không cần ngươi nhắc nhở, ngày mai nhớ tới uống rượu mừng.
Hải Uyên Khách nói xong câu này liền thu Bích Nguyệt phu nhân và ba nữ nhân khác vào trong thú nang.
Đưa mắt nhìn tinh không trống trải, đám người Miêu Nghị có cảm giác như đang nằm mơ, chuyện này dựa theo ước định cần tối thiểu vài chục năm. Kết quả Hải Uyên Khách giải quyết xong trong một ngày, đúng là quá mức thần tốc, nhưng làm được không?
- Các ngươi đang giơ trò quỷ gì thế?
Tư Đồ Tình Lan kinh nghi bất định không biết xảy ra chuyện gì, không đạt được câu trả lời liền hỏi.
- Thật giả? Hải Uyên Khách thật muốn cưới nữ nhân kia sao?
Thạch Vân Biên vui vẻ nói:
- Là thật là giả ngày mai đi xem chẳng phải sẽ biết sao?
Ngày kế tiếp, Vô Lượng tinh, năm đại tướng quân tụ tập tại một tinh cầu, nơi này đều là biển cả, không có gì lục địa, biệt thự của Hải Uyên Khách được xây trên hải đảo, quy cách cung điện nhà ưửa kém hơn cung điện Thánh chủ một ít.
Lúc này cả cung điện vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, vào lúc màn đên xuất hiện, đừng nói mấy vị khác, ngay cả Kim Mạn cũng tới.
Khách nhân không nhiều, chỉ bày hơn mười bàn trên đình viện, Hải Uyên Khách cố ý giản lược, Bích Nguyệt không dám có ý kiến, đương nhiên nàng không muốn tin tức này bị người năm đạo khác biết rõ.
Hôm nay là ngày vui, rốt cuộc Hải Uyên Khách cũng cởi trang phục đặc sắc kia ra, hắn mặc hỉ phục màu đỏ, Bích Nguyệt phu nhân cũng mang mũ phượng khăn quàng vai, ba nữ nhân may mắn tránh thoát một kiếp đang trợ giúp hai người tế bái thiên địa.
Sau khi đua vào động phòng, Kim Mạn cảm thán:
- Ủy khuất Hải Uyên Khách.
Ánh mắt nhìn sang đám người làm chuyện xấu, đám người Ngao Thiết ho khan tránh né ánh mắt của nàng. Tư Đồ Tình Lan cũng tìm được chân tướng từ chỗ Kim Mạn, cũng hiểu rõ xảy ra chuyện gì, ánh mắt cũng nhìn mấy gia hỏa kia, nàng lẩm bẩm:
- Nam nhân không có một thứ tốt!
Miêu Nghị lại nghĩ tới cảnh Bích Nguyệt phu nhân bái thiên địa liền không khép miệng được, người ta chạy đến Luyện Ngục chi địa khảo hạch, Bích Nguyệt nữ nhân chạy tới Luyện Ngục chi địa lập gia đình lần nữa, nếu như Thiên Nguyên Hầu biết rõ, không biết Thiên Nguyên Hầu có bị tức chết hay không.
Kỳ thật ngươi tái giá cũng không có gì, mấu chốt tái giá liền có động tác, quả nhiên đám người này không từ thủ đoạn, tuy việc này bởi vì Miêu Nghị cho nên hắn phải bảo trì khoảng cách với việc này.
- Ô... Ô... Ô...
Trên bờ biển sóng đánh vào bờ, tiếng tiêu du dương mang theo bi thương và tang thương.
Bích Nguyệt đi ra đình viện phía sau, đây là lần đầu tiên nàng đi quanh biệt thự này, Hải Uyên Khách đã từng nói rõ với nàng, không thể chạy loạn ở đây, chưa cho phép không được tự tiện rời khỏi toà đảo này, nói bây giờ còn có không ít người kiêng kị thân phận của nàng, bảo chính nàng tự giác một chút, tránh những phiền toái không cần thiết.
Vài ngày qua nàng nghe được bên ngoài có tiếng tiêu êm tai và thương cảm cho nên mới đi ra xem thế nào.
← Ch. 2050 | Ch. 2052 → |