Vay nóng Tima

Truyện:Phi Thiên - Chương 2117

Phi Thiên
Trọn bộ 3913 chương
Chương 2117: Lão tử liền chuẩn bị làm như vậy! (Thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3913)

Siêu sale Shopee


- Như phu nhân, có chuyện gì sao?

. Diêm Tu âm trầm hỏi.

Phi Hồng hỏi:

- Vì sao mấy ngày không gặp đại nhân?

Diêm Tu đáp lại:

- Đại nhân ra ngoài làm việc. Trước khi ngài rời đi đã căn dặn rõ ràng chuyện bên này.

Phi Hồng "A" một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía trước.

- Phu nhân.

Nha hoàn bên cạnh cẩn thận nhắc nhở một tiếng. Phi Hồng quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện Diêm Tu đang thâm trầm đi theo sau mình. Nàng không nhịn được dừng bước, xoay người lại hỏi:

- Diêm Tu, ngươi đi theo ta làm gì?

Diêm Tu đáp lại:

- Trước khi đại nhân rời đi có hạ pháp chỉ cho ty chức. Thời điểm ngày không có ở đây, ty chức phải bảo vệ an toàn cho Như phu nhân.

Phi Hồng nhất thời không còn có hứng thu "đi dạo xung quanh một chút" nữa. Nàng cũng không thích nhìn thấy gương mặt đó của Diêm Tu. Sau khi tùy tiện lòng vòng, nàng lại trở về tẩm cung.

Lúc này, Dương Khánh từ trong Nguyệt Môn bên cạnh vòng ra, chậm rãi đi tới bên cạnh Diêm Tu, nhỏ giọng nói:

- Sau đó không nên theo quá sát. Nếu thường xuyên làm như vậy, dễ khiến cho nàng nghi ngờ. Hơn nữa còn dễ mang tới nguy hiểm cho ngươi. Một khi nàng xem ngươi là cản trở lớn nhất báo lên, phía trên nàng khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết được ngươi. Tới lúc đó ngươi không thể ngăn cản được!

Diêm Tu khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.

Đã đến giờ xuất phát, Miêu Nghị cũng từ trong ôn nhu quê nhà bò trở về. Cả nhà thê thiếp người quỷ yêu ma đầy đủ hết, ngoài ra còn thêm đôi song sinh. Cuối cùng mỗi người đều được hầu hạ đúng chỗ, được kêu là đau nhức thoải mái. Trước khi đi, hắn cũng để cho Vân Tri Thu an bài Bì Quân Tử hủy đi tất cả địa đạo.

Vân Tri Thu vốn muốn Miêu Nghị mang theo phần lớn gia sản đi. Miêu Nghị từ chối, để cho nàng mang đi. Không cần mang theo quá nhiều gia sản đi Tả Đốc Vệ. Bọ ngựa cũng chỉ mang đi mười lăm con. Thời gian cần đổi để sử dụng, sẽ phái người tìm nàng lấy. Thật ra, than đen hắn lại mang đi.

Vào giờ phút này, thống lĩnh khu vực bốn thành cũng chạy tới Thủ Thành Cung tiễn đưa. Từ Đường Nhiên không cho phép tiễn đưa, muốn dẫn gia quyến cùng đi. Không có gánh nặng trong lòng, lúc này hắn ngược lại thành người thoải mái nhất.

Thấy Từ Đường Nhiên hào hiệp như vậy, tâm tình Mộ Dung Tinh Hoa chợt không hiểu. Miêu Nghị nhìn thấy Phi Hồng dẫn theo hai nha hoàn từ bên trong tẩm cung đi ra. Sau khi theo mọi người hành lễ, nàng lại chủ động tiến lên một bước nói:

- Đại thống lĩnh, có thể tránh sang một bên nói chuyện được không?

Mọi người vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào nữ nhân này thay đổi chủ ý, cũng muốn cùng đi? Miêu Nghị cũng có chút kinh ngạc, gật đầu mỉm cười, đưa tay chỉ về phía hoa viên bên kia. Hai người cùng đi qua đó.

Dương Khánh quan sát hai người rời đi một chút, cũng phất tay ra hiệu cho Phục Thanh và Ưng Vô Địch biết một chút. Ba người đi tới một bên truyền âm nói chuyện với nhau.

- Đại tổng quản có việc gì?

Phục Thanh truyền âm hỏi.

Người của tiểu thế giới bên kia ntới, đều trước sau như một âm thầm lấy xưng hô ở tiểu thế giới bên kia để gọi Dương Khánh. Mặc dù biết Dương Khánh trên thực tế đã bị Miêu Nghị lấy mất quyền lực, chỉ có điều thể diện mọi người đều cho, xưng hô không thay đổi.

Dương Khánh truyền âm đáp lại:

- Có chuyện muốn nhắc nhở hai vị một chút, cũng muốn hai vị quay đầu lại, chuyển cáo cho Đại gia và Tứ gia.

Phục Thanh:

- Cứ nói đừng ngại.

Dương Khánh:

- Lần này chuyện giữa đại nhân và mấy phu nhân huyên náo, Phi Hồng không quá vui vẻ. Trên đường lui tới tiểu thế giới, đại nhân đã thu hồi lại từ trên tay phu nhân. Sau đó chuyện qua lại với bên kia đều do đại nhân một tay chịu trách nhiệm.

Phục Thanh và Ưng Vô Địch theo bản năng nhìn nhau. Trong lòng bọn họ đều đang nghi ngờ. Đây là đề phòng chúng ta hạ thủ đối với mấy phu nhân sao?

Dương Khánh:

- Ta biết các ngươi suy nghĩ gì. Chỉ có điều chuyện không phải là giống như các ngươi muốn đâu. Đại nhân có câu bảo chuyển lại cho bốn vị. Đại nhân nói, tình cảm của bốn vị ca ca và Tinh Túc Hải bên kia, hắn có thể hiểu được. Nhưng người của Tinh Túc Hải bên kia thật sự không thích hợp để trở lại. Nòng cốt quan trọng trên cơ bản đều mang đến. Người khác nên cắt đứt thì cắt đứt. Nếu thật sự cần sẽ liên lạc lại đại nhân. Có một việc đại nhân phải nhắc nhở bốn vị. Đại nhân tốn hết tâm tư thu được vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai cho bốn vị, tất nhiên là bởi vì từng tin bốn vị. Nhưng đối với thủ hạ của bốn vị, đại nhân lại không nắm chắc. Đại nhân ở Thiên Nhai nhiều năm như vậy, còn là từ phía dưới đứng lên. Có rất nhiều chuyện đại nhân nhìn rõ. Bốn vị lên tới đây, thống lĩnh khu vực bốn thành chỉ có bốn vị trí. Phía dưới cũng không ít huynh đệ. Ai lên ai không lên là cả một vấn đề. Cho ai cũng không tốt, dễ khiến gây ra phân tranh. Nhưng các huynh đệ phía dưới lại đều biết nội tình của bốn vị. Một khi có người trong lòng không phục, mọi người có khả năng đều sẽ hết chơi. Đây cũng là nguyên nhân đại nhân không muốn lại có người của Tinh Túc Hải tới. Đại nhân muốn ta chuyển cáo, muốn bốn vị ca ca cẩn thận một chút.

Đây đúng là một vấn đề rất nghiêm trọng. Hai người cau mày gật đầu, chìm vào suy nghĩ.

Dương Khánh ném cho bọn họ một vấn đề lớn như vậy!

Miêu Nghị chỉ bảo hắn chuyển cáo đám người Phục Thanh về vấn đề đường đi đã bị thu hồi và người của Tinh Túc Hải không nên trở lại. Những lời này hắn không tiện nói thẳng.

Nhưng Dương Khánh lại bỏ thêm chút dự đoán, cắm xuống một cái đinh...

Bên trong vườn hoa, đi sâu vào bên trong, Miêu Nghị cười nói:

- Có chuyện gì nói đi.

Mộ Dung Tinh Hoa nói xin lỗi:

- Thật ra lần này ta cũng muốn đi theo đại thống lĩnh cùng tới Tả Đốc Vệ. Nhưng dù sao ta cũng đã gả làm vợ người, có một số việc không phải là chuyện của một mình ta. Ta vẫn phải suy nghĩ tới thái độ của Tào Vạn Tường bên kia, Tào Vạn Tường bên kia kiên quyết phản đối ta rời đi. Ta không thể làm gì khác hơn là có lỗi với đại nhân.

Miêu Nghị ha hả cười:

- Thần thần bí bí như vậy là để nói chuyện này sao?

Mộ Dung Tinh Hoa xấu hổ:

- Ngay cả Từ Đường Nhiên cũng có thể đi theo đại nhân. Ty chức thật sự có chút xấu hổ. Không quan tâm đại nhân có tin hay không, đây đều là lời nói thật lòng của ty chức. Sau này có chỗ nào ty chức có thể làm được, đại nhân cứ mở miệng. Ty chức nhất định sẽ làm hết sức.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3913)