Vay nóng Tima

Truyện:Phi Thiên - Chương 2189

Phi Thiên
Trọn bộ 3913 chương
Chương 2189: Gả cho Ngưu Hữu Đức đi (Hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3913)

Siêu sale Lazada


Tư Mã Vấn Thiên ngập ngừng bỏ lửng.

Thanh Chủ hiểu ý Tư Mã Vấn Thiên, cười phá lên:

- Miễn không mất trong sạch thì không sao, chịu thiệt nhiều chút không phải chuyện xấu, hy vọng có thể ngã một lần khôn ra một chút. Không có chút mưu mô thì làm sao đứng trong hậu cung? Hậu cung là nơi ăn tươi nuốt sống.

Tư Mã Vấn Thiên không hé răng, lòng thầm thổn thức thay cho Miêu Nghị. Bệ hạ nhất quyết muốn nâng đỡ Chiến Như Ý làm sủng phi, Ngưu Hữu Đức đắc tội nàng triệt để, nếu có ngày Chiến Như Ý thành sủng phi của bệ hạ thì không biết Ngưu Hữu Đức sẽ có phản ứng gì.

Trong phủ đệ Doanh Thiên Vương khí thế rộng rãi, Doanh Thiên Vương Doanh Cửu Quang phất tay rống to:

- Bậy quá!

Doanh Cửu Quang đi tới đi lui, tức giận lắc đầu:

- Mất mặt! Chạy đi gây sự với người ta lại bị treo trên cột cờ, mặt mũi Doanh gia đều bị các ngươi làm mất hết!

Doanh Cửu Quang tức giận râu tóc dựng đứng.

Một phụ nhân vẻ mặt uất ức đứng bên dưới, tóc mây bới cao, da trắng trẻo, xinh đẹp động lòng người. Phụ nhân và Chiến Như Ý giống nhau bảy phần, vóc dáng cao kều, thoạt trông không lớn hơn Chiến Như Ý bao nhiêu nhưng phong vạn trưởng thành hơn nàng ta. Đấy là mẫu thân của Chiến Như Ý, Doanh Lạc Hoàn.

Doanh Lạc Hoàn ai oán nói:

- Phụ thân, Như Ý vì không muốn để Doanh gia mất mặt nên mới đi tính sổ với tiểu tặc kia, nhưng tiểu tặc kia quá gian xảo nên Như Ý mới chịu thiệt.

Doanh Cửu Quang xoay người, đầu ngón tay suýt chọt trúng mặt Doanh Lạc Hoàn:

- Ngươi... ! Doanh gia đã bao giờ cần một nữ nhi đã gả đi như ngươi ra mặt? Các ngươi bớt gây rắc rối cho Doanh gia, đừng làm phiền là Doanh gia đã cảm tạ trời đất!

- Từ mẫu hại nhi hư! Cái gì mà gian xảo? Ngươi có đầu óc không? Ngưu Hữu Đức bắt đầu từ tiểu tốt vô danh, vào đường cùng có thể giết ra một con đường, trải qua nhiều việc, từ không chỗ nương tựa đi đến hôm nay. Phụ thân của ngươi là ta đây còn phải khen một tiếng. Các ngươi dựa vào cái gì khinh thường người ta?

- Nha đầu nhà các ngươi từ nhỏ ăn ngọc mặc gấm, mắt cao tay thấp, tự phụ tự kiêu, không biết trời cao đất rộng không xứng xách giày cho người ta! Ỷ vào mình xuất thân bối cảnh là có thể hoành hành thiên hạ? Vô tri! Ngu xuẩn! Không chuẩn bị gì dám chạy đi so cao thấp với người ta, giờ thì cao rồi đi, bị người ta treo cao tít trên cột cờ!

Doanh Lạc Hoàn bỗng ôm cánh tay Doanh Cửu Quang:

- Phụ thân!

Trong Doanh gia ít có người nào dám làm như vậy, nữ nhi Doanh Lạc Hoàn là ngoại lệ.

Doanh Lạc Hoàn ai oán làm nũng:

- Như Ý dù sao là ngoại tôn nữ của phụ thân, bị người ta khi dễ như vậy thì phụ thân không thể bỏ mặc được. Nữ nhi không nhúng tay vào bên Tả Đốc Vệ được, phụ thân nhất định phải giúp nữ nhi trút cơn tức này!

Doanh Cửu Quang hất tay ra, tức giận nói:

- Ngươi nghĩ Thiên Đình là phụ thân của ngươi tạo ra sao? Muốn làm gì thì làm? Tả Đốc Vệ là nơi Doanh gia có thể tùy tiện xen vào sao?

Hốc mắt Doanh Lạc Hoàn đỏ ửng xoay người lại đưa lưng hướng Doanh Cửu Quang, nức nở nói:

- Mẫu thân! Người đi rồi không còn ai thương nữ nhi, nữ nhi thật đáng thương, bị người khi dễ cũng không ai lo...

Khóe môi Doanh Cửu Quang co giật quát:

- Đứng lại! Ngươi đi đâu?

Doanh Lạc Hoàn dừng bước, xoay người lại, mắt đỏ hồng nhìn Doanh Cửu Quang:

- Ta còn đi đâu nữa, nữ nhi gả đi là nước hất ra ngoài, Như Ý chịu nhục nhã nhường này sợ là không sống nổi nữa, nữ nhi trở về chờ nhặt xác cho Như Ý.

Doanh Cửu Quang chỉ vào Doanh Lạc Hoàn, cuối cùng phất tay áo cố gắng bình ổn cảm xúc tức giận.

Doanh Cửu Quang thở hắt ra hỏi:

- Chiến Bình, nam nhân của ngươi đâu? Sao chỉ có một mình ngươi ở đây?

Doanh Lạc Hoàn than thở:

- Bên Như Ý không khuyên được, Chiến Bình nghe nói sợ xảy ra chuyện nên tự mình tìm Như Ý nhưng không ngờ đã đến muộn, vẫn xảy ra chuyện.

Doanh Cửu Quang vuốt râu nheo mắt suy tư, lên tiếng:

- Ngươi hãy chuẩn bị tâm lý đi, chuẩn bị cho Như Ý gả đi, giao cho ngươi việc khuyên nhủ Như Ý.

Doanh Lạc Hoàn kinh ngạc hỏi:

- Gả đi?

Doanh Lạc Hoàn hết đau buồn khó chịu, chạy lại trước mặt Doanh Cửu Quang lấy làm lạ hỏi:

- Như Ý gả cho ai?

Doanh Cửu Quang liếc qua:

- Còn ai nữa? Hiện giờ Như Ý đã thế này rồi, danh tiếng hỏng bét, môn đăng hộ đối còn ai muốn lấy nàng? Không lẽ ngươi muốn để nữ nhi gả đi bị nhà chồng chỉ trỏ sau lưng? Không lập gia đình giữ lại trong nhà thì lòng Như Ý cũng sẽ khó chịu, gả cho Ngưu Hữu Đức đi.

- Cái gì? Gả cho Ngưu Hữu Đức?

Doanh Lạc Hoàn kinh kêu:

- Phụ thân già rồi bị hồ đồ sao?

Doanh Cửu Quang nạt:

- Ngươi thì biết gì? Như Ý tâm cao khí ngạo người bình thường không trấn được, ngươi cũng thấy rồi, để Ngưu Hữu Đức trấn Như Ý là thích hợp nhất. Như Ý chịu nhục trên tay Ngưu Hữu Đức, gả cho hắn sẽ không bị người nói nhảm sau này còn sẽ thành giai thoại, ta đang giúp nữ nhi của ngươi chứ không phải hại nó.

- Hơn nữ nghe nói mặt mũi Ngưu Hữu Đức không tệ, là một đấng nhân tài. Quan trọng hơn hắn nổi bật trong cùng thế hệ. Ngươi tỉnh táo lại suy nghĩ xem có tiểu tử nào làm đại thần cả triều mất mặt? Toàn thiên hạ tìm được người thứ hai vậy không? Tiểu tử này là long phượng trong cõi người, hắn kiêu dũng thiện chiến, càng hiếm có là kiêm cả trí dũng song toàn. Nếu được Doanh gia ta nâng đỡ thì tương lai không thể đo lường, mạnh còn hơn nam nhân của ngươi.

- Nữ tế tốt như vậy người ta đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, nữ nhi của ngươi vậy là được lợi rồi. Sau này khi đám quý phụ nhân các ngươi tụ lại nói chuyện, nhắc tới nữ tế của ngươi là Ngưu Hữu Đức một người một ngựa giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân nổi tiếng thiên hạ, là Ngưu Hữu Đức chém đầu gia nô của quyền quý cả triều, người ta chỉ biết hâm mộ ngươi, còn có gì không vừa lòng nữa?

Doanh Cửu Quang nói đến câu sau hơi kỳ kỳ, nghe ngữ điệu hay ánh mắt của lão đều như cố ý dụ dỗ.

Doanh Cửu Quang rất hiểu nữ nhi của mình, biết làm sao thuyết phục.

Quả nhiên Doanh Lạc Hoàn nghe xong mắt hấp háy, vẻ mặt mơ màng hớn hở như đang ảo tưởng mình nhắc tới nữ tế thì được đám quý phụ nhân hâm mộ.

Nhưng Doanh Lạc Hoàn không uổng là tử đệ quyền phiệt, có một số việc tai mắt thấm nhuần lâu không dễ bị dụ.

Doanh Lạc Hoàn lấy lại tinh thần cười nhạt nói:

- Phụ thân, sao ta cảm giác phụ thân suy nghĩ cho Như Ý là giả, nhìn trúng Ngưu Hữu Đức, muốn thừa dịp thu hắn về góp sức cho Doanh gia mới là thật? Chẳng lẽ phụ thân muốn lợi dụng ngoại tôn nữ làm công cụ sao? Ta nói cho phụ thân biết, nếu người thật sự làm như vậy thì ta sẽ không đồng ý!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-3913)